Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 538: Đột phá (1)

“Ngươi là bằng hữu của sư phụ ta?”
Tiểu nữ hài quần áo rách rưới, mặt mũi cáu bẩn, tướng mạo bình thường không có gì lạ, chỉ có một đôi mắt sáng ngời có thần.
“Không.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta là cừu nhân của sư phụ ngươi, nàng chết trong tay ta.”
“Cừu nhân?” Tiểu nữ hài mới có sáu tuổi, chưa thông hiểu chuyện đời lại biết cừu nhân có ý nghĩa như thế nào, trong mắt ánh lên một tia sợ hãi. “Ngươi muốn hại ta sao?”
“Không.” Mạc Cầu lắc đầu lần nữa. “Ta được sư phó ngươi nhờ vả, đến dạy ngươi tu hành.”
“Vì cái gì?” Tiểu nữ hài ra bộ không hiểu. “Ngươi không phải là cừu nhân của sư phụ ta sao?”
“Ngươi còn quá nhỏ, có một số việc không hiểu cũng là bình thường.” Mạc Cầu vuốt đầu nàng. “Giữa người và người có thể tồn tại những mối quan hệ rất phức tạp, cừu nhân cũng có khả năng sẽ trở thành bằng hữu.”
“Nhưng ngươi đã giết sư phụ ta!”
“Giết nàng, chưa hẳn đã không phải là tri kỷ.
Tiểu nữ hài trừng mắt nhìn, tựa như muốn nói nhưng rốt cuộc lại không mở miệng được. “.
“Ha ha...” Tiết Tử Chân ở bên cạnh không nhịn được cười ra thành tiếng, đến lúc Mạc Cầu quay đầu nhìn mới ngưng ý cười lại.
“Đi thôi.” Mạc Cầu lắc đầu.
“Ngươi muốn dạy ta Thập Đại Hạn sao?” Tiểu nữ hài chạy theo Mạc Cầu, hỏi.
“Không.” Mạc Cầu đáp. “Sư phụ ngươi trước khi chết có bảo ta không cho ngươi tu luyện Thập Đại Hạn.”
“A!” Tiểu nữ hài không nghi ngờ gì. “Vậy ngươi dạy ta gì đây?”
“Dạy ngươi công pháp tốt hơn.” Mạc Cầu mở lời. “ở thế giới này sợ là không có gì mạnh hơn nó, lại rất thích hợp với ngươi.”
Tiểu nữ hài ra vẻ mờ mịt, tỷ muội Tiết gia lại nhăn mày. Các nàng đã tận mắt chứng kiến thực lực cường đại của Mạc Cầu, đối mặt với rất nhiều chân nhân, bị trận pháp áp chế nhưng hắn vẫn dùng sức một mình chống lại, và chiến thắng. Tên Ma đầu này mặc dù khiến thiên hạ sợ hãi nhưng công pháp của hắn thì đúng là có khả năng vô địch thiên hạ thật.
Ví như có thể nhận được truyền thừa của hắn...
Nghĩ đến đây, hai nữ nhân nhìn tiểu nữ hài bằng ánh mắt vừa có hâm mộ lại vừa có chút ghen ghét. Lúc này tiểu nữ hài không biết Mạc Cầu đại biểu cho cái gì, nàng mở miệng hỏi.
“Ngươi tên là gì?”
“Mạc Cầu, còn ngươi?”
“Ta không có tên.”
“A...”, Mạc Cầu hơi dừng bước chân, ngẫm nghĩ rồi hỏi. “Phụ thân ngươi họ gì?”
“Phụ thân ta không có họ, mọi người đều gọi hắn là Nhị Lư Tử, mẫu thân ta họ Lý.” Tiểu nữ hài đáp.
Mạc Cầu sững sờ. Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, không khỏi cười khẽ. Hắn quên mất, thế giới này vốn theo mẫu hệ, không theo họ cha.
“Sư phụ ngươi họ Doanh, ngươi không ngại thì có thể lấy họ của nàng. Ngươi chính là Tiên thiên chi thể, vậy gọi là Thái Chân đi. Doanh Thái Chân, thế nào?”
“Doanh Thái Chân. Doanh Thái Chân.” Tiểu nữ hài lặp đi lặp lại, hai mắt sáng lên rồi trang trọng gật đầu. “Tốt, sau này ta sẽ gọi là Doanh Thái Chân.”
“Tiền bối.” Tiết Thiên Thanh thận trọng hỏi. “Giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
“Kinh thành.” Mạc Cầu ngẩng đầu, nhìn về kinh thành ở xa xa.
“Kinh thành?” Tiết Thiên Thanh nhíu mày. “Lần này đi kinh thành xa xôi ngàn dặm, tiền bối không tiện thi triển thần thông thì cũng nên mua con ngựa mà đi chứ? Nếu cứ đi như thế này thì bao giờ mới đến nơi được.”
Mấy ngày nay ba người vẫn đi bộ, không chỉ đi bộ mà tốc độ còn giống như những người bình thường. Với tốc độ này, muốn đến kinh thành thì đừng nói là mười ngày nửa tháng, sợ là một năm cũng chưa chắc đã đến.
“Không vội.” Mạc Cầu bình tĩnh. “Thời cơ chưa đến.”
Chạng vạng tối.
Mặt trời ngả về Tây. Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên một khối đá núi, nhắm mắt tu hành. Tỷ muội Tiết gia thì bận rộn nhóm lửa. Doanh Thái Chân ở một bên hiếu kì nhìn xem.
“Hô...”
Ở xa xa chợt có cuồng phong chấn động, hai thân ảnh mang theo âm phòng bay xuống phụ cận. Âm phong tán đi hiện ra hai thân ảnh. Tỷ muội Tiết gia ngừng tay, lặng lẽ đặt lên chuôi kiếm ở bên hông. Mặc dù hai nàng tự nhận là bị ép đi theo Mạc Cầu, nhưng đám người đánh lén sẽ không buông tha. Có điều hai nàng không ngờ tới là hai người kia dùng hắc bào che mặt nhưng không có ý động thủ mà cung kính.
“Có phải là tiền bối truyền pháp Thái Ất Tông ở đó không?”
“Đúng.” Mạc Cầu mở mắt. “Các ngươi có việc gì?”
“Chúng ta nghe nói tiền bối thông hiểu vạn pháp, huynh đệ chúng ta có một pháp môn trình lên, xin tiền bối chỉ điểm một hai.”
Một trong hai người nói xong quỳ xuống mặt đất, một tay giơ lên một cuốn bí tịch. Mạc Cầu gật đầu, một tay khẽ đưa ra hút bí tịch lại gần. Bí tịch đón gió lật dở, văn tự hình đồ bên trong lần lượt đập vào mắt. Chỉ một lát hắn đã đặt bí tịch xuống.
“Công pháp này đúng là có thể nhập truyền thừa chân nhân, nhưng hơi có tì vết, chủ yếu ở việc vận chuyển công phu. Vấn đề thứ nhất ở Lâm Cù, phải thành toàn Tam chuyển, Minh Thông kiếu sau mới có thể tu hành tiếp. Vấn đề thứ hai tại Tâm môn...”
Một khắc đồng hồ sau.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.” Hai người quỳ xuống đất dập đầu, sau đó đứng dậy lấy ra một vật trình lên.
“Vật này là Linh chi ngàn năm, huynh đệ chúng ta ngẫu nhiên đoạt được nhưng cũng khó hưởng được hết diệu dụng, giờ xin dâng lên tiền bối.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, thu hồi linh chi.
“Vãn bối cáo từ.” Hai người cung kính thi lễ thêm một lần rồi chậm rãi rút đi. Hai người vừa đi lại có thêm một bóng áo trắng bay tới.
“Tiểu nữ Liên Tuyết khấu kiến tiền bối. Ta có một môn công pháp xin tiền bối giải hoặc.”
“Thân ngươi nhiễm lệ khí, sát cơ oán niệm đầy người không hợp với môn quý Thái Ất Tông, truyền thừa không giải.” Mạc Cầu vung tay áo. “Đi đi.”
“Tiền bối.” Nữ tử kia biến sắc. “Ta có huyền thiết trình lên, còn có hai kiện quỷ khí...”
Nàng còn chưa nói hết câu trước người đã hiện ra cuồng phong, thân hình lắc lư rồi bị nó cuốn bay ra xa. Bên tai chỉ thấy một giọng nói hư ảo. “Ta xem ngươi còn có lòng lương thiện nên mới thả ngươi đi, đùng có nhiều lời.”
Sau khi nữ tử rời đi lại có tới ba nhóm người quỳ xuống đất, lấy ra công pháp bí tịch xin được giải đáp, sau đó trình lên bảo vật để làm thứ trao đổi. Cho tới tận nửa đêm cảnh này mới tạm chấm dứt. Tỷ muội Tiết gia ở bên cạnh ngẩn cả người, nhất thời không khỏi cảm thấy khâm phục mủi lòng, nhưng vừa nghĩ tới cái chết của cô mẫu mình thì hai nàng lại nghiến răng, đè ép ý niệm kia xuống.
Diêm La Tâm Kinh có tất cả mười ba trọng. Luyện khí, Đạo cơ, Kim Đan, Nguyên Anh , mỗi cảnh giới này đều có ba trọng, tầng sau cùng chính à cảnh giới Hóa Thần. Công pháp này chủ tu thần hồn, mà trước giờ thần hồn chi lực của Mạc Cầu là tối cường. Trước khi đi vào thế giới động thiên này hắn đã tu tới Đạo cơ hậu kỳ, tâm kinh đệ lục trọng. Bốn mươi chín năm dưỡng thương, nguyên thần chưa khôi phục nhưng nội tình căn cơ lại càng thêm vững chắc.
Hiện giờ, sau khi quan khán rất nhiều công pháp âm thần, thậm chí cả Thập Đại Hạn thì cảm ngộ với thần hồn của Mạc Cầu càng sâu sắc. Lượng nhiều sẽ dẫn đến chất biến. Trong cõi U Minh, Mạc Cầu hiểu ra, không bao lâu nữa hắn sẽ đột phá qua Diêm La Tâm Kinh đệ lục trọng. Nếu thành công, lúc đó thần hồn mạnh mẽ có thể so với tông sư Kim Đan, đồng thời mang lại nhiều lợi ích cho hắn.
Đây là lý do vì sao Mạc Cầu không vội vã tiến đến kinh thành. Hơn nữa Ngưng sát chi thuật Cương hỏa đã luyện thành, cũng cần thời gian để uẩn dưỡng không thích hợp vọng động.
Tinh quang trong thức hải phun trào, ý niệm chập trùng, một môn công pháp nổi lên.
Thập Đại Hạn!
Con người vốn có tam hồn thất phách, với thường nhân thì tam hồn thất phách giấu trong thể xác không thể chạm vào lại không chỗ nào không có. Cho dù là người tu hành, nếu không có bí pháp thì cũng khó nhận biết được, đừng nói đến việc dẫn động lực lượng trong đó. Thế mà Thập Đại Hạn có thể cấu kết hồn phách, mượn nhờ hồn phách, đảo ngược thôi phát tiềm năng của nhục thân.
Công pháp này đem tam hồn thất phách hoá thành mười quan khiếu. Mỗi lần quan khiếu mở ra tương đương với mở ra tiềm năng của một bộ phận thân thể.
Khai anh phách, tốc độ tăng gấp đôi.
Khai tinh phách, tinh nguyên mở rộng, sức khôi phục bạo tăng.
Lực phách đại biểu cho lực lượng.
Khí phách, khí huyết như lang yên có thể diệt yêu tà, có thể làm cho thực lực tổng hợp của người tu luyện gia tăng.
Trung xu liên quan tới lực bộc phát. Thiên Xung phách có thể làm cho người tai thính mắt tinh, tâm tư bách chuyển, tương dung với một pháp môn là Vạn Nhận Quyết. Đây là đao pháp cực kỳ phức tạp, phức tạp đến cực hạn, phản ứng thần kinh không siêu phàm vượt người thường thì không thi triển được. Trong khi đó Thiên Xung vừa hay lại mang ý nghĩa cực kỳ phức tạp.
Linh tuệ đại biểu cho trí tuệ, biến phức tạp thành đơn giản, chỉ một câu là hiểu thấu tựa như mở ra linh khiếu.
Thiên Xung và Linh tuệ tương đối phức tạp. Thiên Xung đại biểu cho tư tưởng, thế giới bên ngoài, đã gặp qua là không quên được, giúp người tu hành có thể học được bất cứ pháp môn phức tạp nào trên thế gian. Linh tuệ đại biểu cho trí tuệ, hướng về nhân tâm, sau khi mở ra có thể học được công pháp yêu cầu ngộ tính cực cao.
Tam hồn, một cái là thiên, một cái là địa, một cái là mệnh. Thiên là dương, thiên nhân hợp nhất. Địa là âm, âm hồn thuộc về bản mệnh, căn cơ của thọ nguyên. Thập Đại Hạn mở ra giống như triệt để kích phát tiềm năng của một người, không gì không làm được. Cho dù là phàm nhân, nếu có thể mở ra Thập Đại Hạn thì cũng có thể trong một thời gian ngắn ngang hàng với chân nhân.
Tất nhiên, kết quả về sau sẽ là thần hồn khô kiệt, nhục thân tiêu tịch mà chết.
Công pháp này nhất định không phải do tu sĩ Đạo cơ hay tông sư Kim Đan sáng tạo ra. Hẳn phải là tồn tại cớ Chân nhân Nguyên Anh hoặc cao hơn nữa mới hiểu rõ huyền diệu trong đó. Mạc Cầu lẳng lặng cảm ngộ, không nhanh mà không chậm. Diêm La Tâm Kinh vừa dựa vào tích lũy, lại dựa vào cảm ngộ. Các pháp môn âm hồn ở giới này vừa hay có thể cung cấp cơ hội cảm ngộ đủ nhiều, thôi động tâm kinh đến tận cùng. Đáng tiếc là đệ thất cảnh của Tâm Kinh liên quan đến cảnh giới Kim Đan mà pháp môn giới này tuy nhiều nhưng phẩm giai lại thấp. Nếu có đầy đủ pháp môn để lĩnh ngộ thì tốc độ tiến giai sẽ nhanh hơn nhiều.
A... Mạc Cầu mở hai mắt, ra điều suy nghĩ. Trên người hắn có một vật, chính là tập Âm Hồn đại thành, nếu có thể nhờ vào đó mà cảm ngộ... là có thể xông mở cảnh giới hiện tại, cũng tạo thành căn cơ cho việc tu hành về sau này.
Trên đỉnh núi đột nhiên hiện ra mấy thân ảnh.
Ngụy Tồn Hoa chắp tay sau lưng, đón gió mà đứng mặc cho mái tóc dài tung bay dưới sơn phong gào thét.
“Chủ thượng.” Một người đầu hổ phủ đầy lông tóc lặng lẽ mở miệng. “Chúng ta đã đi tới sáu tông môn, bốn nhà thái độ lập lờ nước đôi, một nhà thì trực tiếp đóng cửa không tiếp. Chỉ có một nhà đồng ý trợ giúp mà thôi.”
“Hắc hắc...”, một đạo quỷ ảnh phiêu đãng giữa trời rồi phát ra âm thanh âm trầm. “Xem ra, những người đó đã bị Thái Ất Tông mê hoặc mà quên đi quy củ của triều đình rồi.”
“Không có cách nào.” Một người toàn thân đầy lông như thương viên lắc đầu. “Họ Mạc kia một đường đi tới, ban ngày thì giết địch thị uy, ban đêm thì truyền pháp thụ nghề, hai bút cùng vẽ. Những người có thể cứng cỏi vượt qua được mị hoặc không nhiều.”
“Không sai.” Ngụy Tồn Hoa gật đầu. “Hiện giờ mới trôi qua nửa năm, giới tu hành đã có thái độ như vậy với Thái Ất Tông, nếu để tiếp tục chờ hắn đến kinh thành, sợ là đối phương đã kịp xưng tông làm tổ, dẫn theo vô số môn nhân xông thẳng vào hoàng thành.”
“Động thủ đi.”
Nàng than nhẹ một tiếng, ánh mắt trông về mấy thân ảnh ở xa xa rồi đặt nhẹ tay lên Ngọc Xích ở bên hông.
Ở phía xa, Mạc Cầu dừng chân, sau đó nhìn tỷ muội Tiết gia nói.
“Có người tới, các ngươi mang Thái Chân lui ra sau.”
“Sao cơ?” Hai nữ nhân sững sờ. Trong thời gian này các nàng gặp không ít tập kích, Mạc Cầu chưa bao giờ bảo các nàng lui về sau. Lần này có gì khác chăng?
Ý niệm còn chưa hiện ra hết, hai nữ nhân đã biến sắc, hai nàng cảm thấy bầu trời trước mặt như đổ sụp.
Nguy hiểm!
Trốn mau!
Không kịp nghĩ nhiều, Tiết Thiên Thanh ôm Doanh Thái Chân vận chuyển thân pháp hướng về sau bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận