Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 461: Truyền thừa

Mạc Cầu ra tay mau lẹ, biến hóa. Vừa mới lúc trước còn giữ hòa khí, cung kính hữu lễ, một khắc sau đã đột ngột hạ sát thủ. Chỉ một kiếm chém bay đầu đối phương. Kiếm quang lăng lệ khiến người khác run rẩy, hạ thủ không hề lưu tình.
“Phù phù!”
Đầu Vân quán chủ rơi xuống đất, mùi máu tươi nồng đậm bay khắp toàn trường. Không chỉ Trác Bạch Phượng và Diệp Tử Quyên, ngay cả Tang Thanh Hàn cũng không ngờ tới, hai mắt co rút lại.
“Sao... có chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Tử Quyên ngu ngơ, Trác Bạch Phượng cảm thấy căng thẳng, linh quang trên thân thể tự nhiên tuôn ra. Nàng nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt đầy cảnh giác như thể đối phương có thể động thủ với nàng bất cứ lúc nào.
“Sư huynh.” Tang Thanh Hàn lấy lại tinh thần trước, nàng kinh ngạc nhìn Mạc Cầu rồi nhíu mày. “Chúng ta chỉ mới bắt giữ môn nhân, sự việc còn không rõ ràng sư huynh đã ra tay độc ác như vậy liệu có ổn không?”
Hai người từ miệng Cảnh Lăng mà biết sư tôn của hắn là Quán chủ ở nơi này, nhưng đó dù sao cũng mới chỉ là lời nói của một bên. Không có chứng cứ, chưa từng thương nghị mà đột ngột ra tay quyết đoán như thế nàng cho rằng có chút lỗ mãng.
Dù sao đối phương cũng là một tu sĩ Đạo cơ, lai lịch lại chưa rõ ràng, nhất định không phải người đơn giản.
“Không ổn ư?” Mạc Cầu lắc đầu. “Vị Vân quán chủ này là một cao nhân về trận pháp, vạn nhất hắn dẫn động trận pháp nơi này thì nhân số chúng ta tuy nhiều cũng chưa chắc đã chiếm được tiện nghi.”
Tang Thanh Hàn không thể khẳng định vị quán chủ này có vấn đề, nhưng Mạc Cầu có thể. Năm đó Vạn Quỷ Tẩu có thể ở cách xa hơn ngàn dặm, dùng bí pháp vẫn phát hiện ra được khí tức của Diêm La Phiên. Hiện giờ Mạc Cầu có thể nhìn thấu qua linh quang bên ngoài của đối phương, thấy được pháp lực âm lãnh bên trong. Pháp lực này không khác của Vạn Quỷ Tẩu chút nào, đều được truyền thừa lại tử Diêm La Tông.
Thậm chí hắn còn phát hiện được sự tồn tại của vật gì đó. Những suy nghĩ này hắn không cần phải nói ra hết với những người có mặt, chỉ nhìn về phía hai người Trác Bạch Phượng bảo.
“Các ngươi không cần lo lắng, chúng ta đến đây mục đích là để điều tra sự việc, nếu không có gì ngoài ý muốn, tên Vân quán chủ này chính là chủ mưu đứng phía sau sắp đặt tất cả.”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn ư?” Trác Bạch Phượng thốt lên vẻ không cam lòng. “Tiền bối, vạn nhất có gì ngoài ý muốn thật thì sao đây? Chẳng phải người vừa giết oan một người tốt hay sao?”
Nàng có thiện cảm rất tốt đối với vị quán chủ này. Đối phương trong mắt nàng vừa là người trầm ổn, đạo pháp cao thâm, lại mang hình tượng ẩn sĩ cao nhân. Người như thế vô cớ bị người ta giết chết, trong lòng nàng khó mà cảm thấy thoải mái được.
“Thật là có chuyện ngoài ý muốn.” Mạc Cầu gật đầu, thấy ba nữ nhân kia biến sắc còn hắn đột nhiên đưa tay chộp về phía thi thể ở trên mặt đất. “Nhưng chuyện ngoài ý muốn không phải là việc Mạc mỗ đã giết nhầm người.”
Dứt lời, năm ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, một đầu liệt diễm hư ảo hiện ra từ hư không.
Hỗn Nguyên Liệt Diễm Đại Cầm Nã!
Đại thủ vừa ra ngay lập tức có uy năng nắm bắt một phương, tựa như mọi việc trong trời đất nó đều có thể khống chế được. Thi thể đối phương trên mặt đắt cũng đột nhiên run lên, từ trong đó thoát ra một đạo lưu quang đen nhánh. Bên trong lưu quang là một cây quạt nhỏ, bể mặt chỉ khẽ rung đã tỏa ra liệt diễm cuồng bạo.
Vạn Quỷ Phiên!
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, trên tay hắn đã có ba cây trường phiên, thêm cái này nữa là có thể bày xuống Tứ Phương Diêm La Trận. Lại thêm việc lấy Diêm La Phiên mà lập trận, uy năng của nó...
“Tiểu tặc thật ghê tởm.”
Giọng nói của Vân quán chủ truyền tới từ trong lá cờ chứa đầy lửa giận ngút trời. Một cỗ ý chí hung bạo, ngoan lệ toát ra từ lá cờ đồng thời toàn bộ đại điện, đạo quán theo nhau run rẩy, rất nhiều linh quang từ trong lòng đất thoát ra.
“Dám hủy đi nhục thân của ta, các ngươi đều phải chết.”
Trong tiếng rống giận dữ của hắn, lá cờ đen đón gió biến lớn, khí tức u ám trải rộng bao phủ bốn phương. Tiếc là... chớp mắt sau đó, chín đầu hỏa long từ hư không xuất hiện bay lượn giữa trời cuốn lá cờ vào trong. Một đạo kiếm quang như thần lai nhất bút xuyên qua hư không trảm xuống mắt trận nơi này.
Hứa Vân quán chủ đúng là đại sư trận pháp, đạo quán nơi này đúng là ẩn chứa đại trận huyền diệu, tiếc là hiện giờ đối phương chỉ còn tàn hồn sống dựa vào pháp khí mà thôi. Muốn khu động đại trận trước mặt một người mang Linh Quan Pháp nhãn, lại có kiếm thuật tinh diệu như Mạc Cầu thì đúng là mơ tưởng.
Ngoại giới chấn động, chỉ thoáng qua đã biến mất không thấy gì nữa.
“A!”
Bên trong liệt diễm liên tiếp truyền ra tiếng kêu thảm của Vân quán chủ. Hắn muốn sử dụng Vạn Quỷ Phiên để thoát khỏi Cửu Hỏa Thần Long Tráo nhưng không thể nào phá vỡ giam cầm, ngược lại, mỗi lần đụng vào liệt diễm là một lần thần hồn đau nhói, ý niệm bên trong dâng lên cảm giác nóng rực.
Không ổn!
Vân quán chủ biết là việc không xong, vội lấy Vạn Quỷ Phiên bao lấy thần hồn ngăn cản cảm giác khô nóng liên tục dâng lên giống như có một ngọn lửa vô danh sinh ra từ bên trong mình đang thiêu đốt.
Ngọn lửa này vô hình vô tướng khó mà dập tắt, trong lòng hắn càng khẩn trương thì hỏa thế càng vượng. Chỉ qua chốt lát thời gian hư hỏa đã hóa thành thật bao lấy tàn hồn, hóa thành một đạo quỷ hỏa xanh rờn.
Cửu U Minh Hỏa!
Ngọn lửa này trải qua sự rèn luyện của tông sư Kim Đan nên có tác động rất lớn tới hồn phách vạn vật. Cho dù là tu sĩ Đạo cơ cũng khó mà chống cự lại được. Nó lấy dục niệm trong thần hồn làm chất dẫn, càng giãy giụa thì hỏa diễm càng lớn mạnh.
“A...!” Vân quán chủ kêu lên thảm thiết, hắn gầm lên từ trong ngọn lửa. “Ta liều mạng với các ngươi!”
Với tu vi và thực lực của đối phương, lại ở trong quan mình đã xây dựng trăm năm qua thì đừng nói là Đao cơ sơ kỳ, ngay cả tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ tới cũng chưa chắc đã chiếm được tiện nghi.
Thật không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn hắn lại rơi vào hoàn cảnh thế này, trong lòng hiển nhiên là khó mà chấp nhận được. Theo tiếng gầm vang lên, toàn bộ Đạo quán lắc lư, từng tòa đại điện sụp đổ ầm vang.
Mặt đất như có cự lãng cuồn cuộn chập trùng. Một thoát sau toàn bộ nhân mã phía sau hậu viện của đạo quán đều hốt hoảng, có không ít người bị lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài.
Chỉ là Vân quán chủ liều chết giãy giụa cũng chỉ đến thế. Mạc Cầu thúc giục pháp lực, liệt diễm càng lớn, tiếng kêu cũng im bặt lại.
“Tang sư muội.” Mạc Cầu nghiêm mặt. “Ngươi ngăn những người khác trong đạo quán lại, ta xem xét tình huống phía dưới, hai người các ngươi đi ra hậu viện.”
Ba nữ nhân bấy giờ còn chưa hoàn hồn, chỉ thấy Mạc Cầu đưa tay tiếp lấy Vạn Quỷ Phiên rồi hóa thành một đạo khói xanh hướng xuống nơi nào đó ở phía dưới. Các nàng liếc nhìn nhau rồi không do dự phóng đi. Hiện giờ xem ra lai lịch của vị quán chủ này đúng là có vấn đề, có lẽ không phải Mạc Cầu đã giết lầm người.
Hành động quyết đoán của hắn còn khiến các nàng vô cùng bội phục. Với thực lực của mấy người, việc ngăn chặn mấy đệ tử Luyện khí trong đạo quán dễ như trở bàn tay. Mạc Cầu cũng hành động rất nhanh, không mất bao lâu hắn đã lao ra từ lòng đất, hướng về Tang Thanh Hàn mà lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối đưa ra một cái túi đựng đồ.
“Trận pháp vỡ vụn, phần lớn mọi thứ ở phía dưới đều bị phá hủy chỉ còn lại những thứ này, nhưng để xác nhận thân phận của đối phương thì cũng đủ rồi.”
Tang Thanh Hàn đưa tay nhận lấy túi đồ, dùng thần niệm quét qua, gương mặt xinh đẹp liền trở nên lạnh lẽo.
“Nhiều như thế...”
“Hừ!” nàng hừ lên một tiếng. “Xem ra việc nhân khẩu mất tích quanh Minh Đình Sơn đúng là do hắn làm rồi.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Từ bảy mươi năm trước tên Vân quán chủ này đã tới đây, sở dĩ hắn không để lại tiếng tăm gì không phải vì muốn yên tĩnh tu luyện mà là để có thể dễ dàng lấy người sống ra mà luyện bảo. Gây náo động sẽ chỉ khiến mọi việc dễ vỡ lở mà thôi.”
“Người này ẩn giấu thật sâu.” Tang Thanh Hàn thốt lên. “Với người ngoài hắn làm ra bộ dáng hiền lành tử tế, đằng sau lại giết người không khác gì một tên ma đầu tà đạo. Không ngờ hắn có thể giấu giếm được nhiều năm như vậy.”
Trác Bạch Phượng và Diệp Tử Quyên ở bên cạnh nghe thế thì không giấu được vẻ xấu hổ. Trước đây các nàng đối đãi với đối phương không khác gì đối đãi với một ẩn sĩ cao nhân. Hiện giờ ngẫm lại, nếu người này đột nhiên ra tay, hai người các nàng cũng khó mà thoát được.
“Chắc hẳn đã vậy.” Mạc Cầu trầm ngâm. “Vương gia kỳ thực đã biết rõ lai lịch của người này, chỉ là không nói ra mà thôi.”
“Cái gì?”
“A!”
Ba nữ nhân có mặt sững sờ. Mạc Cầu lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ đưa cho Tang Thanh Hàn.
“Mặc dù Vân quán chủ không quen ghi chép lại tâm tư nhưng rốt cuộc vẫn để lại một chút manh mối. Quyển sách này đã chỉ ra đối phương tu luyện pháp môn không đầy đủ, lại ngẫu nhiên biết được Vương gia có nhất mạch tương truyền, cho nên hắn từ vạn dặm xa xôi tới đây ngoài chuyện luyện bảo cũng còn vì muốn có được pháp môn của Vương gia.”
Mạc Cầu vừa nói vừa chỉ vào một đoạn nội dung trong quyển sách cho ba người.
Vân quán chủ này chính là một tán tu nhưng truyền thừa không dầy đủ, vô vọng tiến giai thêm một bước nữa cho nên mới chuyển sang nghiên cứu trận pháp. Người này rất có thiên phú về mặt này, tiếc là hắn không cam lòng dừng tại đây. Sau khi biết được công phá Vương gia có thể bù đắp vào chỗ thiếu sót trong truyền thừa của mình liền chạy đến nơi này tìm pháp môn.
Hắn còn giúp đỡ Vương gia bày trận pháp, tỏ lòng kết giao, đôi bên từng có khoảng thời gian quan hệ không tệ, rốt cuộc cuối cùng vẫn trở mặt với nhau.
Trác Bạch Phượng ra vẻ không hiểu.
“Vương gia biết rõ người này là tu sĩ tà đạo, lại mưu đồ công pháp nhà mình vì sao lại không báo lên tông môn?”
“Bạch Phượng.” Diệp Tử Quyên lắc đầu rồi tiếp lời. “Tên Vân quán chủ này là tu sĩ tà đạo, dựa vào việc giết người để tu hành và luyện bảo, ngươi cho rằng Vương gia kia cũng là loại lương thiện hay sao? Báo cáo tông môn ư? Sợ là Vân quán chủ chưa xảy ra chuyện thì Vương gia đã bị tông môn bắt giữ rồi.”
“Không sai.” Tang Thanh Hàn gật đầu. “Không chỉ có vậy đâu, Vân quán chủ mưu đồ công pháp của Vương gia, lẽ nào Vương gia không ngấp nghé công pháp của đối phương?”
“Không được.” Nói tới đây nàng vội biến sắc mặt. “Hà Thừa Nghiệp còn đang ở lại Vương gia. Hắn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”
Minh Đình Sơn thành.
Vương phủ.
Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, ca múa không ngừng.
Hà Thừa Nghiệp vẫn được đối phương dùng mọi cách lấy lòng, nữ tử ca hát nhảy múa xung quanh đều tỏa ra mùi hương thơm ngát, có điều lúc này hắn không còn vẻ mặt hưởng thụ nữa mà sắc mặt đã tái nhợt đi, giận dữ quát lên.
“Vương Thủ, ngươi muốn làm gì?”
Hắn ngồi trên ghế mềm, liều mạng thôi động pháp lực nhưng không cảm nhận được một chút khí lực nào.
Độc!
Vương gia đã hạ độc với hắn rồi.
“Hà đạo hữu chớ trách, Vương mỗ cũng là không còn cách nào khác.” Vương Thủ than nhẹ, hắn vung tay áo tế ra một cây trường phiên rồi nói. “Bảo phiên của ta đã gần đạt tới đại thành, duy chỉ thiếu một hồn phách định phiên, cần có một tu sĩ Đạo cơ xả thân tọa trấn.”
Gương mặt Hà Thừa Nghiệp trắng bệch.
Xả thân tọa trấn?
Nói thật dễ nghe, sự thực chính là giết người đoạt hồn luyện bảo mà thôi.
“Ngươi..., ngươi thật to gan!”
Hắn quát mắng nhưng trong lòng đã vô cùng hoảng hốt.
“Đạo hữu chớ lo sợ.” Vương Thủ cười nhạt. “Vương mỗ không có ác ý, chỉ là muốn cùng đạo hữu làm một chuyện giao dịch.”
“Giao dịch?”
“Không sai.” Vương Thủ gật đầu. “Ta nhận ra đạo hữu có tình cảm với Tang tiên tử, Vương mỗ có cách có thể tác thành cho hai vị. Chỉ là... đạo hữu cần làm giúp ta một số việc.”
Vương Thủ nhếch miệng cười, gương mặt trở nên ngoan lệ, trường phiên cạnh người bốc lên từng đạo khói đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận