Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 591: Nhận nhau

Ở trên đảo, mười ngón tay của Vương Kiều Tịch phi tốc kết động, vô số đạo linh quang bao phủ xuống, cây đại thụ cao đến trăm trượng dần thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một gốc cây lớn chừng hơn một trượng rồi bị nàng thu vào trong pháp khí.
Ở bên kia, Vô Trần đạo trưởng cũng sớm thu vào tay cây linh thụ khác, đang rảnh tay giải quyết đám người khác đang tới.
“Chư vị.” Phạm Nhân Long tế phi kiếm lên. Là người mang hai đại thần thông kiếm đạo là Kiếm Khí Lôi Âm và Kiếm Quang Phân Hóa, một mình hắn đã đủ ngăn lại đại bộ phận đối thủ rồi.
“Gần đây còn có cứ điểm của Ma Y Giáo, không biết chừng nào tiền bối mới trở về, chúng ta không thể cứ chờ đợi mãi ở đây được, nên sớm rời đi thì hơn.”
“Không sai.” Ngọc Thanh không thiện về đấu pháp, lúc này nàng đã toát mồ hôi, nghe xong thì gật đầu. “Đám người này chẳng khác nào kẻ điên không biết đến sợ hãi, e ngại, chúng ta không cần phải liều mạng với chúng. Vương chưởng môn...”
“Ta cũng ổn.” Vương Kiều Tịch thu pháp khí, bấm tay điểm ra, hai thanh phi kiếm một đen một trắng phá không xuất hiện.
Âm Dương Nguyên Từ Kiếm pháp khẽ quấn rồi hóa thành một vòng xoáy bao phủ gần một dặm, các loại pháp khí trong phạm vi đó đều bị nó cuốn vào trong, xoắn một phát rồi vỡ tan tành.
“Phốc!”
Mấy tên giáo đồ chạy đến tiếp viện bị mất pháp khí, miệng phun máu tươi không kịp ổn định khí tức đã bị kiếm quang chém giết tại chỗ.
“Đi.”
Phạm Nhân Long hét lớn, dẫn đầu đằng không bay lên, hướng về vị trí đã ước định từ trước. Ba người còn lại theo sát phía sau, đến lúc nhập vào không trung rồi mới quét mắt nhìn ra xung quanh, khuôn mặt không khỏi hoảng hốt rồi tăng tốc độn đi.
Từ xa có một đạo lưu quang đang bay thẳng tới, mặc dù phần lớn khí tức không mạnh nhưng trong đó có không ít khí tức Đạo cơ, chứng tỏ cách không xa đây đúng là còn có cứ điểm khác của Ma Y Thần Giáo. Đối phương nhận được tin tức mà đến nơi này cứu viện.
“Tặc tử, mau dừng lại.”
“Đứng lại.”
Tiếng rống như sấm vang lên chấn động một phương, bên trong càng có bí pháp gia trì khiến độn quang của mấy người cũng bị ảnh hưởng.
“Hô...” Phạm Nhân Long hít sâu một hơi, kiếm quang lóe lên giữa trời. “Ta cản bọn họ, các ngươi mau đi trước.”
“Phạm huynh cẩn thận.” Mấy người còn lại cũng không khách khí.
Thực lực của Phạm Nhân Long chưa hẳn đã mạnh hơn Vương Kiều Tịch nhưng hắn thông hiểu Kiếm Khí Lôi Âm, trong thời gian ngắn có thể bộc phát ra tốc độ kinh người, dù bị bao vây cũng có thể dễ dàng thoát thân.
Một lát sau, Phạm Nhân Long thở hồng hộc, vừa đột phá trùng vây xong thì lại phát hiện ba người bên mình vừa mới đi trước lại đang bị ngăn lại, rơi vào một trận khổ chiến.
“Chuyện gì thế này?”
“Ở nơi này trên đảo không biết ẩn giấu bao nhiêu giáo chúng của Ma Y Thần Giáo, ta nghi ngờ nơi này là một cứ điểm quan trọng của bọn chúng.”
Ngọc Thanh cầm trong tay một cây bạch ngọc phiên, xung quanh có mười mấy cây tiểu phiên chập trùng, thỉnh thoảng lại bắn ra vô số đạo linh quang đột kích đối thủ.
“Phạm huynh cẩn thận, nhóm người này thực lực tuy không cao nhưng cực kỳ khó chơi. Bọn chúng có nhục thân quỷ dị, chỉ lưỡi kiếm của Vương chưởng môn mới có thể chém giết được.”
“Ồ!” Phạm Nhân Long nghe xong thì nhíu mày. Hắn không nói hai lời, kiếm quang lao vọt tới trước rồi phân hóa giữa trời thành ba đạo kiếm quang cuốn theo tiếng sấm nổ rền, nhanh chóng bao trùm một người.
“Phốc!”
Có Kiếm Quang Phân Hóa, Kiếm Khí Lôi Âm gia trì, người kia chỉ vùng vẫy được mấy lần thì thi thể đã bị chém đứt rơi xuống. Rõ ràng nhục thân bị đối phương cắt thành vài đoạn nhưng vẫn chưa chết hẳn, lăn lộn mấy lần dưới thủy vực mới hoàn toàn mất đi sự sống.
Một kích giết được đối thủ song sắc mặt Phạm Nhân Long không khỏi âm trầm. "Nhục thân quá cứng!".
Phi kiếm của hắn sắc bén, kiếm pháp cũng mạnh mẽ nhưng khi chém vào đối phương lại có cảm giác như đao cùn chém vào thịt không dễ thông thuận chút nào. Sau khi kiếm rời đi, khí tức cũng không khỏi trì trệ. Là người có hai đại thần thông kiếm đạo trên người với uy lực cường hãn nhưng để thi triển ra hắn cũng cần rất nhiều pháp lực.
“Ma Y Thần giáo dù sao cũng từng là một tông môn đỉnh tiêm, có chân nhân Nguyên Anh trấn giữ, thời điểm tông môn này hưng thịnh ngay cả Cửu Giang Minh cũng không dám gây ra động tĩnh lớn. “Vô Trần huy động phất trần, quất bay vài đối thủ nói. “Hiện giờ mặc dù họ đã xuống dốc nhưng không dễ trêu chọc vào, chúng ta không cần dây dưa với bọn chúng, mau giết ra khỏi vòng vây rồi tập hợp với tiền bối.”
“Biết là vậy.” Ngọc Thanh gượng cười. “Nhưng không dễ làm đâu.”
Nói xong nàng đưa tay chỉ về phía xa. Mấy người còn lại quay ra nhìn, sắc mặt đều trầm cả xuống. Từ xa vang lên tiếng sấm rền, vô số linh chu đang lao tới, trên linh chu có không biết bao nhiêu thân ảnh đang gào thét hỗn loạn.
Lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, dù Ma Y Thần Giáo có xuống dốc thế nào, thực lực của bọn họ vẫn là một tồn tại không thể xem thường.
“Soạt.”
Bỗng nhiên, dưới thủy vực hiện ra gợn sóng. Mặt nước chấp chới rồi xông thẳng lên chân trời giống như một bàn tay lớn che khuất cả bầu trời, hung hăng chộp tới đám linh chu.
“Bành!”
Dòng nước nội uẩn lực lượng to lớn, linh chu vừa chạm vào đã vỡ nát. Bóng người trên đó như bị xung kích cũng không tự chủ được tự động rơi xuống.
“Rống!”
Trong thủy vực hỗn loạn có một đầu giao long toàn thân màu hoàng kim lắc lư xuất hiện, nó há rộng miệng nuốt chứng vô số giáo chúng ma giáo rơi xuống vào bụng. Con giao long này dài đến hơn trăm trượng, thân thể cuốn lên vài dặm thủy vực, vây khốn đám giáo chúng Ma Y Thần Giáo vào trong.
“Đây là...”, mấy người Vương Kiều Tịch sững sờ.
“Không cần để ý đến nó.” Vương Kiểu Tịch nhanh chóng hoàn hồn, song kiếm bay lên phóng tới phía Ngọc Thanh. “Đi mau.”
“Không sai.”
Ba người còn lại gật đầu. Bất luận con giao long kia xuất hiện vì lý do gì, cơ hội này bọn họ không thể để trôi qua được.
Bốn người vội xông về phía trước. Bọn họ đều là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, người không thiện về đấu pháp nhất là Ngọc Thanh và Vô Trần cũng không phải kẻ yếu, chỉ một lát đã xông thoát khỏi vòng vây, lần nữa bỏ chạy cả trăm dặm ra khỏi đảo vực, truy binh phía sau đã lác đác không có mấy nữa. Dù có người đuổi theo thì bốn người cũng có thể dễ dàng giải quyết không khó khăn gì.
“Ồ!”
Đôi mắt đẹp của Ngọc Thanh chớp động nhìn xuống mặt nước.
“Đầu linh thú kia đi theo chúng ta ư?”
“Chẳng lẽ nó lại muốn nhận chúng ta làm chủ?” Phạm Nhân Long cười nói. “Có điều đầu linh thú này thực lực quả không yếu, xem như ta cũng chưa chắc đã cầm giữ được nó, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Không sai.” Vô Trần gật đầu.
“Không cần đề phòng nó.” Vương Kiều Tịch chớp mắt. “Theo ta thấy thì nó đã có chủ rồi.”
“A!” Phạm Nhân Long ngẩng ra rồi lập tức gật đầu. “Linh thú của vị tiền bối kia?”
“Ta nghĩ là vậy.” Ngọc Thanh gật đầu. “Nếu không nó sẽ không một mực đi theo chúng ta, mà lại thỉnh thoảng ra tay giúp đỡ, như thể nó được tiền bối sai khiến vậy.”
“Ha ha...”, Vô Trần vuốt vuốt chòm râu. “Xem ra Mạc tiền bối mặc dù khí tức âm lãnh, lại kiệm lời nhưng là người trong nóng ngoài lạnh. A... có người đến.”
Từ phía xa lại có thêm vài giáo chúng Ma Y Giáo bay tới, nhưng đối phương chỉ là vài vị Đạo cơ sơ kỳ, bốn người bọn họ dễ dàng đánh giết.
“Để ta tới.” Vương Kiều Tịch tế ra phi kiếm, cong người muốn lao lên nghênh đón, bỗng nhiên thân thể nàng cứng đờ, ánh mắt đầy kinh ngạc, trong con ngươi hiện ra một tia hoảng sợ.
“Sao vậy?”
“Không ổn.”
Vương Kiều Tịch biến sắc, thân hình được kiếm quang bao quanh lao vút về phương xa. “Mau trốn.”
“Sao...”
Ngọc Thanh há mồm nhưng còn chưa nói hết câu, đôi mắt đẹp đã co rút lại. Nàng không nói hai lời, vội vã hóa thành một đạo lưu quang hướng về bên cạnh phóng đi. Vô Trần và Phạm Nhân Long càng tái mặt, vội vã dùng độn pháp chạy trốn.
Bốn người phân ra bốn hướng, mục đích vừa để phân tán đối phương vừa để cho người bên mình dễ đào tẩu hơn. Dưới mặt nước, Trọng Minh Hỏa Mãng lộ ra vẻ mặt đắng chát, nó ngẩng đầu nhìn một chút rồi bất đắc dĩ than. “Thật xui xẻo!”
Mặc dù thể hiện thái độ không mấy vui vẻ nhưng nó không vội rời đi, đôi mắt nó sáng lên, trong con ngươi như có một ngọn núi lửa phun trào mãnh liệt. Nó nhận lời giao phó của Mạc Cầu chiếu cố cho Vương Kiều Tịch nên không muốn để người này gặp phải chuyện gì. Người tới mặc dù thực lực không yếu nhưng tu vi của nó cũng đã khôi phục không ít, dù không địch lại thì ngăn cản đối phương chắc sẽ không có vấn đề gì.
“Xì...”
Hai đạo hỏa tuyến từ trong mắt nó bắn ra, xông thẳng tới chân trời, xuyên phá tầng mây nặng nề rồi đâm thẳng vào một đám mây màu sữa ngà.
“Lốp bốp...”
Trong nháy mắt liền có tiếng gãy nứt vang lên không ngừng.
“Thật can đảm!”
Từ trong đám mây lộ ra một khuôn mặt lãnh túc. Người kia khẽ quát lên một tiếng, một thanh trùy rời khỏi tầm tay đập xuống. Cây trùy không lớn nhưng rơi vào mặt nước lại tạo ra tác động khiến mặt nước sôi trào không khác gì thủy thần đang giận dữ khấy động mặt nước, lực chấn động kinh khủng quét sạch tứ phương.
Chỉ trong một thời gian ngắn mặt nước đã nổi đầy thi thể của đủ loại tôm cá.
“Cái gì?”
Người vừa ra tay là một nữ nhân, nàng thu hồi cây trùy, mắt hiện linh quang liếc nhìn xuống dưới thủy vực, chân mày hơi nhíu lại. “Trốn thật nhanh.”
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, tuy thấy linh thú phía dưới mặc dù quỷ dị khác thường nhưng việc cấp bách trước mắt lại là việc khác nên nàng phất tay áo bỏ qua, nhanh chóng lao về phía trước.
...
Trốn!
Trốn!
Sắc mặt Vương Kiều Tịch đã trắng bệch, kiếm quang bao phủ quanh thân, Âm Dương Nguyên Từ toàn lực thôi phát, mượn nhờ lực lượng của thiên địa để bay đi. Sau khi dùng toàn lực thi triển, tốc độ độn đi của nàng không thua gì Phạm Nhân Long thi triển Kiếm Khí Lôi Âm. Vì có bí pháp gia trì, nàng có thể duy trì tốc độ này trong thời gian lâu hơn. Người ở phía sau tùy nàng chưa gặp mặt nhưng khí tức lại có phần quen thuộc khiến nàng nghĩ đến Tán Hoa Lão Tổ!
Mặc dù người này tự xưng là Lão tổ nhưng Vương Kiều Tịch đã từng gặp đối phương, người này kỳ thực có một dung mạo cực kỳ tuấn mỹ và trẻ trung. Chỉ bằng vào vẻ bề ngoài đối phương đã có thể khiến bao nữ tử trong thiên hạ si mê, điên đảo.
Có điều người này tính cách bá đạo, công pháp tu hành cần rất nhiều nữ nhân đi theo tùy hầu, tác phong khiến cho người khác khó mà chấp nhận được. Nàng vốn nghĩ trở về Bắc giang là có thể thoát khỏi tầm mắt của đối phương, không ngờ đối phương lại không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Vương cô nương, ngươi trốn không thoát.”
Một âm thanh nhẹ nhàng xuất hiện bên tai Vương Kiều Tịch. “Bát đại thiên nữ bên cạnh chủ thương vốn có một vị trí dành cho ngươi, ngươi chịu hợp tác là một việc có lợi cho cả hai bên, chủ thượng cũng đánh giá ngươi rất cao, cần gì phải gây chuyện khó dễ làm vậy.”
“Các ngươi đừng có mơ tưởng.” Vương Kiều Tịch nghiến chặt hàm răng. “Cái gì mà thâm tình, hắn chỉ muốn đoạt Đạo cơ của ta lấy pháp môn cho mình dùng, các ngươi đều chỉ là khôi lỗi cho hắn sử dụng mà thôi.”
“Làm khôi lỗi thì có gì không tốt?” Âm thanh kia lại vang lên. “Thần hồn chúng ta tương liên với chủ thượng, chỉ cần người chứng được chân thân, chúng ta cũng sẽ có được duyên thọ mấy ngàn năm không đứt. Khoái hoạt, tiêu dao hơn hẳn thần tiên.”
“Ngươi đó, ngươi mới chính là người không hiểu ra sự huyền diệu bên trong, chờ lúc trở thành bên người chủ thượng rồi ngươi sẽ hiểu ra thôi.”
“Hừ, các ngươi chỉ là một ý niệm trong lòng đối phương mà thôi.” Vương Kiều Tịch làm ra vẻ mặt khinh thường. “Hiện giờ các ngươi là nói gì nghe đó, bảo sao làm vậy, đối phương chỉ dùng một câu đã có thể khiến các ngươi sống không bằng chết, thế mà các ngươi còn cam tâm tình nguyện sống không bằng chết. Việc như thế các ngươi cũng không nhìn ra?”
“Ai!” Nữ tử kia than nhẹ. “Xem ra muội muội vẫn đang hiểu lầm về chúng ta, nhưng không sao, đến lúc chúng ta trở thành tỷ muội thì mọi hiểu lầm sẽ được giải thôi. Tam muội của ta cũng từng giống như mươi vậy.”
Dứt lời, một làn khói trắng bao phủ bốn phương, hai mắt Vương Kiều Tịch co rút lại, nàng điên cuồng thôi động pháp lực nhưng đột nhiên phát hiện ra chân tay mình bất lực, ngay cả phi kiếm tâm huyết tương liên cũng mơ hồ không nắm giữ được.
...
Một tay Phùng Cô Nhạn mang theo Vương Kiều Tịch, một tay sờ lên tay áo mình, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Muội muội thật đúng là quật cường, một chiêu kiếm sau cùng kia thật đúng là tinh diệu, nếu không nhờ tỷ tỷ phản ứng nhanh thì cánh tay này chưa chắc đã còn. Cũng tốt là mọi việc xem như kết thúc rồi.”
“Ác tặc.” Vương Kiều Tịch bị đối phương nắm giữ không thể động chân động tay, ngay cả âm thanh cũng không mạnh mẽ chửi mắng được, muốn cắn răng tự vẫn cũng không thành, nàng đành thấp giọng mắng. “Dù ta có chết cũng không để cho các ngươi được toại nguyện.”
“Cần gì phải như vậy.” Phùng Cô Nhạn lắc đầu, đôi mắt lộ ra một tia lãnh túc. “Việc đã đến nước này, ngươi có muốn chết cũng khó. Tốt nhất là ngoan ngoãn theo ta trở về, chủ thượng sẽ từ từ cảm hóa.”
“Là ai?” Đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Từ chân trời có một bóng đen tay cầm sọt cá ngăn trước đường đi, mặc dù không nói một lời nhưng lại khiến nàng không dám tùy ý động đậy.
Từ xa vang lên một giọng nói lạnh lẽo. “Bỏ người xuống rồi cút đi.”
Hai mắt Vương Kiều Tịch sáng lên, nàng há miệng muốn kêu cứu nhưng khí lực không đủ, miệng há ra nhưng không có âm thanh vang lên, chỉ đưa mắt nhìn về phía trước với ánh mắt đầy mong chờ và hy vọng.
“Ngươi là... Mạc đạo hữu phải không.” Phùng Cô Nhạn chớp mắt, nàng bỗng nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói. “Tại hạ là Phùng Cô Nhạn của Tán Hoa Phái, là thiên nữ của lão tổ xin ra mắt đạo hữu. Đạo hữu dù không biết ta thì cũng có nghe qua danh hào của chủ thượng ta chứ?”
Mạc Cầu không đáp, một cỗ sát cơ băng lãnh từ trên người tản ra.
“A...”, Phùng Cô Nhạn cứng người, nàng phát hiện ra điểm bất thường, trên trán đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, đôi mắt đẹp nhìn vào cái sọt cá trong tay đối phương.
Pháp bảo tùy thân của Ngân Xà Điếu Tẩu!
Đồ vật của hắn sao lại rơi vào trong tay người này? Chẳng lẽ...
Phùng Cô Nhạn giật mình. Là một trưởng lão của Ma Y Thần Giáo, thực lực Ngân Xà Điếu Tẩu không ai dám nghi ngờ. Đối phương từng thoát được mấy lần vây giết, pháp bảo trong tay cực kỳ sắc bén, tông sư Kim Đan cũng không dễ chạm vào.
“Đạo hữu, ta không có ác ý.” Phùng Cô Nhạn mím môi, lấy từ trên người ra một cái túi trữ vật rồi ném tới. “Đây là linh thụ của Ma Y Giáo, người ra còn có một phần tâm ý của tiểu nữ nữa.”
Nói xong nàng nhìn Vương Kiều Tịch rồi nói tiếp. “Có điều nữ nhân này có liên quan đến lão tổ, nàng cần đi với ta một chuyến, mong đạo hữu nẻ mặt để chúng ta đi, tiểu nữ vô cùng cảm kích.”
Nàng nói hết lời, đối phương ở trước mặt vẫn không đáp lại, chỉ có sát ý tỏa ra ngày một đậm. Sát ý giống như thực chất, quanh thân như có địa ngục U Minh thoát ra hàn ý lạnh thấu xương tủy.
“Đạo hữu.” Phùng Cô Nhạn cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Mạc Cầu. “Ngươi dám đối địch cùng Tán Hoa Phái sao? Danh tiếng của Tán Hoa lão tổ lẽ nào ngươi lại chưa từng nghe nói tới? Ngươi nên biết rằng, ngay cả Trúc lão cũng không dám đối nghịch với chủ thượng của ta. Đạo hữu, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng vì một nữ nhân bình thường mà chuốc lấy phiền hà. Như thế liệu có đáng giá?”
Vương Kiều Tịch chớp mắt, trong lòng trở nên lạnh lẽo. Đúng vậy! Có đáng giá hay không? Ai sẽ vì nàng mà đắc tội với một cao thủ Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong đây? Huống chi đối phương và nàng không hề quen biết.
“Ba!”
Phía đối diện vang lên một tiếng lạnh lẽo, một cỗ đao ý cách không khóa chặt lấy Phùng Cô Nhạn.
“Họ Mạc kia, ngươi muốn làm gì?”
“Hai.”
Sau tiếng hô thứ hai, không gian xung quanh trở nên u ám, thiên địa như trở thành trống rỗng, chỉ còn tồn tại duy nhất là sát cơ quyết tuyệt tản ra từ trên người Mạc Cầu.
“Tên điên, ngươi thực sự muốn vậy sao?”
Đôi mắt Phùng Cô Nhạn run rẩy, nàng tức giận gào lên, khí tức trên người đã như núi lửa sắp bộc phát. Nhưng đáp lại nàng chỉ là khoảng không tĩnh lặng.
“Một.”
“Cho ngươi!”
Rốt cuộc Phùng Cô Nhạn không thể chịu nổi áp lực, nàng gầm lên một tiếng rồi vung tay, cả người nhanh chóng lùi lại phía sau, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa. Gặp phải một kẻ điên như vậy, nàng chỉ có thể trách bản thân mình xui xẻo mà thôi.
Vương Kiều Tịch chỉ cảm thấy toàn thân được buông lỏng, đến lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã lại gần Mạc Cầu, ràng buộc trên người cũng biến mất không còn.
“Hô...”
Nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn đối phương. Mặc dù người này không để lộ khuôn mặt thật, khí tức trên người cũng âm lãnh nhưng lại làm cho nàng cảm thấy được an toàn. Trong lòng nàng không khỏi cảm kích. Nàng vội cung tay thi lễ.
“Đa tạ tiền bối cứu mạng...”
Vương Kiều Tịch còn chưa nói hết câu thì cả người đã cứng đờ, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang cuồng hỉ.
“Thì ra là ngươi! Mạc... sư đệ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận