Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 625: Thủy giới

Vân Mộng Xuyên có ba đại thế lực lớn nhất là Cửu Giang Minh, Thất Thánh Tông và Ngự Linh Môn. Không giống với Cửu Giang Minh vốn hỗn loạn, Thất Thánh Tông tuy bị chia làm bảy chi nhưng đồng khí liên chi, Ngự Linh Môn truyền thừa nhất mạch qua vạn năm không đứt đoạn nhưng cũng có rất ít người biết, Ngự Linh Môn quan hệ với Thánh Tông ở chi Cửu giang không tệ.
Thánh tông môn đình.
Một tòa đình viện to lớn lơ lửng giữa hư không, ba vị tu sĩ đang lặng lẽ đứng đó. Phục sức hai người mặc rõ là thuộc về thái thượng trưởng lão của Ngự Linh Tông, một người khác là văn sĩ trung niên chính là Thánh Tông chi chủ Lục Ly. Ba cỗ khí tức mênh mông thông suốt thiên địa.
“Lục huynh.” Chân Nguyên của Ngự Linh Tông khẽ vuốt râu, xem đám người đang bận rộn trên núi nói. “Ngươi có nắm chắc mang được nhiều người như vậy đi vào không?”
“Đúng thế.” Liễu Âm Tuyền chớp mắt. “Vân Mộng Thủy Giới không phải là nơi muốn vào là vào được, dù chúng ta muốn vào thì cũng phải tốn công tốn sức chứ nói gì đến nhiều người như thế?”
Không giống với tông sư Kim Đan, chân nhân Nguyên Anh muốn vào trong Vân Mộng Thủy Giới thì yêu cầu càng cao, không chỉ bị áp chế tu vi mà còn cần mấy viên Huyễn Mộng Thần Thạch mới mở được thông đạo ra. Ba người đi vào đã khó khăn, mang theo một tòa sơn loan và mấy ngàn tu sĩ đâu phải chuyện đơn giản.
“Yên tâm.” Lục Ly bình thản đáp. “Vì chuyện hôm nay, Lục mỗ đã chuẩn bị tới cả ngàn năm, đừng nói đến việc khác, chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.”
“Vậy là tốt rồi.” Chân Nguyên gật đầu. “Khi nào thì bắt đầu?”
“Sớm thôi.” Lục Ly ngẩng đầu. “Lần này vượt giới, chúng ta không chỉ cần tìm tổ miếu Mộng giới mà còn phải xem đồ vật Diêm La Tông lưu lại năm đó là gì.”
“Không sai.” Liễu Âm Tuyền ngưng trọng. “Diêm La Tông tuy là mối họa không nhỏ nhưng biện pháp bọn họ đề cập lúc đó rất có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta tiến thêm một bước.”
“Ừm.”
“Bắt đầu đi.”
...
Vân Mộng Thủy Giới.
Một tòa bán sơn trôi nổi giữa không trung. Nếu có người của Thánh tông ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, tòa bán sơn này không khác tòa bán sơn ở môn đình Thánh tông là mấy, thậm chí nhìn qua còn thấy giống nhau như đúc. Lúc này ở trên ngọn núi có rất nhiều người đang bận rộn đi qua đi lại.
“Tông chủ.” Một tu sĩ trẻ tuổi từ trên cao hạ xuống, đứng đối diện với một nam từ có khuôn mặt khá giống tông chủ Lục Ly. “Đại trận đã chuẩn bị xong, khi nào thì mở ra?”
Giọng nói của người trẻ tuổi này không giấu được sự kích động. Mà không chỉ có hắn, những người có mặt ở đây đều biến sắc. Vì chuyện này bọn họ đã mất nhiều thời gian chuẩn bị, rất nhiều tiền bối tiên nhân kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên, mục đích để đợi một ngày này.
Nghênh đón tiên nhân thượng giới!
Bọn họ là những người may mắn nhất. Tiền nhân vất vả nhưng lại không được chứng kiến thời khắc vĩ đại này.
“Hô...”
Nam tử kia thở phào một hơi nhẹ nhõm, liếc nhìn lệnh bài trong lòng bàn tay đang chớp động, sắc mặt liền ngưng trọng, đại thủ vung mạnh về phía trước.
“Bắt đầu.”
“Vâng.”
Tiếng hô vang vọng như sấm, chấn động tứ phương. Một khắc sau.
“Ông...”
Toàn sơn loan rung động, hào quang lao vọt tới chân trời. Cùng lúc đó ở ngoại giới, tại Thánh tông môn đình, tòa đại sơn nơi này cũng tỏa ra hào quang xông đến chân trời. Đại trận hai nơi dường như đang phát sinh một loại liên kết huyền diệu nào đó có thể xuyên thủng lực lượng ngăn cách, lặng lẽ phủ xuống.
“Ô...”
Ở nơi sâu trong Vân Mộng Thủy Giới, có âm thanh trầm thấp như tiếng dị thú thức giấc vang lên.
Ban đầu Mạc Cầu không có ý định tiến nhập vào Vân Mộng Thủy giới cho nên không có chuẩn bị cho việc này. Dù sao theo lời Trọng Minh Hỏa Mãng, nơi này hỗn loạn phức tạp, chủ nhân trước của nó là một vị chân nhân Nguyên Anh mà còn mất mạng, như thế đủ biết nguy hiểm tới mức nào.
Quả thật, Vân Mộng Thủy Giới có rất nhiều thiên tài địa bảo, có thể đoạt được hiển nhiên là rất tốt, nhưng mấy trăm năm, thậm chí gần một ngàn năm mới mở ra một lần, người tu hành cao giai ở Vân Mộng Xuyên đều tề tụ, nhất là những kẻ thọ nguyên sắp cạn, không ai biết họ có thể làm ra những chuyện thế nào. Thời điểm này, Thủy Giới còn nguy hiểm hơn so với Vân Mộng Xuyên, nếu không vì bất đắc dĩ, hắn tuyệt không muốn tiến vào.
“Dù là ra hay vào đều cần đến Huyễn Mộng Thần Thạch.” Trọng Minh Hỏa Mãng hiện ra chân thân, uốn lượn trong làn nước mưa, vẻ hứng khởi. “Thần thạch là đặc sản ở Vân Mộng Thủy Giới, không ai biết nó sẽ xuất hiện ở nơi nào. Có lúc nó ẩn giấu trong linh quáng, có lúc ở ngay ven đường, có lúc lại như quả trên cây, thậm chí sinh sinh trong ngực thai nhi... Tóm lại, muốn tìm vật này là không dễ dàng, nhưng có lúc tùy ý đi ngang nơi nào đó lại có thể nhặt được. Chúng ta muốn rời đi cũng cần phải có một viên.”
“Thật vậy sao.” Mạc Cầu gật đầu. “Nơi này thật đúng là kỳ quái.”
Trọng Minh Hỏa Mãng gật đầu. “Lão chủ nhân từng nói, nơi này giống thực mà không phải thực, như ảo mà lại không phải là ảo, tựa mộng mà không phải mộng, lớn thì có thể chứa cả thương khung, nhỏ thì chỉ là một ý niệm trong lòng. Tiểu nhân cảm thấy lão chủ nhân nói rất có lý.”
“Có lẽ vậy.” Mạc Cầu quay đầu, nhíu mày, nhìn thấy Vương Kiều Tịch đang suy nghĩ liền mở lời khuyên nhủ. “Không cần phải suy nghĩ nhiều, dù thế giới này liên quan đến bí ẩn nào đó thì cũng là chuyển xảy ra từ rất lâu rồi, chúng ta biết cũng chưa chắc đã để làm gì, tốt nhất là nên để tâm đến việc trước mắt bây giờ.”
“Ừm.” Vương Kiều Tịch hoàn hồn, lặng lẽ gật đầu.
Nơi này mưa chưa từng ngừng rơi xuống. Hạt mưa rơi vào cánh sen làm bắn lên vô số giọt nước, dịch thấu óng ánh dọc theo lá sen trượt xuống, chìm vào vực sâu bên dưới. Hai người ngồi xếp bằng trên đó, đỉnh đầu xuất hiện một đóa hoa sen khai mở.
Pháp khí trôi nổi trong làn nước phun ra nuốt vào linh khí thiên địa và không ngừng phi độn theo một phương hướng thẳng tắp. Mạc Cầu ổn định tinh thần bắt đầu chỉnh lý đồ vật trên người. Trước đây hắn đã từng kiểm kê nhưng để đối phó với những gì có thể xảy ra trước mắt, hắn cần phải có sự chuẩn bị.
Thiên Lôi Kiếm đã bị thương tổn, tuy có thể dùng nhưng uy năng đại giảm, muốn dựa vào nó để ngăn cản địch thủ như Tán Hoa lão tổ là không thể được. Cũng may thực lực của Mạc Cầu gần như đều bắt nguồn từ chính bản thân hắn, pháp bảo hao tổn cũng chỉ là bớt đi một thủ đoạn dùng để đối địch mà thôi chứ không là tổn thương đến căn bản.
Ngoại trừ Thiên Lôi Kiếm, trên người hắn còn có mấy món pháp bảo khác. Ngũ Hành Hoàn đến từ Nguyên Thiên Y. Phá Không Trùy, Lôi Vân Kích của Chu Vân Nghê, còn có Huyết Ảnh Kiếm của Huyết Hà nhất mạch thuộc Thánh tông. Phẩm giai của những pháp bảo này đều mạnh hơn Thiên Lôi Kiếm một bậc.
Chủ nhân của chúng đều là các tông sư Kim Đan có danh tiếng lâu năm, được uẩn dưỡng trong thời gian dài so với Thiên Lôi Kiếm mới tấn thăng thì uy lực mạnh hơn không ít. Còn pháp bảo Như Ý đã đưa cho Cơ Băng Yến hiện ở tổng đà Cửu Giang Minh sử dụng nên không có ở đây.
Lấy Ngũ Hành Hoàn ra, Mạc Cầu trầm ngâm, tiện tay đưa cho Vương Kiều Tịch.
“Bảo vật này uy năng không yếu, có năng lực vây giết Kim Đan, sau này chúng ta có thể còn chạm phải Tán Hoa lão tổ, ngươi dùng nó để phòng thân.
“Pháp bảo?” Vương Kiều Tịch chớp mắt, giật mình. Vật này quá quý giá, nhưng dừng lại một chút, nàng không từ chối mà đưa tay tiếp nhận.
“Ngươi.” Mạc Cầu ngẩng lên nhìn Trọng Minh Hỏa Mãng rồi đưa Huyết Ảnh Kiếm cho nó. “Tạm thời cho ngươi mượn dùng vật này.”
“Đa tạ chủ thượng.” Trọng Minh Hỏa Mãng mừng rỡ, há mồm phun ra một đóa liệt diễm, liên tục không ngừng nuốt Huyết Ảnh Kiếm vào bụng luyện hóa. Tu vi của nó chỉ cách Kim Đan một bước, lúc nào cũng có thể vượt qua. Kích phát Huyết Ảnh Kiếm cần lượng tinh huyết rất lớn, với thân thể của nó, lượng tinh huyết đủ giúp kích phát ra uy năng vượt xa người bình thường. Thêm các loại thủ đoạn vốn có, xem như nó đủ thực lực đối đầu với một vị tông sư Kim Đan.
Còn lại Phá Không Trùy và Lôi Vân Kính.
Mạc Cầu nhìn vật trong tay ước lượng, sau đó hai mắt sáng lên, hai đạo hồng mang cuốn pháp bảo vào bên trong đặt trong đan điền rồi chầm chậm luyện hóa.
Luyện pháp bảo không phải việc có thể xong trong một sớm một chiều, hắn không vội. Việc quan trọng nhất hiện nay là ổn định thương thế trên người. Nếu là mấy năm trước, thương thế này là một phiền phức, hiện giờ thì chỉ là vấn đề thời gian để hồi phục mà thôi.
Một tay bấm pháp quyết, thức hải Mạc Cầu hiện ra một vật.
Trấn!
Chữ Trấn lớn từ thời đại thượng cổ nở rộ linh quang, Kim Đan trong thể nội xoay tít, dị trạng trên người hắn đều bị trấn áp xuống. Mạc Cầu lấy ra một hạt đan dược, để vào miệng rồi nhắm mắt điều dưỡng. Có lĩnh ngộ mới về phương pháp trấn áp, tình huống thân thể hắn sẽ không chuyển biến xấu hơn được, hắn cố gắng khôi phục thực lực và đưa trạng thái bản thân vào trạng thái tốt nhất.
Ngày qua ngày.
Năm qua năm.
Thoáng chốc đã ba năm trôi qua.
“Nơi thần bí nhất Vân Mộng Thuỷ Giới chính là Tổ miếu ở chính giữa đại lục. Chỗ đó thần bí khó lường, không phải chân nhân Nguyên Anh thì không thể xâm nhập, mà tuỳ thời lại có thể biến hoá ra các hình thái khác nhau.”
Ngoài trời mưa giăng như màn, Trọng Minh Hoả Mãng đong đưa thân thể nói. “Lão chủ nhân từng đến đó tìm kiếm, sau khi trở về thì trở nên cổ quái, sau đó mới gặp nạn tại Thuỷ giới. Những đồ vật trân quý ở đó có Mộng Nguyên linh thạch, Thiên Thuỷ Tinh, Uyên ngọc, Nhuyễn Hương Kỳ Cao,…”
“Trọng Minh.” Vương Kiều Tịch đưa tay ra hiệu ngắt lời nó, hỏi một cách hiếu kỳ. “Ngươi chính là linh thú hoả chúc, lại sinh ra ở giới này, ngươi không cảm thấy khó thích ứng sao?”
“Ha ha…”, Trọng Minh Hoả Mãng lắc đầu. “Tiên tử nói chưa đủ rồi, sở dĩ trong âm có dương, vật cực tất phản, ta vừa hay chính là một biến số, đừng xem tiểu yêu lúc này thấp kém, nhưng năm xưa… không hề tầm thường đâu.”
“Huyết mạch của nó đúng là không bình thường, ngay cả đại yêu Kim Đan hoả hành cũng chưa chắc đã hơn được, lại có thể tiếp cận thuỷ tính chi lực.” Mạc Cầu lên tiếng.
Điểm ấy hắn có thể chứng thực. Nếu không nhờ vậy, huyết đan hắn luyện chế lúc trước không thể có dược lực mãnh liệt như vậy, làm cho Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân chỉ trong thời gian ngắn đã tu tới đệ tứ trọng viên mãn.
Hiện giờ, nếu muốn tiếp tục luyện chế được Huyết đan thì trừ phi có được tinh huyết của đại yếu cảnh giới Nguyên Anh. Tất nhiên, đây là một hy vọng xa vời. Đại yêu Nguyên Anh hành hoả giữa đất trời này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, dù gặp được sợ là hắn cũng bị đối phương nuốt gọn mà thôi.
“Ha ha…”
Trọng Minh Hoả Mãng ngửa mặt lên trời cười lớn, rồi tiếng cười bỗng nhiên im bặt. Biểu hiện của nó như phát hiện ra điều gì, thân thể đột nhiên lao vọt tới bên cạnh.
Không bao lâu, trọng miệng nó đã ngậm hai đầu dị thú bay tới. Sự việc kiểu này hai người bọn họ đã gặp rất nhiều lần, thấy mãi thành quen nhưng lần này có vẻ không giống những lần trước, vẻ mặt Trọng Minh Hoả Mãng vô cùng mừng rỡ.
“Chủ thượng.” Phun dị thú trong miệng ra, nó vội mở lời. “Hai tên này là Huyễn Mộng Thuỷ thú, thuộc tinh linh hành thuỷ, bản thân không có hình thái cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy dị loại khác mới có thể biến thành bộ dáng của đối phương. Thực lực của chúng không ra làm sao nhưng hang ổ lại thường ẩn giấu rất nhiều bảo bối.”
Nói xong nó há miệng ra thổi, một cỗ liệt diễm xông ra đốt cho hai đầu dị thú kêu lên ầm ĩ, hoảng hốt chạy bừa về nơi xa.
“Ừm.” Mạc Cầu chần chừ một lúc rồi gật đầu. “Đi xem sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận