Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 415: Xuất quan (1)

“A!..”
Sau một tiếng hét thảm, Hoàng Mẫn bị một cỗ lực lượng vô hình đánh ngã bay trên mặt đất, xương cốt toàn thân gần như đứt đoạn. Cách đó không xa, đệ tử chân truyền của Hợp Hoan Tông là Nguyệt Trường Ca cầm viên Bạch Cốt Châu rồi cúi nhìn thật kỹ.
“Đúng là khí tức của đệ đệ ta.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Mẫn, đôi mắt chứa đầy sát cơ.
“Là ai đã giết hắn?”
Lúc Nguyệt Trường Ca mới năm, sáu tuổi đã bị nữ tu của Hợp Hoan Tông nhìn trúng rồi mang đi, sau đó đổi họ thay tên bái nhập vào tông môn. Sau này việc tu hành thu được thành quả nhưng dù sao ký ức xưa đã trở nên mơ hồ. Nàng không quản khó khăn tìm đủ mọi cách để có được tin tức thân nhân, sau đó mang đệ đệ Từ Minh của mình theo về trong tông. Để tránh phiền toái không cần thiết nàng cũng chưa chỉ rõ quan hệ của hai người, chỉ phó thác cho môn hạ đệ tử chiếu cố đến mà thôi.
Không ngờ… lần đi này lại thành xa cách vĩnh biệt.
Mặc dù Hợp Hoan Tông theo đuổi con đường thả dục nhưng đại đạo theo đuổi lại là trảm tình, tương tư trong lòng sẽ ảnh hưởng đến đạo đồ về sau.
Từ Minh bị người ta giết chết khiến Nguyệt Trường Ca không chỉ đau lòng mà còn ảnh hưởng đến con đường tu đạo của nàng. Nhưng nàng biết người giết Từ Minh không phải là người trước mắt. Bạch Cốt Châu này xem qua là biết đã bị người ta luyện chế, Hoàng Mẫn chỉ là người đang sử dụng mà thôi. Người kia mới thật là hung thủ.
“Là ai?”
Nàng đạp nhẹ chân, lụa trắng tung bay lộ ra bắp đùi trắng nõn trong suốt như ngọc.
Mặc dù cùng là nữ tử, ánh mắt Hoàng Mẫn nhìn đối phương không khỏi có chút cuồng nhiệt, xao động.
Tim nàng đập rộn, khuôn mặt ửng hồng, dục niệm trong lòng chập trùng, hai chân thon dài vô thức khép lại. Trong đầu nàng hiện lên nhiều ý niệm khó tả.
“Là ai?”
Âm thanh lơ lửng quanh quẩn không dứt như có thể dẫn ra dục niệm từ tận sâu thẳm, Hoàng mẫn bỗng thấy lạnh run. Ý thức trong đầu nàng hoàn toàn mất đi khống chế, chuẩn bị nói ra câu trả lời thì đúng lúc ấy…
“Sư tỷ.”
Một đệ tử Hợp Hoan Tông phi tốc tới gần, cúi đầu không dám nhìn thẳng về phía Nguyệt Trường Ca.
“Chúng ta tìm được một trận pháp.”
“A!” Nguyệt Trường Ca nhướng mày, dáng người thon dài lặng lẽ lao vút lên theo hướng đối phương vừa chỉ. “Phá nát nó cho ta.”
“Vâng.”
Sau tiếng ra lệnh, đông đảo tu sĩ Hợp Hoan Tông gần đó đồng loạt ra tay, các loại linh quang theo nhau đánh tới trận pháp.
“oanh…”
“Ầm ầm…”
Nhất thời mặt đất chấn động, hư không rung chuyển, đủ mọi ánh sáng màu sắc chiếu rọi một phương chân trời.
Ở phía dưới, khí tức Ngũ Hành lặp đi lặp lại luân chuyển không ngừng sinh ra kháng trụ thế công đột kích, uy năng trận pháp cũng theo đó mà hiện ra rõ rệt.
Có điều trận pháp này không tính là quá mức phức tạp, vị trí bố trí cũng còn có điểm hạn chế, dưới sự oanh kích không ngừng của các tu sĩ, chỉ sau một lát nó đã hiện ra dấu hiệu không chống đỡ thêm được nữa. Người làm chủ trận không biết vì sao lại không xuất heinej, chỉ để trận pháp tự hành ngăn cản, linh thạch khu động trận pháp tiêu hao nhanh chóng.
“Có lẽ là sợ.” Một nam tu bay đến gần Nguyệt Trường Ca nhỏ giọng. “Trường Ca, thù của đệ đệ ngươi tất nhiên phải báo, những chuyện hứa với ta cũng không được quên đó.”
“Sư huynh.” Nguyệt Trường Ca chớp mắt, sát cơ nồng đậm nhanh chóng biến thành một nụ cười nhẹ nhàng. “Ngươi gấp gì chứ, việc sư muội đồng ý đã có bao giờ không làm được? Lần này cũng sẽ như vậy.”
“Được, được…”
Nam tử kia liên tục gật đầu, vẻ mặt kích động như thể vô cùng chờ mong vào việc sắp tới kia. Niên kỷ hắn đã lớn, tuy là sư huynh nhưng khả năng tiến lên đã không còn, hiện giờ chỉ cầu được hưởng lạc, nếu có thể có được thân thể mềm mại của đệ tử chân truyền là sư muội đây thì…
Quả đúng là mỹ vị trên thế gian!
Lúc hai người đang nói chuyện thì ở bên dưới cũng đồng thời có biến hoá.
“Răng rắc…”
Âm thanh nứt vỡ truyền tới, khí tức trong trận pháp Ngũ hành trở nên hỗn loạn. Chớp mắt sau đó…
“oanh…”
Khí tức cuồng bạo quét ngang toàn trường, gần trăm cây đại thụ che trời bứt gốc cuốn theo bụi mù đầy trời. Ở nơi trọng địa khe rãnh san sát với phế tích theo nhau hiện ra. Chính giữa phế tích có một người che mặt, eo đeo đao kiếm, mái tóc đón gió tung bay, quần áo phấp phới, dáng vẻ đầy ngạo nghễ.
Mạc Cầu hơi ngẩng đầu, hắn nhẹ nhàng hít vào thở ra, trọc khí trên thân và uất khí nhiều năm theo gió phiêu tán.
Luyện Khí tầng thứ mười một!
Chưa tới năm mươi tuổi đạt đến Luyện khí tầng thứ mười một, đến lúc này tuổi tác đã không còn là gánh nặng vẫn đè lên người hắn nữa, cảm giác trong lòng hắn không khỏi phấn khích.
“Đát…”
Hắn cất bước tới trước rồi thầm nhủ.
“Mạc mỗ khổ tu hơn mười năm, từng chút một chưa từng dám bê trễ, cho đến lúc này đã thu được chút thành tựu và hy vọng.”
Hắn nói với giọng điệu bình thản nhưng lại chứa đầy cảm khái, xung quanh hắn như không tồn tại ai khác.
“A…”, trên bầu trời Nguyệt Trường Ca hơi nhíu mày lại. “Người này là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận