Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 362: Thái Âm Cấm Pháp (1)

“Từ thời thượng cổ, các đại tu hành giả đã đem chư pháp trong thiên hạ chia làm bốn loại. Thuật pháp, Bí pháp, Cấm pháp và Thần thông.”
Ở một đình viện tĩnh mịch có hơn mười người tu hành hoặc đứng hoặc ngồi, ánh mắt dồn cả về phía một vị lão giả tóc trắng bồng bềnh ở chính giữa. lão khẽ vuốt sợi râu chậm rãi nói.
“Hồi phong phản hoả, hành vân bố vũ là Pháp thuật.”
“Luyện sát thành cương, hành biến ngũ hành, động đến âm dương chi biến là bí pháp.”
“Lấy phù văn chú lục hành pháp, trận nhiếp vô thường chính là Cấm pháp.”
“Huyết mạch tự sinh, thần hồn cung dưỡng, từ thiên địa mà thành, dung vô tận ảo diệu chính là Thần thông.”
Lão giả thấy mọi người tập trung tinh thần lắng nghe thì không khỏi phấn chấn, vung vẩy tay áo dài tiếp tục nói.
“Tuy nói chư pháp không chia cao thấp, chỉ cần tu tới đỉnh phong thì đều có thể tróc tinh nã nguyệt, có uy năng làm điên đảo càn khôn nhưng dưới đại đa số tình huống thì Thần thông mạnh hơn Cấm pháp, Cấm pháp lại mạnh hơn Bí pháp…, cứ thế mà suy ra.”
“Quách lão đầu.” Ở dưới có một người hô lớn. “Lão nói nhiều như vậy chẳng phải là muốn đẩy bộ Thái Âm cấm pháp tàn thiên trên tay lão đi hay sao?”
“Thôi đi. Bao nhiêu năm rồi, có rất nhiều người mua bí tịch từ chỗ lão nhưng đã có ai tu thành đâu?”
“Không thể nói như vậy, không thể nói như vậy được.” Lão giả nghe xong thì biến sắc, vội vã khoát tay. “Môn tàn thiên trên tay lão hủ đúng là có xuất xứ từ đại tông Thái Âm Tông, nó chính là Cấm pháp cấp bậc huyền diệu?”
“Huyền diệu?” Có người bật cười. “Cứ cho cả bộ là huyền diệu đi, nhưng trên tay lão chỉ là tàn thiên thì chưa chắc.”
“Các vị đạo hữu.” Có người không hiểu lên tiếng hỏi. “Như thế nào là Cấm pháp huyền diệu?”
“Hỏi hay lắm.” Hai mắt lão giả sáng lên, không để ý tới mấy người phá bĩnh mà tiếp tục nói. “Pháp có bốn loại, vậy có mấy giai? Đại khái phân biệt thì chia ra chân pháp, diệu pháp, huyền diệu và vô thượng bốn cấp. Vô thượng pháp môn mới chỉ được nghe chứ chưa được nhìn tận mắt.”
“Là lão chưa từng thấy thôi.” Bên dưới lại vang lên tiếng ồn ào. Lão giả hồn nhiên không để ý rồi vuốt râu.
“Cho nên, chư vị nên biết, cấm pháp đẳng cấp huyền diệu hiếm thấy ra sao. Dù có là tàn thiên thì cũng rất hiếm thấy.”
“Ha ha…”
“Xuỳ!”
Thấy lão để lộ ra dụng ý thật, mọi người xung quanh cười ồ. Một số người không biết, vị Quách lão đầu này nhờ vào tàn phổ trong tay đã lừa không biết bao nhiêu người. Mấy năm trước có không ít người thiếu hiểu biết bỏ tiền ra mua, rốt cuộc đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Sau này ngày càng có nhiều người nắm được cách thức làm việc của lão, thành ra câu chuyện lại biến thành đàm tiếu. Giá của tàn phổ cũng bị hạ thấp xuống nhiều lần.
Nhưng ngay cả như vậy, nhờ bản tàn phổ này lão cũng đủ ăn cả đời.
“Khụ khụ!”
Quả nhiên, sau vài tiếng ho khan, Quách lão đầu run rẩy lấy từ trong ngực ra một bản bí tịch bị thiếu sót. “Ta không gạt chư vị, bản Thái Âm Cấm Pháp trên tay lão đây chỉ là tàn phổ, nhưng lão có thể đảm bảo nó chính là Cấm pháp bí truyền của Thái Âm Tông, đã từng chỉ có tiên tu Đạo cơ mới có tư cách để xem. Hiện giờ không cần phải có một ngàn linh thạch hay một trăm linh thạch, chỉ cần mười linh thạch là có thể đổi được rồi.”
“Mười linh thạch!”
Quách lão đầu giơ tàn phổ trong tay, gương mặt hơi hồng lớn tiếng nói. “Hãy cân nhắc kỹ, đồ vật mà tông sư Kim đan chưa chắc thấy được lại chỉ có mười linh thạch thôi. Nếu bỏ qua cơ hội này thì thật đáng tiếc.”
“Còn chần chừ gì nữa, chỉ cần mười linh thạch, mọi người sẽ có ngay một bản Cấp pháp đẳng cấp huyền diệu.”
Lão cất tiếng nói mạnh mẽ, tinh thần kích động nhưng đám người xung quanh chỉ nhìn mà không ai tiếp lời.
“A…”, lão hơi ngượng thu tàn phổ lại, lúng túng nói. “Nếu chê đắt thì có thể đàm phán lại về mức giá mà.”
“Thôi đi.” Có người bĩu môi. “Quách lão đầu, nếu lão còn thứ gì khác trên người thì mau bỏ ra đi để người khác đỡ phải chờ đợi.”
“Đúng vậy. Mau bỏ ra đi.”
“Chư vị, chư vị.” Quách lão đầu làm ra vẻ mặt lo lắng. “Thứ này của ta thật là huyền diệu…”
“Hai linh thạch, để đó cho ta.” Bỗng nhiên có tiếng người vang lên, đồng thời có hai linh thạch được ném ra. “Nhanh nào.”
“Hai linh thạch?” Quách lão đầu mím môi, thấy sắc mặt khó coi của mọi người thì vội nhặt hai linh thạch lên. “Trước tiên ta phải nói, mặc dù đưa công pháp cho người nhưng không thể truyền nó cho người ngoài.”
“Ta biết rồi.”
Mạc Cầu thuận miệng đáp, một tay cầm lấy tàn phổ thu vào trong túi trữ vật, thái độ như thể hắn chỉ mua vì hiếu kỳ chứ không có hứng thú gì lắm. Giao dịch tiếp tục, mỗi người thay nhau đứng lên đưa đồ vật của mình ra và nói thứ mình muốn đổi. Chỗ này chính là giao dịch hội tư của một số ít các tu hành giả bên ngoài phường thị. Mặc dù đồ vật ở đây đa phần là không tốt, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được một vài thứ hiếm thấy.
Ví như… công pháp!
“Không ngờ ta lại tìm được đồ vật hữu dụng này.” Bên trong gian phòng, Mạc Cầu khép cuốn sách trên tay lại, vẻ mặt suy tư.
Thái Âm Cấm Pháp của Quách lão đầu không chỉ là tàn quyển, nó có thể coi là loạn bản thấp kém, miêu tả bát nháo không có đầu đuôi, nếu tuỳ tiện tu tập thì sống hay chết còn phải xem vận khí thế nào. Có điều nhờ vào cảm ngộ trong thức hải hắn không phải là không tìm được chỗ hữu dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận