Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 530: Sóng gió ngập trời

Trên tường thành, tướng giữ thành là Uý Trì Tôn khoác trọng giáp, eo đeo cự kiếm, một tay nắm chặt lấy chuôi kiếm. nàng trừng mắt nhìn về con đường ở phía xa xa. Một nữ ni khí chất thoát tục đứng bên cạnh nàng, ánh mắt hiện ra nét tang thương nhàn nhạt.
“Tới rồi sao?”
“Tới rồi.” Uý Trì Tôn mở miệng. “Nửa canh giờ trước đã ở cách Phái quận bốn mươi dặm, với tốc độ đó thì cũng sắp đến rồi.”
“Thái Ất Tông…”, nữ ni ở phía sau than nhẹ. “Ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc?”
“Nắm chắc ư?” Uý Trì Tôn lộ vẻ đắng chát. “Sư tỷ, người kia một đường đi tới đã giết vô số người, ngay cả chân nhân chết cũng không dưới con số hai mươi. Toàn bộ cao thủ ở Tề châu mới có bao nhiêu người đây? Hắn tới đây, ta chỉ có chết mà thôi.”
“Vậy thì cần gì phải đối đầu với hắn.” Nữ ni lộ thần sắc phức tạp. “Hiện giờ Đại Chu đã không còn giống trước kia, gian thần đương đạo, triều cương tan vỡ, ngoại thích Lưu thị chuyên quyền. Không vướng cái danh quan quân này, với thực lực của ngươi thì có chỗ nào trong thiên hạ không thể đi, mà lại vẫn có thể sống tốt như trước.”
Uý Trì Tôn im lặng một lúc lâu mới đáp.
“Hà đại nhân có ơn tri ngộ với ta, ta không thể không báo, danh dự trăm năm của gia tộc cũng ở trên người ta cả. Sư tỷ, nếu hôm nay ta chết, gia quyến và tướng công trong phủ xin nhờ người chiếu cố. Ta biết sư tỷ cũng có mấy phần tâm tư với Tề lang, nếu không vướng mắc gì, ngươi… các ngươi có thể lại kết đôi với nhau.”
“Ngươi…”, nữ ni kia há mồm, bất đắc dĩ than. “trước mắt không cần suy nghĩ nhiều, người kia có thể chỉ đi ngang qua, hoặc cũng có thể sẽ thay đổi phương hướng.”
“Đã muộn rồi.” Uý Trì Tôn lắc đầu, vẻ mặt tuyệt vọng.
“Đã trễ rồi sao.” Nữ ni kia ngưng trọng, nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, cuối quan đạo đã có thể nhìn thấy đội ngũ kia chậm rãi đi tới. Đội ngũ này nhân số không nhiều, tốc độ cũng không quá nhanh nhưng đám người trên tường thành nhìn thấy ai nấy đều biến sắc. Cảm giác tuyệt vọng dần hiện lên tự đáy lòng.
Bọn họ rất rõ, tường thành có cao bao nhiêu, cửa thành có kiên cố bao nhiêu, chỉ dựa vào từng này người thì không thể ngăn được bước chân của người kia. Mà thành bị phá thì theo luật sẽ bị chém đầu! Chỉ có tự tử mới có thể bảo hộ tính mạng của tộc nhân mình.
“Đó là cái gì?” Bỗng nhiên có người hô lên. Trong khu rừng rậm gần đó đột nhiên hiện ra mấy chục thân ảnh, giơ cao tinh kỳ đón lấy đội ngũ.
“Là người của Hắc Sát Bang, Hải Ngạc Phái, Tinh Ô.” Một người tinh mắt đã nhận ra thân phận đối phương. “Chẳng lẽ bọn họ muốn chặn giết ma đầu để lấy thưởng của triều đình?” Có người khác suy đoán.
Đám người trên thành sáng mắt lên. Mặc dù bọn họ cảm thấy tỷ lệ thành công không lớn nhưng có thể làm tiêu hao bớt thực lực của ma đầu kia cũng tốt. Đến lúc đó, hy vọng sống của bọn họ sẽ nhiều hơn. Ngay cả Nữ ni kia cũng khẽ biến sắc mặt.
“Không.” Uý Trì Tôn chậm rãi lắc đầu. Bọn hắn không làm được đâu.”
Mấy người vừa nói chuyện thì nhóm người mới xuất hiện đã dừng lại trước đội ngũ Mạc Cầu.
“Hắc Sát Bang.”
“Hải Ngạc Phái.”
“Tinh Ô.”
“Chúng ta mang theo môn nhân đệ tử khấu kiến tiền bối thượng tông. Chúc tiền bối vạn thọ vô cương, chúng ta nguyện phò trợ tiền bối thiên hạ vô địch.”
Mấy chục người cùng quỳ rạp xuống đất, tiếng quát vang vọng làm đám người trên tường thành biến sắc. Ba nhóm thế lực của Hắc Sát Bang vốn là ngoan tật một phương, thủ lĩnh bọn họ thực lực không kém Uý Trì Tôn, chỉ kém nửa bước đã là cấp bậc chân nhân. Ba phương liên thủ đủ để san bằng quận thành rồi.
Trước đây bọn họ không tín nhiệm lẫn nhau nên Phái quận mới có thể bình yên vô sự. Chỉ một tên ma đầu trong kiệu đã khiến bọn họ tuyệt vọng, giờ lại còn thêm nhiều người đi theo như thế, thành trì không còn hy vọng giữ được.
“A…”
Mạc Cầu vén rèm kiệu nhìn ra bên ngoài. Mấy ngày nay một đường đi tới đã gặp đủ muôn hình vạn trạng thủ đoạn ám sát, nhưng hắn chưa gặp được cảnh tượng này. Trang Hận Ngọc ở bên cạnh cũng trợn mắt, trong lòng đã có dự cảm không tốt.
Chỉ một người Mạc Cầu thôi, thực lực dù kinh khủng thế nào thì triều đình cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Nhưng nếu hắn mời chào bộ hạ, hình thành thế lực thì phiền toái rồi. Chỉ mới một thời gian ngắn vừa qua, tên tuổi Thái Ất Tông đã bắt đầu vang dội trở lại. Nếu sau này còn nhiều người như ba phương thế lực này đến đầu nhập, lực lượng của hắn sẽ ngày một lớn mạnh.
Uy vọng của Mạc Cầu càng lớn, người về theo càng nhiều, khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ thiên hạ không phải là không thể xảy ra.
“lão tổ.” Không chờ Trang Hận Ngọc mở miệng, Trần Minh Hà ở bên cạnh đã nhăn mày lại nói. “Hắc Sát Bang, Hải Ngạc Phái đều là tội phạm, đạo tặc chiếm cứ vùng phụ cận, không phải người chính trực.”
“Đánh rắm.” Bang chủ Hắc Sát Bang Tiêu Hổ nghiêng đầu nhìn đối phương, hai mắt trợn trừng. “Ngươi là người phương nào mà dám nói xấu chúng ta, chúng ta không phục nền chính trị hà khắc của triều đình nên mới bất đắc dĩ làm vậy.”
“Tiền bối.” Hắn chắp tay ôm quyền hướng về Mạc Cầu. “Hiện nay triều cương Đại Chu đã không còn, dân sinh khó khăn, ngài làm theo lẽ trời, ngày sau tất có được thiên hạ. Chúng ta nguyện đi theo tả hữu của tiền bối, phụ tá tiền bội thành tựu đại nghiệp, góp một chút sức mọn.”
“Không sai.” Có những người khác nhao nhao gật đầu. “Chúng ta nguyện đi theo tiền bối.”
Trang Hận Ngọc thấy vậy thì sắc mặt càng thêm khó coi.
“A…”, Mạc Cầu chỉ lắc đầu, mặt không biểu tình thu cánh tay về, hạ màn kiệu xuống. Chỉ có âm thanh lãnh túc của hắn quanh quẩn giữa đất trời. “Thái Ất Tông chúng ta là thiên hạ chính tông, có truyền thừa chân tiên, há lại thu nạp đám người ô hợp phạm nhiều tội ác như các ngươi? Các người đều là hạng tâm tư gian xảo, thân nhiễm oán niệm, đều nên giết.”
Chữ “giết” vừa ra, mấy chục đạo đao quang âm lãnh đã xẹt qua toàn trường, lướt qua thân thể đám người kia.
“Cái gì?”
Tiêu Hổ ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Hắn còn chưa lấy lại tinh thần, một đạo huyết tuyến đã kéo dài từ trán xuống phía dưới, sau đó là hai phần thi thể tách rời, hồn phách cũng bị rút ra khỏi nhục thân.
“Phù!”
Mấy chục cỗ thi thể khác theo nhau ngã xuống đất.
“Đi.”
Trong kiệu, Mạc Cầu lạnh nhạt lên tiếng.
“Lộc cộc…” Trang Hận Ngọc nuốt nước bọt, sau thấy đám người không ai đáp lời mới nhẹ gật đầu giục. “Tiếp tục đi thôi.”
Trong đầu nàng còn quanh quẩn mấy lời Mạc Cầu vừa nói. Thái Ất Tông là thiên hạ chính tông, truyền thừa Chân tiên… Sao nàng chưa từng nghe nói qua?
Từ thái độ của Mạc Cầu cũng có thể nhìn ra, đối phương rất coi trọng thanh danh của tông môn mình, không hề lưu thủ với đám tà ma ngoại đạo, trực tiếp ra tay hạ sát thủ.
Thái Ất Tông.
Đệ tử truyền pháp của Thuần Dương Cung.
Rốt cuộc Thái Ất Tông này là tồn tại như thế nào?
Trên tường thành, chân mày Uý Trì Tôn cũng chau cả lại, nàng ngạc nhiên trước việc ma đầu kia lại cự tuyệt cho ba phương thế lực đầu nhập theo về. nàng càng hoảng sợ trước thủ đoạn của đối phương. Mấy chục người không có ai là kẻ yếu, trong đó thực lực của vài người không hề thua kém nàng. Thế mà tất cả đều không có lực phản kháng, mệnh tang tại chỗ.
Mắt thấy khoảng cách giữa đội ngũ của Mạc Cầu với thành trì ngày càng gần, đám lính trên tường thành đã tuyệt vọng đến cùng cực, ngay lúc Uý Trì Tuyết hít sâu một hơi, tay nắm chuôi kiếm định nói ra mấy lời di ngôn thì một bóng người từ trong đội ngũ của Mạc Cầu nhảy ra. Thân hình Trần Minh Hà chớp động, hắn nhảy vọt đến cửa thành, nhìn lên mà chắp tay.
“Chư vị, lão tổ nhà ta muốn mua sắm một vài thứ, hy vọng các vị tạo điều kiện thuận lợi. Đây là danh sách.”
Sau đó hắn cong ngón tay búng ra một trương giấy viết. Tấm giấy mềm dưới kình lực gia trì của hắn lại như kình nhỏ cắm sâu vào tường chắn mái.
“Giá tiền có thể thương lượng, nhưng chúng ta đang cần gấp, hy vọng trong nửa ngày có thể tập hợp đầy đủ được, sau đó chúng ta sẽ rời đi.”
Nói xong, không chờ người trên thành đáp lời hắn đã quay người trở về với đội ngũ của mình.
“Đại nhân.” Một người đứng cạnh nhìn Uý Trì Tuyết ngạc nhiên. “Hắn… đây là có ý gì?”
Uý Trì Tôn cũng nhíu mày, nhưng nàng vẫn nhanh tay hút tờ giấy viết lại rồi mở ra xem. Trong đó đúng là có một số linh vật và âm khí, mặc dù đều không phải là những thứ thông thường nhưng đa số đều có thể tập hợp được ở trong quận thành. Điểm mấu chốt là đằng sau những đồ vật này đều có ghi cả giá tiền, cũng là giá trên thị trường.
“Nếu họ phá thành, chúng ta khó mà toàn mạng, đồ vật trong thành cũng chẳng dùng hay giữ được. Chúng ta thử một lần xem sao.”
“Đúng.”
Bọn thuộc hạ gật đầu xác nhận, sau đó nhận lấy tờ giấy rồi lui ra ngoài. Việc này quan hệ đến sinh tử nên bọn họ không thể lơi là. Chỉ sau một canh giờ đã kéo xe chở đồ vật tới. Mạc Cầu cũng không nuốt lời, sau khi thu đồ thì đi tới địa phương khác, để lại một đám tướng lĩnh trên thành ngây ra như phỗng. Cho đến phút cuối cùng, bọn họ vẫn không tin được một tên đại ma đầu như hắn lại cứ thế rời đi.
“Kẽo kẹt…”
Cỗ kiệu đã chuyển thành xe ngựa từ bao giờ. Vết bánh xe lăn trên đường tạo nên âm thanh cọt kẹt. Mạc Cầu vén rèm xe thì gặp vẻ mặt trầm tư của Trần Minh Hà.
“Ngươi suy nghĩ gì vậy?”
“Lão tổ.” Trần Minh Hà hoàn hồn, vội chắp tay nói. “Vãn bối đang nghĩ rốt cuộc Thái Ất Tông là tông môn gì mà trước đây chưa từng nghe nói qua.”
“Thái Ất Tông ư…”, Mạc Cầu khẽ nheo mắt. “Ngươi cũng xem như là đệ tử của Thái Ất Tông, nếu không biết về tông môn của mình thì cũng không tốt thật.”
Hắn trầm ngâm một chút rồi tiếp lời.
“Ở giới này không ai biết về tông môn của chúng ta, nhưng ngươi phải nhớ, tông môn của ta là đại tông, không phải tông môn bình thường. Tất cả những người liên quan đến tông môn mà ngươi nghe nói tới, với tông môn thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đều không gây ra ảnh hưởng gì cả.”
“Lão tổ.” Trần Minh Hà chần chừ một lát mới thận trọng hỏi. “Tông môn ta thật sự là… Ma tông sao?”
“Ha ha…”, Mạc Cầu bật cười. “Ngươi xem việc ta làm có giống việc người trong ma đạo làm không?”
“Không giống.” Trần Minh Hà vội lắc đầu. “Mặc dù lão tổ giết người vô số, hạ sát thủ không lưu tình nhưng người bị giết đều là người lòng mang ý xấu, không thì cũng là phường chuyên làm ác như đám Hắc Sát Bang kia. Người không lạm sát kẻ vô tội, không tự ý xông vào thành trì, giao dịch cũng rất công bằng. Lão tổ làm việc chưa từng lấy sức ép người, sao có thể giống với ma đầu được?”
Cách đó không xa Trang Hận Ngọc cũng chậm rãi gật đầu. Nghĩ đi nghĩ lại thì từ lúc ở Linh quận cho đến bây giờ, người chết trong tay Mạc Cầu đều có lý do và đáng chết cả. Hắn tuy giết nhiều người nhưng tuyệt đối không làm sát người vô tội, việc làm so với các loại ma đầu trong truyền thuyết thì khác rất xa. Thậm chí có nhiều việc làm còn khiến người ta thấy bội phục.
“Ta chưa hẳn đã là người tốt, nhưng cũng không phải là ác nhân.” Mạc Cầu gật đầu. “Tông môn chúng ta chính là đại tông tiên môn, truyền thừa cửu viễn, so với ghi chép trong sách sổ ở đây thì còn hơn nhiều. Những điều đó sau này ngươi sẽ rõ.”
Hắn nhắc đến toàn những việc mà người khác khó có thể tin được nhưng lại bằng giọng nói bình thản như đang nhắc về một việc nhỏ mà thôi. Như thể hắn không thèm phải nói dối bất cứ thông tin gì. Trần Minh Hà cúi đầu, cảm xúc dâng trào, nhất thời không biết nên biểu hiện ra thế nào.
“Soạt…”
Đúng lúc ấy có một con bồ câu đưa thư đậu vào xe kiệu, Mạc Cầu gỡ giấy viết thư xuống rồi nhẹ gật đầu.
“Tiền bối.” Trang Hận Ngọc nhỏ giọng. “Phía trước chính là Hắc Sơn giới vực, Hắc Sơn lão yêu mặc dù xếp hạng ba trong thập đại tán nhân nhưng ở Hắc Sơn giới vực này thực lực của hắn so với người đứng thứ nhất là Trương Thanh Thu còn mạnh hơn, ta nghe nói không hề thua kém Thiên sư. Hơn nữa hắn làm việc hung tàn, phía dưới có rất nhiều âm hồn quỷ binh, cho nên Hắc Sơn giới vực chính là cấm địa nguy hiểm nhất Tề châu. Chúng ta… có nên đi đường vòng không?”
“Không cần.” Mạc Cầu thu tờ giấy viết thư lại, mặt không đổi sắc. “Cứ đường thẳng mà đi.”
“Vâng.”
Hoàng thành.
Hậu viện hoàng cung, một vị nữ tử mặc áo bào màu vàng cầm trong tay ngọc như ý nhắm mắt ngồi ngay ngắn. Linh quang nhàn nhạt bao trùm thân thể nàng.
“Ô…”
Âm phong cuốn lên, một con quạ đen xuất hiện cách đó không xa. Con quạ há miệng phát ra âm thanh.
“Bệ hạ, có người của Thái Ất Tông hiện thế.”
“Thì sao?”, nữ tử kia mở mắt, vẻ đạm mạc. “Đã nhiều năm trôi qua, năm nào cũng có người đứng lên tự xưng là người của Thái Ất Tông, kết quả thế nào?”
“Họ Doanh kia, ngươi còn giấu giếm ta đến lúc nào?” Con quạ đột nhiên vỗ cánh, âm thanh phẫn nộ. “Người đó chính là tiền bối của Trác Bạch Phượng!”
“Tiền bối!”
“Ngươi từng nói Trác Bạch Phượng là người truyền tông Thái Ất Tông, trên nàng không còn trưởng bối nào nữa, bây giờ giải thích ra sao?”
“Chỉ là giả mà thôi.” Nữ tử vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
“Đánh rắm.” Con quạ đen kia gầm lên.
“Càn rỡ!”
Một âm thanh lạnh lùng vang lên cách đó không xa, lập tức có một vòng đao mang xẹt qua thân thể con quạ đen.
“A!”
“Thập Đại Hạn. Là ngươi?” Con quạ đen kêu lên sợ hãi, thân thể bạo tán. “Họ Doanh kia, chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy đâu. Thi hoàng bên trong nhược thuỷ ít ngày nữa đã muốn xuất sơn rồi. Ngươi nên mong người đầu tiên mà nó tìm đến là kẻ kia chứ không phải là hoàng đế trong cung là ngươi.”
“A…”, nữ tử cười khẽ, nàng nhẹ nhàng gõ gõ ngọc như ý trong tay, hoàn toàn tiêu diệt chút tàn tàn hồn còn lại. “Bây giờ không giống ngày xưa, dù kẻ kia có thức tỉnh, ta có pháp bảo trong tay thì còn sợ gì? Ngay cả Thái Ất Tông…”, nàng cau đôi mắt đẹp lại, sát cơ dần hiện ra.
“Doanh Hoạ.”
“Có nhi thần.” Một nữ nhân khác quỳ xuống.
“Ngươi đi một chuyến.”
“Vâng.”
Người lên tiếng gương mặt cứng nhắc, ánh mắt cô quạnh, cả người trông giống một cái xác không hồn, ngay cả khí tức trên thân cũng tĩnh mịch khác thường.
Ở cực Tây có một dãy sơn phong nguy nga tên là Côn Luân. Dưới núi có nước, viết là nhược thuỷ. Đáy nước cuồn cuộn sóng ngầm, một toà hắc quan toạ trấn, thi thoảng lại vang lên những âm thanh quỷ dị.
“Thái Ất Tông?”
“Bên ngoài lại có người đi vào sao?”
Một âm thanh trầm thấp vang lên, một cái đầu khô quắt từ trong hắc quan nhô lên, sau đó là cả một bộ thây khô. “Vì sao Thiên Thi Tông còn chưa tới?”
“Ô…”
Tiếng rít vào âm trầm khiến dòng nước dập dờn, mặt đất hơn mười dặm quanh đó cũng rung động theo.
Hắc sơn.
Trên đại điện, Hắc Sơn lão yêu toàn thân bao phủ bởi khói đặc ngồi trên ghế dựa, hai mắt nheo lại.
“Người của Thái Ất Tông…”
“Vâng.” Dưới điện có người chắp tay. “Chủ thượng, triều đình ban thưởng tương đối phong phú, người đó đã tới, chúng ta có xuất thủ hay không?”
“Xuất thủ?” Hắc Sơn lão yêu cúi đầu, lặng lẽ đảo mắt qua người phía dưới rồi hử nhẹ. “Vì sao phải xuất thủ? Cứ cách mấy năm triều đình lại xuất quân vây quét Hắc sơn, ta lẽ nào lại làm việc cho bọn chúng. Còn người của Thái Ất Tông kia, ta không ngại kết giao xem sao.”
“Thế nhưng,” tên thủ hạ ngẩng đầu. “Chủ thượng, kẻ kia hung tàn khát máu, lại vô cùng chống đối với tà ma ngoại đạo, sợ là hắn sẽ không thích chúng ta.”
“Thì sao?” Hắc Sơn lão yêu nheo mắt lại. “Ta không chọc hắn, tốt nhất là hắn cũng đừng động đến ta, nước sông không phạm nước giếng. Nếu không…”
“Cái gì?”
Lời còn chưa nói hết, hai mắt hắn mở lớn, cách không nhìn về dưới chân Hắc sơn.
“Thật can đảm. Dám giết quỷ bộc của ta, tự ý xông vào Hắc Sơn. Muốn chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận