Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 536: Thần thạch

Trên tửu lâu, tiếng người nghị luận sôi nổi. Tỷ muội Tiết Thiên Thanh, Tiết Tử Chân ngồi ở một góc vắng, trước mặt là một bầu rượu và đồ ăn, trong tai thỉnh thoảng lại nghe thấy các loại tin tức ngầm truyền tới.
“Nghe nói chưa, đoạn thời gian trước đại ma đầu kia đi qua Ký châu phủ, mấy vạn người thân tử. Có bảy tám môn phái bị diệt. Máu tươi nhuộm đỏ đàm sơn.”
“Thực vậy sao?”
“Đúng thế.” Một người gật đầu chắc chắn. “Ta còn nghe nói Ma đầu kia đang hướng về phía chúng ta, cho nên gần đây quan to và các nhà hiển quý mới nhao nhao ra khỏi thành, có lẽ là muốn đi tránh nạn.”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Có người nôn nóng. “Ta nghe nói Ma đầu kia giết người không ghê tay, những nơi hắn đi qua đến ngọn cỏ cũng không còn, chúng ta ở nơi này liệu có an toàn?”
“Ai biết được chứ?”
“A!”
“Không biết triều đình có việc gì mà để cho Ma đầu kia hoành hành như vậy, không có ai đi xử lý việc đó sao?”
“Sao ngươi biết là không quản?” Một người ra vẻ khinh thường. “Theo ta được biết, triều đình đã xuất động mấy vạn đại quân, thậm chí có cả chân nhân cao thủ đi theo hiệp trợ. Có điều...”, hắn lắc đầu thở dài. “Ma đầu hung uy cái thế, mấy vạn đại quân cũng bị làm cho thất điên bát đảo.”
“Không thể nào?” Có người chất vấn. “Đại quân triều đình có quân uy hộ thể, nó chính là đẻ khắc chế tà ma ngoại đạo, thế mà còn không làm gì được hắn ư?”
“Ta nghe Hồi Dương quan Vân Thiên đạo trưởng nói, ma đầu kia ứng kiếp mà sinh, mấy ngàn năm mới có một lần như thế. Một khi xuất hiện thì thiên hạ không ai có thể thu phục được.”
“A!” Tiếng kinh hô vang lên liên tiếp. “Không biết, Tiết tiên tử ở Minh Đạo am có thể chế phục ma đầu đó không?”
“Sợ là không được.” Có người lắc đầu. “Tiết tiên tử mặc dù lợi hại nhưng trong thiên hạ cũng chưa được xem là đỉnh phong, Ma đầu của Thái Ất Tông kia chính là người có thể quét ngang toàn bộ thiên hạ.”
“Không sai.”
“Chính là như vậy.”
“Đừng vội tán dương chí khí người khác mà diệt đi uy phong của mình. Tiết tiên tử pháp lực cao thâm, chưa chắc đã không thể chế trụ ma đầu kia.”
“Sở vi họa loạn thiên hạ, theo ta thấy lời đồn chưa hẳn đã đúng hết, có khi chỉ là lời nói phóng đại mà thôi. Nếu không, ma đầu kia xuất thế đã nửa năm, sao chúng ta ở đây vẫn bình yên như thế.”
“Có đạo lý.”
Trên tửu lâu phần lớn là những tiểu thương bình thường, đừng nói đến thiên hạ đại thế, ngay cả cao thủ của mình ai mạnh ai yếu cũng chưa chắc đã nắm rõ. Mọi người bàn tán rôm rả, mọi người nghe thấy ai cũng có lý.
“Ta thì lại nghe nói..., ma đầu kia không phải ác nhân mà chỉ là một người đi truyền pháp khắp thiên hạ, trên đường đi đã trảm yêu trừ ma không ít.”
“Hồ ngôn loạn ngữ! Tiểu bối đừng có nói bậy.”
“Người trẻ tuổi, ngươi cũng đã biết, những lời đó mà để người của nha môn nghe được là sẽ bị trừng phạt đấy.”
Người vừa nói sắc mặt tái nhợt, vội vã đi xuống dưới lầu. Tỷ muội Tiết gia khoanh tay im lặng ăn uống, đến lúc no rồi tình tiền rời đi.
“Tỷ.” Trên đường, Tiết Tử Chân thấp giọng. “Tỷ nói xem ma đầu kia có thể đến đây hay không?”
“Theo lộ tuyến thì khả năng rất lớn là có.” Tiết Thiên Thanh gật đầu. “Người kia từ lúc xuất thế vẫn từ Linh quận tiến một mạch theo hướng Tây, mục đích rõ ràng là muốn đến kinh thành. Hắn..., cơ bản là sẽ dẫn đội đi qua gần đây.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiết Tử Chân nhăn mặt, nói giọng thấp thỏm. “Cô mẫu liệu có gặp nguy hiểm hay không? Cũng không biết tình hình của tỷ Khánh Tuyết như thế nào?”
“Cô mẫu là đương thế chân nhân, tu vi lợi hại, dù không địch được thì bỏ trốn chắc không thành vấn đề.” Tiết Thiên Thanh an ủi tiểu muội rồi than nhẹ. “Chỗ Khánh Tuyết đã bị ma đầu kia san bằng, hiện giờ nàng... sợ là lành ít dữ nhiều.”
“Ôi!” Hai người cùng than thở. Sau khi ra khỏi thành, các nàng không cố kỵ gì nữa, dẫn động linh phù thi triển thân pháp bay nhanh về phương xa. Sau một canh giờ hai người đã xuất hiện trước cửa một hạp cốc, lấy ra một cái lệnh bài rồi thận trọng đi vào.
Hạp cốc có sương mù nồng đậm bao phủ, đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón. Nếu không biết đường đi mà tự tiện xông vào thì chắc chắn sẽ bị thất lạc trong đó, có khi còn trở thành phân bón cho thảo mộc.
“Sao trận pháp lại mở ra rồi?”
Lúc tiến lên, Tiết Tử Chân không khỏi nghi hoặc. “Thôi động trận pháp cần hao phí linh vật không ít, sao cô mẫu lại bỏ quên được?”
“Ừm.” Tiết Thiên Thanh cau mày, dường như nghĩ tới điều gì đó, biểu hiện dần trở nên ngưng trọng. Đi được một lát, nồng vụ tán đi, trước mắt trở nên rõ ràng. Có một mùi hương hoa cỏ thơm ngát xông vào mũi. Lúc này đã là tiết mùa thu, hàn phong se lạnh, thảo mộc khô héo nhưng ở trong này lại như có mua xuân ấm áp, hoa cỏ nở rộ. Năng lực này hiển nhiên là do trận pháp mà có.
Có thể lập ra trận pháp bậc này, đương thế chỉ có vài người làm được mà thôi. Tiết tiên tử chính là một trong số đó. Phía trước xuất hiện một đạo quán đứng sừng sững, trên bảng hiệu có ba chữ lớn.
Minh Đạo Am!
Hai mắt nữ nhân sáng lên, vội vã chạy qua xem.
“Cô mẫu!”
Giữa đại điện có khói xanh lượn lờ, hai người đang ngồi ngay ngắn ở trong đó. Một người là nữ nhân mang đạo bào, khí chất đoan trang, chính là chi chủ Minh Đạo Am Tiết tiên tử. Người còn lại tướng mạo bình thường, thân mặc trường bào màu trắng, tóc mai điểm bạc.
Tiết tiên tử nghe tiếng động thì quay ra nhìn, trong mắt lóe lên một tia lo lắng. Nàng dừng một chút mới gật đầu ra hiệu.
“Hai người các ngươi sao lại tới đây?”
“Cô mẫu.” Tiết Thiên Thanh bước lại gần nói. “Chúng ta nghe nói gần đây bên này không được yên, muốn qua xem các sư tỷ thế nào, hôm nay sư tỷ không ở đây ạ?”
Hai người quay nhìn bốn phía, đạo quán to lớn nhưng trừ hai người trước mặt ra thì không còn ai khác.
“Các nàng có việc vào thành rồi.” Tiết tiên tử nhẹ lắc đầu, trong lời nói như còn có thâm ý khác. “Các ngươi đến không phải lúc.”
“Thật là đáng tiếc.” Tiết Tử Chân nhún vai. “Chúng ta từ trong thành ra lại không gặp các nàng, nhưng không sao, chúng ta chờ ở đây là được. Cô mẫu, người có khách sao?”
“Đúng.” Tiết tiên tử gật đầu, hướng về phía người đối diện thi lễ. “Vị này là Mạc tiền bối.”
“Mạc... tiền bối?” Hai nữ nhân trợn mắt.
Cô mẫu của bọn họ nhìn qua tưởng là trẻ tuổi nhưng thực chất niên kỷ đã không còn nhỏ, bối phận trên giang hồ càng là không thấp, thế mà người kia nhìn qua chỉ chừng bốn mươi tuổi lại là một vị tiền bối sao. Hai nàng đoán người này có lẽ là một cao nhân về thuật trú nhan rồi.
“Tiết Tử Chân.”
“Tiết Thiên Thanh.”
“Bái kiến Mạc tiền bối.”
Hai người chắp tay thi lễ, cử chỉ lễ độ rõ là đệ tử thế gia được dạy bảo cẩn thận.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Không tệ. Tuổi còn trẻ mà đã kình nhập cốt tủy, chờ một thời gian sẽ có hy vọng chân nhân cũng nên.”
“Tiền bối quá khen.” Tiết tiên tử cười lớn. “Các nàng mặc dù thiên phú không tệ, tính tình lại trẻ con, có chỗ nào chưa đúng xin tiền bối bỏ qua cho.”
“Không sao.” Mạc Cầu nhìn đối phương. “Người trẻ tuổi nên có chí khí mới đúng. Tiết tiên tử, không biết điều ta hỏi vừa rồi ngươi có biết không, xin được cho biết.”
“Vâng.” Tiết tiên tử ngưng trọng, nàng gật đầu. “Năm đó Trác tiền bối nhập hoàng cung, làm sư phụ của bệ hạ, truyền diệu pháp và được sắc phong Thiên sư. Trác tiền bối thể hiện thực lực to lớn, hoành tảo yêu tà trong thiên hạ.”
Tiết Tử Chân, Tiết Thiên Thanh ngây người liếc nhìn nhau, thấy đối phương nhìn mình cũng mờ mịt không hiểu.
Cô mẫu nói đến việc xảy ra bao giờ mà sao hai người chưa từng nghe nói qua vậy?
Trác tiền bối là ai, sao có thể vào trong hoàng cung, hơn nữa còn nhận hoàng đế làm đồ đệ. Nghe ngữ khí thì khoảng cách đến hiện giờ cũng chưa quá xa.
“Năm đó thế cục triều đình bất ổn, các nơi có nhiều náo động, yêu tà họa loạn một phương.” Tiết tiên tử tiếp tục. “Chính Trác tiền bối đã bình định tất cả, vì triều đình mà chiến đấu.”
Hai nữ nhân kia nhăn mày, loáng thoáng nhận ra điều gì đó, thân thể bắt đầu căng lên.
“Sau đó thì sao?” Mạc Cầu mở miệng. “Trác Bạch Phượng làm nhiều việc như vậy, vì sao các ngươi còn thiết đặt cạm bẫy giết nàng tại Tỏa Hồn Cốc?”
Yên tĩnh.
Hai nữ nhân có thể nghe ra, ba chữ Trác Bạch Phượng đã làm hô hấp của Tiết tiên tử chợt nhanh hơn.
“Chiến dịch Tỏa Hồn Cốc vãn bối không được đi, gia sư tham gia nhưng không thể trở về.” Nàng cúi đầu, che đi ánh mắt bi thương. “Có điều lý do vãn bối có biết được một hai.”
“Nói.”
“Sau khi Trác tiền bối uy chấn thiên hạ thì yêu cầu các nơi phải nộp linh vật lên, phục vụ cho việc tu luyện của bản thân. Những đồ nàng ấy muốn quá nhiều, dẫn đến tiếng than dậy đất, bách tính không được yên ổn. Bất đắc dĩ..., bệ hạ đành bỏ qua tư tình mà đặt bẫy hại nàng.”
“Thật sao?” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Chỉ vì như vậy?”
Trong tình huống Trác Bạch Phượng có thực lực tuyệt đối vượt trội, một chút ân oán bình thường không thể lật ngược tình thế được. Triều đình phàm nhân ở ngoại giới có thể kéo dài đến ngàn năm chính là như thế. Bách tính ở đó càng thêm gian khổ, mà trong tay bách tính làm gì có cái gọi là linh vật? Nói cho cùng cũng là vơ vét của nhà giàu với hào môn mà thôi.
“Không chỉ có vậy.” Tiết tiên tử lắc đầu. “Vừa mới bắt đầu Trác tiền bối chỉ yêu cầu linh vật, sau đó lại bắt đầu trắng trợn chiếm lấy thần thạch trong thiên hạ.”
“Thần thạch?” Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.
“Không sai.” Tiết tiên tử gật đầu. “Mấy năm sau đó, vì để cướp thần thạch Trác tiền bối đã giết người vô số, không biết bao nhiêu tông môn trong thiên hạ bị diệt. Các lộ yêu tà, âm thần, thậm chí âm sai được triều đình sắc phong cũng đều gặp nạn. Để đạt được thần thạch, Trác tiền bối hầu như không từ thủ đoạn, thiên hạ sôi sục nên mới dẫn tới chiến dịch ở Tỏa Hồn Cốc.”
“Theo như ta biết, thần thạch mặc dù nội uẩn huyền diệu nhưng lại tương khắc lẫn nhau, một khi tới gần thì chẳng những uy năng không tăng lên mà còn suy yếu đi, thực lực giảm sút.” Mạc Cầu nhíu mày. “Nàng ấy muốn thần thạch làm cái gì?”
Thần thạch hắn cũng có hai khối, một đến từ Âm Sơn quân, một từ Hắc Sơn lão yêu. Theo Mạc Cầu nhìn nhận thì thần thạch giống như nam châm, bài xích lẫn nhau. Để xa thì không sao, một khi lại gần, đặt chung một chỗ thì lực trường triệt tiêu, dị lực cũng sẽ giảm mạnh. Nghe nói, bởi vì thế nên thế giới này mặc dù có kỳ vật như thần thạch nhưng triều đình cũng không cất công thu thập.
“Cái này...”, Tiết tiên tử lắc đầu. “Vãn bối không biết, nhưng lúc đó có truyền ngôn, Trác tiền bối có biện pháp luyện hóa thần thạch. Sau đó lấy tâm mình thay thế thiên tâm, hóa thành thần linh chân chính, thậm chí có thể phân đất phong hầu, âm thần vĩnh trú trên thế gian.”
Mạc Cầu ra điều suy nghĩ. Năng lực thần thạch cực kỳ cổ quái, thậm chí trái với lẽ thường tu hành. Là người mang truyền thừa Nguyên Anh nhưng hắn cũng không thể lý giải được. Nếu thật sự có biện pháp triệt tiêu lực bài xích, tập hợp được mấy chục khối thì đừng nói là vĩnh trú thế gian, sánh vai với Kim Đan cũng không thành vấn đề. Thần thạch lưu lạc ở giới này không chỉ có vài chục khối, sợ là phải trên một trăm.
“Một vấn đề cuối cùng.”
“Xin tiền bối cứ hỏi.”
“Ngươi có nghe nói đến một môn công pháp tên là Thập Đại Hạn không?”
“Thập Đại Hạn?” Tiết tiên tử nghiêm sắc mặt, nàng chậm rãi gật đầu. “Vãn bối đúng là có nghe thấy, công pháp này xuất phát từ Trác tiền bối, nghe nói là một công pháp vô cùng huyền diệu, uy năng kinh khủng. Có điều tu hành vô cùng khó khăn, đương thế chỉ có chi chủ Trấn Pháp Ti là tu thành mà thôi.”
“Đến từ Trác Bạch Phượng ư?” Mạc Cầu lại nhíu mày một lần nữa.
Thập Đại Hạn lấy hồn phách làm cơ sở, tương thông với công pháp ở giới này, có điều nó càng mạnh thì lại càng cực đoan, đặc biệt lại càng không có khả năng xuất phát từ Trác Bạch Phượng.
Năm đó..., rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mạc Cầu gật đầu, khởi thân đứng lên. “Ta đã hỏi xong, ngươi còn có điều gì muốn nói, hoặc là muốn làm?”
Tiết tiên tử biến sắc. “Ngươi đã biết từ trước rồi?”
“Trận pháp không tệ.” Mạc Cầu gật đầu, một tay khẽ nắm đêm khí cơ vô hình giữ trong lòng bàn tay. “Chú thuật không tệ. Đáng tiếc!”
“Xin lỗi.” Tiết tiên tử ngưng trọng, nàng quay sang nhìn tỷ muội Tiết gia rồi lắc đầu. “Chớ nên trách cô mẫu.”
Dứt lời, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Phía trên tối đen, hai vách đá cao cao bên cạnh hung hăng đập xuống hạp cốc.
“Khốn!”
Tiết tiên tử quát khẽ, một tay bấm niệm pháp quyết. Sơn cốc to lớn chợt hiện linh quang bao trùm tất cả mọi người vào bên trong.
“Oanh...”
Dãy núi đổ sụp. Ở xa xa, vô số thân ảnh theo nhau hiện ra.
Đại Chu năm thứ hai trăm sáu mươi bảy, Vân châu Ngọc Trụ Sơn sụp đổ, tiếng vang ngàn dặm, bách tính xung quanh tử thương vô số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận