Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 540: Vào kinh

Ban đầu dư nghiệt Thái Ất Tông xuất hiện ở Linh quận, mọi người chỉ cho đó là cá lọt lưới của năm xưa còn lại. Triều đình thi triển chút thủ đoạn là có thể trấn áp được. Không ai để ý đến việc đó.
Vài tháng sau, trên giang hồ xuất hiện truyền ngôn, một vị ma đầu Thái Ất Tông xuất hiện, dám can đẫm khiêu khích uy nghiêm của triều đình. Nhưng đối phương dù sao cũng chỉ có một người, không phải ai cũng để tâm trong lòng. Đa phần nghĩ rằng do triều đình chủ quan nhất thời nên đối phương mới dám càn rỡ, bọn họ chân chính ra tay thì sẽ dễ dàng diệt sát mà thôi.
Nửa năm sau, thế cục thiên hạ đã có biểu hiện bất ổn, thế lực khắp nơi ngóng chờ, những đối tượng hưởng ứng lời hiệu triệu của triều đình ngày một ít, vì mọi người đều e ngại ma đầu kia.
Thế gian thực sự có việc một người dùng sức mình khiến cho cả triều đình phải lui bước sao?
Không ai khống chế được?
Ma đầu như thế phải kinh khủng bậc nào?
Một năm sau, thiên hạ đã truyền lưu một tin tức. Thái Ất Tông tái nhập thế gian, truyền thụ tiên pháp, chỉ cần là người hữu duyên thì đều có thể tới nghe giảng. Thế nhân sôi trào. Không biết có bao nhiêu tông môn, quân nhân, những người mong chờ vào tiên đồ tìm cơ hội bái nhập vào Thái Ất Tông. Dần dần không có mấy người gọi hắn là Ma đầu nữa.
Hai năm sau.
Hoàng đế đương triều không được lòng người, hậu cung tham gia vào chính sự, triều cương hỗn loạn, bách tính kêu khổ, tiếng oán than dậy đất. Mạc tiên sư đi theo thiên đạo, nhằm hướng kinh thành xuất phát, muốn lập lại triều cương, chọn ra minh chủ khác. Bách tính chờ đợi đã lâu nên đều đưa mắt dõi theo.
Ba năm sau, Mạc tiên sư sắp giá lâm kinh thành. Một đường đi tới, qua hào môn quý tộc đều có người ra đón rước. Hoa tươi trải đầy đất, thải gấm tung bay. Bách tính càng là nhảy cẫng lên hoan hô, ra khỏi thành mười dặm để nghênh đón.
Kinh thành.
Hậu viện hoàng cung. Bên ngoài hỗn loạn dường như không ảnh hưởng gì đến trong này. Bệ hạ đương triều dựa vào giường mềm, mặc áo vải mỏng, tư thái lung linh như ẩn như hiện. Xung quanh có hơn mười năm tử hoặc đứng hoặc ngồi. Nam tử có tuấn tiếu, có cứng rắn, có mềm mại, không có ai không phải là người diện mạo xuất chúng. Đặt trong Bách Hoa Lâu nổi danh kinh thành cũng có thể khiến cho quý nhân không tiếc tiền vung tay.
Lúc này, bọn họ đều vây quanh bệ hạ, người bóp chân, bóp vai, thỉnh thoảng lại dâng lên hoa quả. Cách đó không xa còn có âm thanh rủ rỉ vang lên. Có nam nhân gẩy đàn hát tiểu khúc, mặt mày hơn hở diễn lại các làn điệu. Tất cả mọi người đều tận tâm hầu hạ nữ tử kia.
Người này thân phận tôn quý nhất, cũng là bệ hạ đương triều của Đại Chu, Doanh Dao.
“Cộc cộc...”
Có tiếng bước chân dồn dập vang lên, một nam tử anh tuấn mặc quan bào nhất phẩm vội vã lại gần, quỳ gối xuống đất, khom người nói. “Bệ hạ, đại sự không ổn rồi?”
Nếu có quan viên khác ở đây hẳn sẽ nhận ra, người này chính là ngoại thích Lưu đại nhân tiếng tăm lừng lẫy. Huynh trưởng Lưu đại nhân là người trong hậu cung của bệ hạ, năm đó vào cung được Doanh Dao coi trọng giữ ở bên cạnh.
Trên phố có truyền ngôn, vị Lưu đại nhân này có lực hấp dẫn lớn với nữ nhân, bởi vậy rất được bệ hạ yêu thích. Những năm qua người này tùy ý chuyên quyền làm ra không ít chuyện sai trái khiến cho người người oán trách nhưng lại chưa bao giờ bị bệ hạ chỉ trích. Dần dần người này khống chế cả triều chính. Có điều hắn biết rõ, mọi thứ hắn có đều đến từ bệ hạ. Chỉ cần hầu hạ bệ hạ thật tốt, thì dù có làm sai nhiều chuyện, thiên hạ giận dữ thế nào cũng không ai làm gì được mình.
Cho đến...
“Có chuyện gì?”
Doanh Doa buồn bực mở mắt ra nhìn, chạm nhẹ vào gò má một nam tử ở bên cạnh cười nói. “Không phải còn một khoảng thời gian nữa người kia mới đến kinh thành sao?”
Doanh Doa tất nhiên biết bọn thủ hạ đang sợ cái gì, nhưng chính nàng lại tựa như không thèm để ý đến, chỉ chuyên tâm hưởng thụ, thậm chí lười nhác không làm gì.
Đưa tay sờ vào dưới hông một người bên cạnh, nàng nở nụ cười, đôi mắt đẹp mê ly.
“Bệ hạ.” Lưu đại nhân thấy vậy thì run lên, không biết là vì sợ hay vì giận, hắn vội quỳ xuống đất. “Vi thần vừa mới nhận được tin tức, một nhà Hồng thị đã ra khỏi kinh thành đi đón ma đầu kia.”
“Cái gì?” Sắc mặt Doanh Dao trầm xuống.
Hồng gia trước giờ toàn là võ tướng, gia chủ đương đại là người nắm mười vạn đại quân ở biên cảnh. Uy vọng trong quân đội của người này chỉ dưới một người mà trên vạn người. Trước giờ cũng luôn trung thành tuyệt đối với triều đình. Thế mà hiện giờ lại dám phản bội nàng?
“Tốt.”
“Tốt lắm!”
Doanh Dao nhếch miệng, ánh mắt để lộ ra sát cơ. “Đến lúc này mới thấy được ai thực tình với triều đình. Nàng đi cũng tốt, sau này không cần phải trở về nữa.”
“Đi. Nói cho Anh quỷ một tiếng mang đầu Hồng Hoa về cho ta, ta sẽ giải khai ràng buộc trên người nó.”
“Vâng.” Lưu đại nhân gật đầu xác nhận, lại cẩn thận hỏi. “Còn người kia, ma đầu họ Mạc bệ hạ tính toán đối phó ra sao?”
“Việc đó không cần ngươi quản.” Doanh Dao khoát tay. “năm đó vây công Trác Bạch Phượng còn nhiều người, khoảng thời gian này đều sẽ tới thôi, đến lúc đó để cho bọn chúng xuất thủ là được.”
“Thế nhưng...”, Lưu đại nhân vẫn lo lắng. “Vạn nhất không thành công thì...”
“Không sao.” Doanh Dao cười nhìn hắn. “Không phải còn có ta đây sao. Nếu ngươi không yên tâm thì có thể học theo người khác, cũng ra ngoài đầu nhập vào Thái Ất Tông đi.”
“Vi thần không dám.” Lưu đại nhân biến sắc, vội vã dập đầu. “Vi thần tuyệt đối trung thành với bệ hạ, nhất định không hai lòng, dù thân tử cũng không phản bội ngài.”
“Ta biết.” Doanh Dao cảm thấy không có gì hứng thú, nàng khoát tay. “Ngươi đi xuống đi.”
Nàng biết rõ, trong triều đình dù tất cả mọi người có phản bội nàng đi nữa thì họ Lưu kia cũng sẽ không phản bội nàng. Hắn vốn chẳng là cái gì cả, dám ra ngoài hoàng cung này sợ là sẽ bị người ta giết ngay.
“Vi thần cáo lui.” Lưu đại nhân toát mồ hôi lạnh, cung kính đứng dậy, lui từng bước một xuống phía dưới.
“Hừm...”, Doanh Doa chớp đôi mắt đẹp, nàng nhìn về một nam tử bên cạnh rồi nhẹ nâng cằm đối phương lên.
“Mỹ nhân, vừa rồi nghe được tin tức Hồng đại nhân ra khỏi thành, ngươi thấy cao hứng sao?”
Nam tử kia biến sắc, lắp bắp trả lời. “Bệ hạ minh giám, tiểu... tiểu nhân tuyệt không dám thế.”
“Thật sao?” Doanh Dao cười khẽ. “Ý của ngươi là, cảm giác của ta sai rồi?”
“Không dám, không dám ạ.”
Thân thể nam tử kia run rẩy, hắn điên cuồng lắc đầu. “Tiểu nhân tuyệt không dám có ý đó, là... là... tiểu nhân không đúng, tiểu nhân đáng chết.”
“Ngươi đúng là đáng chết.” Hai mắt Doanh Dao co rút lại, gương mặt để lộ sát cơ. “Trong hoàng cung này hưởng hết vinh hoa phú quý, đến lúc này mà còn dám khởi dị tâm? Ai cho ngươi lá gan đó?”
“A!” Doanh Dao gầm nhẹ, hai con ngươi chợt biến thành âm trầm, một cỗ hấp lực bao trùm lấy nam tử kia.
“Bạch.” Chỉ một chớp mắt sau, nam tử anh tuấn đã hoàn toàn mất đi tinh khí, hóa thành một thi hài chỉ có da bọc xương.
“Lạch cạch...”
Doanh Dao khẽ vung bàn tay, thi hài kia đã rơi vào nhuyễn tháp bên ngoài.
“Thu thập hết!”
“Vâng.”
Mấy vị đại hán vô thanh vô tức xuất hiện, dựng thi hài lên rồi tiêu thất không để lại dấu vết.
“Thái Ất Tông...”
“Mạc Cầu.”
Tựa thân thể vào người một nam tử khác, Doanh Dao cười lạnh. “Để cho ngươi sống thêm vài ngày, chờ ta công thành viên mãn rồi, kẻ chiến thắng cuối cùng vẫn là ta.”
Nói xong nàng ra hiệu cho nam tử ở bên cạnh. “Tiếp tục đi.”
“Vâng.”
Lập thu.
Cách kinh thành hơn trăm dặm, Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên một tảng đá, lẳng lặng nhìn Doanh Thái Chân thi triển Tam Dương Kiếm quyết. Lúc này bên người hắn chỉ có nàng đi cùng.
Không bao lâu sau.
“Bạch!”
Doanh Thái Chân thu kiếm, vẻ mặt thấp thỏm. “Tiền bối, kiếm pháp của ta thế nào, có phải ta học không tốt không?”
“Sao ngươi nói vậy?” Mạc Cầu hơi ngạc nhiên.
“Hôm qua có mấy người nói.” Doanh Thái Chân chu miệng lại. “Các nàng nói kiếm pháp của ta nhìn đẹp mắt nhưng lại vô dụng, bọn họ mấy lần đánh bại ta. Còn nói ta... không xứng đi theo ngài học nghệ.”
“A...”, Mạc Cầu cười khẽ. “Không cần để ý tới các nàng ấy. Nếu ngươi tu luyện không tốt, ta là người truyền pháp cho ngươi chẳng phải cũng sẽ mất mặt hay sao. Đẹp mắt là tốt.”
Hắn trầm ngâm một chút rồi giải thích.
“Công pháp thi triển đẹp mắt, có thể lực sát thương không đủ nhưng nó chứng tỏ chiêu thức được vận dụng trôi chảy, lý giải với kiếm lý thấu đáo, bất kỳ là công pháp gì, nếu tu hành đến cực hạn thì đều sẽ toát ra một loại mỹ cảm. Dù chúng có đẹp thì không phải ai cũng cảm nhận được đâu. Hơn nữa thiên phú của ngươi không nằm ở võ kỹ, tu tập nó để phòng thân tạm thời, có chút nhược điểm cũng không sao cả.”
“A.” Doanh Thái Chân gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói. “Tiền bối vì sao không trực tiếp dùng thần thông để truyền cho ta, như lúc truyền Tam Dương kiếm quyết vậy. Như thế ta có thể học được ngay lập tức, đâu cần mỗi ngày khổ cực tu luyện.”
Nói xong nàng nhìn đối phương với vẻ mặt mong chờ.
“Tu vi ngươi quá thấp, thần hồn yếu ớt, dùng thần hồn truyền pháp chỉ gây tai hại cho ngươi thôi.” Mạc Cầu nhẹ lắc đầu. Trước mặt hắn Doanh Thái Chân giống như một con sâu con kiến yếu nhược mà thôi, thần niệm hắn khẽ phát lực là thần trí nàng sẽ mất khống chế ngay. Dù hắn có muốn đối phương cũng không chịu nổi.
“Tiền bối.” Doanh Thái Chân ngồi xuống, vẻ mặt tiếc nuối. “Chúng ta tiếp tục đi tới kinh thành bằng cách này sao?”
“Ngươi có nhiều thắc mắc nhỉ.” Mạc Cầu cười khẽ, rồi hắn gật đầu. “Không sai.”
“Vì sao vậy?” Doanh Thái Chân lúc lắc cái đầu. “Với thực lực của tiền bối, nếu bay đi thì rất nhanh sẽ tới kinh thành mà? Hiện giờ chúng ta đi như này đã một hai năm rồi.”
“Đi như thế này thì sao?” Mạc Cầu nói. “Kinh thành có trận pháp, ngay cả ta cũng không thể ở trong đó giết người mình muốn giết được. Trận pháp năm xưa do Trác Bạch Phượng khống chế, những người kia muốn giết nàng cũng phải dẫn dụ nàng ra bên ngoài.”
“Tiền bối, không phải ngài rất tinh thông trận pháp sao?” Doanh Thái Chân nhíu mày.
“Thì sao?” Mạc Cầu không vì đối phương nhỏ tuổi mà xem nhẹ, hắn mở miệng cười hỏi. “Không nghĩ ra sao?”
“Thử suy nghĩ lại một chút xem.”
“Ta hiểu rồi.” Doanh Thái Chân lắc đầu, hai mắt chợt sáng lên, nàng vỗ tay. “Ngài làm vậy chính là vì muốn tạo ra áp lực cho hoàng đế.”
“A!” Mạc Cầu chớp mắt. “Nói ta nghe xem.”
“Ngài cứ thong thả đi tới như thế này, không ai có thể giữ ngài lại được. Người trong thiên hạ sẽ ngày càng sợ hãi, thái độ đối với triều đình thì ngày một xa cách.” Doanh Thái Chân nói. “Các nàng biết ngài muốn đối phó với hoàng đế, lại nhìn thấy thực lực của ngài rồi, tự nhiên sẽ chọn rời xa hoàng đế. Giống như Hồng gia lúc trước đầu nhập theo vậy.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Tiếp tục đi.”
“Khoảng cách từ ngài đến kinh thành càng gần, những người kia càng sợ hãi. Để không phải bị liên lụy, bọn họ sẽ không tiếp tục ở lại kinh thành nữa, sau cùng sẽ không còn ai bảo vệ bên cạnh hoàng đế.” Doanh Thái Chân cười. “Cho nên ngài mới chọn cách chậm rãi đi tới như vậy. Đến lúc tới kinh thành, trận pháp ở đó sẽ không còn ai khống chế nữa. Ngài chỉ cần đối phó với hoàng đế là được rồi.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu, vẻ mặt hài lòng. “Tám chín phần mười là như vậy.”
Còn một nguyên nhân nữa là chính hắn cũng cần thời gian để khôi phục và tích lũy thực lực, nghênh đón trận đại chiến sau cùng.
“Tiền bối.” Doanh Thái Chân chớp mắt. “Chúng ta dừng ở đây làm gì? Nơi này hình như không phải đường dẫn tới kinh thành mà ta biết.”
“Bình thường ta cũng không muốn dính vào rắc rối làm gì.” Mạc Cầu nói. “Ta tuy là người truyền pháp cho tông môn nhưng cũng không thể bỏ qua việc tu hành của bản thân được. Khoảng thời gian vừa rồi có quá nhiều người tìm đến cầu công pháp, ta bận đến nỗi chẳng còn thời gian cho mình.”
Doanh Thái Chân gật đầu. Nàng biết Mạc Cầu chính là đệ tử truyền pháp của Thái Ất Tông, không phải là người của giới này. Lần này hạ giới mà đến chính là để truyền thụ thuật pháp Thái Ất Tông cho thế nhân, tiếp dẫn cao nhân ở thượng giới xuống đến.
“Hai là...”, Mạc Cầu tiếp tục. “Một người năm xưa vây giết Trác Bạch Phượng ở đây, làm tiền bối của nàng, ta há có thể không tới một chuyến?”
Hắn còn chưa dứt lời, cự thạch dưới chân đột nhiên vỡ ra, vô số mũi gai nhọn cùng khói đen đã gào thét đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận