Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 249: Thiết Đảm Thần Hầu

Tôn Vô Bệnh cũng coi như một đời nhân kiệt. Lúc còn trẻ y song tu y võ, cái nào cũng có thành tựu, được xưng tụng là nhân tài trăm năm hiếm gặp của Linh Tố Phái. Sau đó mặc dù bước chân vào tà đạo, hắn vẫn có thể dung hợp y, độc và võ đạo làm một thể, sáng chế ra Ngũ Khí Đại Đạo Công. Mạc Cầu đã từng quan sát môn công pháp này, mặc dù vẫn còn có chút tì vết vì nó mới được sáng chế ra nhưng quả thực là không tầm thường.
Chưởng xuất, kình lực cuồn cuộn lại mang theo kịch độc. Đừng nói là cao thủ nhất lưu, ngay cả Tiên thiên chém giết cùng hắn cũng phải cẩn thận từng chút một mới được.
Chỉ tiếc, người ra tay với hắn lại là Mạc Cầu!
Hắn tu hành Hỗn Nguyên Nhất Khí Công vốn dung hợp Ngũ Khí Đại Đạo Công và Dược Vương Bảo Điển, trình độ am hiểu còn giỏi hơn cả người sáng chế, tuy không dung hợp tác dụng của độc công nhưng cũng không sợ bất cứ loại độc nào xâm nhập. Thêm nữa, quyền pháp, chiêu thức cái nào cũng tinh diệu, nhục thân thì cường hãn nên mới có thể một kích lấy mạng đối phương.
Kình phong cuộn lên, quần áo tung bay phần phật. Mạc Cầu khoác hắc bào trên người, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt hắn lạnh lẽo đạm mạc. Chưởng thế vừa thu lại đứng yên tại chỗ. Sau lưng hắn là thi thể vẫn còn co giật, dưới chân ngói vỡ nằm la liệt, không gian trở nên yên tĩnh.
“Quản sự Lục phủ Tiết đạo trưởng, Thiết Đảm Thần Hầu Viên Nhĩ Xuyên của Huyền Y Giáo, các ngươi ở cùng một chỗ thế này...”, Hắn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói ra mấy câu nhìn như bình thường nhưng âm thanh xen lẫn với nội kình vang vọng bốn phương. “Xem ra Tiết đạo trưởng đã gia nhập Huyền Y Giáo. Việc này thật khiến người ta khó mà tưởng tượng được.”
“Ngươi là ai?” Tiết đạo trưởng biến sắc, hàm răng cắn chặt lại, thân ảnh như phi hạc đánh tới. Sát cơ lộ rõ trong ánh mắt.
Chuyện hôm nay vô cùng bí mật không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa. Hắn và Tôn Vô Bệnh là nhân vật cùng bối phận, đều đã từng có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng. Những năm vừa rồi hắn ở lì trong Lục phủ ít khi ra ngoài để khổ tu công pháp, trình độ võ nghệ của hắn đã sớm đạt tới Hậu thiên đỉnh phong.
Hắn có chỗ dựa là Vân Lâu, là người mang trong mình nhiều loại võ kỹ tinh diệu hơn xa người khác. Vừa rồi phát sinh đột xuất nên hắn lấy phòng thủ làm đầu chứ chưa từng xuất thủ. Hiện giờ hắn lao đến như phi hạc, bàn tay chụm lại mổ về phía trước, hư không đột nhiên xuất hiện một vòng gợn sóng.
Tiên Hạc Thủ!
“Muốn chết.” Thiết Đảm Thần Hầu Viên Nhĩ Xuyên quát lạnh, hắn tiến lên một bước, đại thủ vung ra. Người tới là địch nhân, hắn sẽ không khách khí. Thiết đảm được chân khí Tiên thiên thôi phát, bên ngoài nổi lên hồng quang, nhiệt độ xung quanh dâng cao như sắp phun trào.
Huyền Y Giáo của hai mạch băng hỏa, Thiết Đảm Thần Hầu thuộc về hỏa mạch nhân. Thiết đảm giống như hai quả cầu lửa xẹt qua không trung theo hai dường vòng cung hướng Mạc Cầu đánh tới. Hỏa cầu không lớn nhưng chưa đựng nhiệt độ cực cao. Nó chưa tới gần, nhiệt độ tản ra đã làm đồ gỗ trong nhà cháy sém tạo thành một đoàn hỏa diễm lan ra bên ngoài.
Thế công của hai người vô cùng mạnh mẽ nhưng Mạc Cầu mặt không đổi sắc. Hắn lắc tay áo bào khiến chiếc áo tung bay phấp phới nghênh tiếp thiết đảm.
“Hừ!”
Viên Nhĩ Xuyên cười lạnh. Đôi thiết đảm của hắn nhìn như bình thường nhưng kỳ thực được làm từ vẫn thiết ở bên ngoài, sau khi luyện chế mỗi cái đều nặng đến trăm cân. Vì nó là vật ở thiên ngoại nên có thể chịu được nhiệt độ rất cao, nếu đủ gần nó có thể nung chảy cả sắt thép, ngay cả cao thủ Tiên thiên cũng không dám xem thường.
Người mặc áo bào đen này muốn ngạnh kháng chẳng phải là lấy trứng chọi đá hay sao?
Hắn vừa nghĩ đến đây thì đối phương và thiết đảm đã tiếp xúc.
“Hoa...”
Áo bào rung lên như mặt nước gợn sóng. Kình lực ẩn trong thiết đảm dần dần bị tiêu trừ, còn nhiệt độ và hỏa diễm lại không có tác dụng với nó.
“Cái gì?” Viên Nhĩ Xuyên cau mày, trong lòng thầm kêu không ổn. Hắn giậm chân, thân hình nhảy vọt lên.
Phẫn nộ Hỏa Thần Thân! Tốc độ của hắn cực nhanh, chân khí Viêm Dương trong thể nội bột phát, cả người như một đám lửa hừng hực lao về phía trước như một viên đạn pháo với uy thế dọa người. Chưởng thế như pháo kéo theo tiếng nổ xé rách không khí bức về phía đối thủ.
Viêm Dương Liệt Hỏa Oanh Lôi!
Thế nhưng... một chưởng uy mãnh vừa xuất được một nửa đã không thể không dừng lại. Không biết vì sao thân hình Tiết đạo trưởng đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
Viên Nhĩ Xuyên cau mày, chưởng thế biến hóa kéo theo thiết đảm bay múa nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi thời điểm hắn ra tay thì Tiết đạo trưởng lại xuất hiện trước mặt như không kiểm soát được.
“Ngươi tránh ra.”
“Tiền bối, ta không cố ý.”
“Ngươi đang ngăn cản ta đấy!”
“Ta cũng không muốn...”
Hai người gầm lên, vẻ mặt không cam lòng và khó hiểu nhưng lại không có cách nào giải thích được. Thực lực bọn họ rõ là mạnh hơn nhưng từ đầu đến giờ lại bị đối phương hoàn toàn nắm thế chủ động.
“Không đúng.” Tiết đạo trưởng dần lấy lại tinh thần. “Là Vô Định Kiếm! Phù gia Vô Định Kiếm!”
Trong chiến đấu có thể tùy thời mà tìm được sơ hở, mượn lực dùng lực khiến cho hai người thúc thủ vô sách thì chỉ có Vô Định Kiếm. Chỉ có Phù gia Vô Định Kiếm mới có thể lấy yếu khắc mạnh, mang bọn họ ra trêu đùa như vậy.
“Ngươi đừng nhúc nhích.” Viên Nhĩ Xuyên tỉnh ngộ, hắn quát khẽ, thân hình bạo khởi, thiết đảm kèm hỏa diễm bùng lên như lưu tinh từ trên cao bổ xuống, không phân địch ta bao trùm một phương.
Liệt Hỏa Liệu Nguyên!
Với khả năng khống chế chân khí của mình, hắn tự tin sẽ không làm thương tổn đến Tiết đạo trưởng.
“Coong...”
Liệt diễm phủ xuống, chợt có tiếng kiếm ngân vang lên thanh thúy. Một vòng kiếm quang phá trời mà lên như phi long bay lượn, trong chớp mắt đã chém đứt liệt diễm đâm tới.
“Đến hay lắm!”
Mặc dù thế tới của đối phương lăng lệ vô cùng, Viên Nhĩ Xuyên lại không giận mà mừng. Điều hắn lo lắng chính là đối phương không dám động thủ mà thôi. Chưởng thế của hắn lại biến hóa, chân khí tuôn ra dào dạt, liệt hỏa chưởng phối hợp với thiết đảm hung hăng đập xuống.
“Đinh...”
“Bộp bộp...”
Sau một thoáng, hỏa diễm bùng cháy, tia lửa bắn ra tung tóe, hai thân ảnh quấn lấy nhau không rời. Những nơi bọn họ đi qua kình khí nổi lên như bão táp. Ngay cả cao thủ nhất lưu như Tiết đạo trưởng cũng không có cách nào can thiệp.
“Hô...”
Thân hình Mạc Cầu hơi dừng lại, nhuyễn kiếm đánh bay thiết đảm đột kích đồng thời bàn tay nắm thành quyền đánh ra thẳng tắp.
Đại Hắc Thiên Quyền Pháp!
Hắc Sát chân thân!
Phục Hổ Ấn!
“Bành!” Quyền chưởng đụng nhau, hai người đều biến sắc. Viên Nhĩ Xuyên không khỏi kinh ngạc, còn Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, hắn mượn lực bay ngược về sau, lao về phía Tiết đạo trưởng.
Tất nhiên, dù mới học thành Kim Cương Minh Vương Quyền Ấn khiến thực lực tăng lên gấp bội nhưng hắn còn chưa chiếm được ưu thế trước một vị Tiên thiên cũng dùng toàn lực ứng phó. Chí ít cho đến lúc hắn đạt đại thành thì không, trừ phi đối phương giống như Tô Nghiễn Trần bị hắn chế kiềm chế.
“Họ Viên.” Trong đêm tối đột nhiên truyền tới một tiếng thét như tiếng sấm nổ. “Ngươi thật to gan, dám xuất hiện ngay dưới sự giám sát của Lục mỗ, thật là muốn chết!”
Tiếng rống vang lên từ rất xa, nhưng âm thanh vừa dứt thì người quát đã hiện ra ngay gần đó.
“Lục Phong Tử!” nghe tiếng quát, Viên Nhĩ Xuyên biến sắc, ánh mắt hoảng sợ chẳng còn để ý đến Tiết đạo trưởng nữa. Hắn nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Sau vài hơi thở, một bóng xám xuất hiện trong phòng. Người này đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, lúc nhìn tới Mạc Cầu thì hừ nhẹ một tiếng rồi nhằm hướng Viên Nhĩ Xuyên bỏ trốn mà đuổi. Hắn không để ý đến Mạc Cầu là vì trong tay đối phương có một cái lệnh bài, chính là Phù gia Tôn lệnh, là vật Lục phủ ban thưởng. Vừa rồi hắn cùng đối thủ truyền âm, lại thêm tình hình thực tế đã nói rõ bọn họ không phải là địch nhân.
“Lục Phong Tử?” Mạc Cầu nắm Tiết đạo trưởng trong tay, đưa mắt nhìn theo hướng đối phương rời đi, vẻ mặt hiếu kỳ.
Hắn đã từng nghe nói đến người này. Lục gia không phải ai cũng có thiên phú để tu Tiên, số lượng người có tư chất rất ít. Lục Phong Tử kia cũng vậy. Nhưng tại con đường võ đạo thì người này có thiên phú cực cao, kết hợp với tài nguyên dồi dào trong phủ nên hắn tiến giai Tiên thiên rất sớm, thủ đoạn cũng là đứng đầu trong hàng ngũ Tiên thiên giả. Thậm chí có tin đồn là hắn còn địch lại cả tu Tiên giả, chỉ không biết thực hư thế nào.
Suy nghĩ một hồi, Mạc Cầu cúi nhìn Tiết đạo trưởng trong tay, hắn bấm tay điểm mấy yếu huyệt trên người đối phương vừa lúc nhìn thấy có mấy bóng người đang từ xa lao tới. Hắn thu xếp một chút rồi ẩn vào bóng tối không còn tăm hơi.
Trận chiến hôm nay làm hắn hiểu được thực lực sâu cạn của bản thân. Viên Nhĩ Xuyên là Tiên thiên thành danh đã lâu, là cao thủ hỏa mạch của Huyền Y Giáo. Đối phương có thực lực cường hãn, không phải là người mà đám Hoa Bắc Đường hay Tô Nghiễn Trần có thể so sánh cùng. Nhưng dù là vậy thì Mạc Cầu vẫn có thể chém giết cùng đối phương mà chỉ thua kém chút ít.
Hắn mới tu thành Kim Cương Minh Vương Quyền Ấn nên còn chưa thuần thục, chưa đại thành...
“Nhanh!”
“Nhanh thu xếp đi.”
“Tất cả nữ nhân tranh thủ thời gian rời khỏi phủ, ở tạm tại sơn trang của Vân Hà Sơn, nơi đó có người bảo vệ an toàn cho các ngươi.”
“Rầm... rầm...”
Sáng sớm, Lục phủ đã rộn rã, người nào cũng hoang mang, mấy vị quản sự vốn trầm ổn cũng không giấu được vẻ thấp thỏm. Mạc Cầu trông thấy thì hiếu kỳ, hắn giữ một người quen lại hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mạc đại phu.” Đối phương sững lại một lúc rồi gượng cười. “Nghe nói Lục tứ gia muốn tới trong phủ, lão gia phân phó chúng ta để nữ nhân rời đi trước.”
“Lục tứ gia.” Mạc Cầu nhướng mày. “Hắn tới đây làm gì?”
“Việc ấy tiểu nhân không biết.” Đối phương lắc đầu, xin lỗi một tiếng rồi vội vàng đi mất. Mạc Cầu bước vào đình viện thì thấy Phù Ngao đang đứng dặn dò Phương tiểu thư việc gì đó.
“Vân Hà Sơn Trang phong cảnh tuy đẹp nhưng gần đây cũng không yên ổn. Các ngươi đến đó không nên ra ngoài, cứ chịu khó ở lại trong trang viên là được. Nhất là Tú Ngọc vốn bướng bỉnh không hiểu chuyện, nàng là trưởng tẩu phải để ý đến nó.”
“Ta biết.” Phương Bình gật đầu, vẻ bất đắc dĩ.
“Mạc huynh.” Phù Ngao nhìn thấy Mạc Cầu thì vẫy tay ra hiệu, dặn dò thê tử thêm mấy câu rồi lại gần. “Ngươi tới vừa đúng lúc. Hôm qua Lục phủ cho người qua có hỏi về tình hình của ngươi nhưng ta chưa trả lời. Có điều...” hắn nhún vai. “hẳn ngươi cũng rõ, chuyện này không thể giấu mãi được.”
“Ta hiểu.” Mạc Cầu gật đầu. “Nếu Lục phủ truy gấp thì cũng không liên quan đến ngươi.”
Hắn muốn cùng Đổng Tiểu Uyển thử tu hành tiên pháp, trước mắt chỉ có dựa vào Lục phủ nên không ngại để cho đối phương biết được thực lực của mình.
“Như thế...”, đưa mắt nhìn ra bốn phía xong hắn mới hỏi. “Người trong viện tử này đều phải đi à?”
“Không sai.” Phù Ngao thở dài. “Lục tứ gia trời sinh háo sắc, lại thích ngược đãi nữ nhân. Một khi bị hắn nhìn trúng thì bất kể thân phận gì cũng không thoát được. Để đề phòng vạn nhất, ta để Tú Ngọc và mọi người tạm rời đi cho đỡ phải lo lắng.”
Mạc Cầu nhăn mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận