Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 533: Chính thức bắt đầu

“Giá...”
“Giá...”
“Xuy...”
Trong rừng có tiếng kỵ thủ giục ngựa chạy nhanh, xem đường núi gập ghềnh không khác gì đất bằng. Đến một điểm nào đó, kỵ thủ nhảy xuống ngựa, hướng về một người chắp tay.
“Đại nhân, ba ngàn Giáp Tử Doanh đã tập kết xong, phi điểu đưa tin bảy ngày nữa là có thể đuổi tới phía nam Hắc Sơn. Ngoài ra Hỏa Khí Doanh hơn tám trăm người, chuẩn bị Linh hỏa đạn, Thôi Sơn Lôi chờ xuất phát.”
“Ừm.” Vị võ tướng tóc trắng bồng bềnh nghe xong thì gật đầu. “Hoàng sơn Hạc đạo trưởng có tin gì không?”
“Hạc đạo trưởng mang theo ba vị đệ tử đã xuất phát, chừng hai ngày sẽ tới.”
“Thiên Sơn Lão Mẫu, Thanh Khâu Hồ Cơ, Bắc Mang Vô Thường quỷ, còn thêm bảy cao thủ của Vạn Pháp Hội nữa.” Hai mắt vị võ tướng nheo lại. “Các nàng đều là những nhân vật đứng đầu, tất cả tập trung đối phó một người thì thừa đủ. Huống chi còn có cao thủ Hình môn, hiệp sĩ giang hồ nội ứng ngoại hợp.”
“Vâng.” Mấy người đứng bên cạnh gật đầu.
“Còn nữa, bát công chúa cũng tới.” Nói đến đây, vẻ mặt vị võ tướng có chút biến đổi. “Có nàng tọa trấn thì sẽ không thể xảy ra việc ngoài ý muốn được.”
“Đại nhân.” Một người ngạc nhiên. “Bát công chúa thanh danh không lớn, thân phận lại cao quý, sợ là... không thích hợp tham gia vào việc lần này.”
“A...”, vị võ tướng lắc đầu. “Các ngươi không hiểu. Người thiện chiến không nhất thiết phải có thanh danh vang dội, bát công chúa không phải người thường, nên không thể dùng lẽ thường mà xét đoán được. Các ngươi không cần nhiều lời. Đại quân xuất động vây quanh Hắc sơn, những phàm nhân từ trên núi xuống, chỉ cần có dị tâm đều giết không tha.”
“Vâng.” Đám binh sĩ đồng thanh.
Một khắc sau, sơn lâm tựa như sống dậy, vô số đạo thân ảnh chạy về phía Hắc sơn. Cùng lúc đó, đại quân tập kết cũng bắt đầu nhổ trại, từ bốn phương tám hướng vây kín ngọn núi. Nhân số không dưới mấy vạn!
Giữa khu rừng, Thánh nữ Nam Tùng đang khoanh chân đả tọa, tay nắm ấn quyết, trên người linh quang chớp động. Không biết qua bao lâu.
“Ai?”
Nàng đột nhiên mở mắt, linh quang trên người nở rộ, hai đạo hàn mang từ sau lưng hiện ra như đôi cánh lộng lẫy, thánh khiết vô song. Bí pháp La giáo mặc dù quỷ dị nhưng hình dạng hiển thị ra lại rất mê hoặc, thường khiến người ta si mê.
“Là ta.”
Âm thanh nhu hòa vang lên trong nội tâm nàng. “Nam Tùng, Điệp Vũ song phi của ngươi lại có tiến bộ, thật không ngờ mới có hơn một năm đã tiến gian đến cảnh giới chân nhân.”
“Lão tổ.” Âm thanh hiện ra khiến Nam Tùng biến sắc, vội vã quỳ rạp xuống đất, dập đầu. “Nam Tùng khấu kiến Vô Sinh đại sư.”
“Đứng lên đi.”
Trước người Nam Tung lấp loé linh quang rồi hiện ra một nữ tử, người này khẽ vung tay nâng nàng lên. “Ngươi kể ta nghe mọi chuyện xảy ra ở Hắc Sơn đi.’.
Người vừa tới dung nhan xinh đẹp, khí chất siêu phàm thoát trần không khác nào bồ tát hiện thế. Người thường chỉ nhìn nàng thôi đã không kìm được lòng mến mộ, song lại không dám có chút khinh nhờn nào. Chỉ pháp tướng này thôi, không cần đến gì khác đã có thể ảnh hưởng đến thần trí của người ta rồi.
“Vâng.” Thánh nữ Nam Tùng đè nỗi kích động trong lòng xuống, nàng gật đầu.
La giáo chi tôn, Vô Sinh lão tổ, đời trước của Vô Sinh lão mẫu là một người chí tôn chí quý, thực lực người này nghe nói không kém Thiên sư hiện tại. Vị này thế mà lại xuất hiện ở đây?
Nghe Nam Tùng kể lại những tao ngộ trong khoảng thời gian vừa rồi, Vô Sinh lão tổ nheo mắt, vẻ mặt rơi vào trầm tư.
“Dùng sức một người để diễn hoá ra huyễn cảnh bao trùm cả Hắc Sơn, lực lượng thần hồn của người này thật đáng sợ. Xem ra truyền ngôn là không giả. Người này có thể là tiền bối của Trác Bạch Phượng.”
Vô Sinh lão tổ đã từng giao thủ với Trác Bạch Phượng, cũng là một trong bát đại cao thủ tiễn đối phương xuống âm phủ nên rất rõ thực lực của Trác Bạch Phượng thế nào.
“Mạc Cầu! Ngươi từng theo hắn một khoảng thời gian, tận mắt nhìn thấy hắn xuất thủ, hãy đem tình huống nói rõ ta nghe.”
“Dạ.” Nam Tùng khom người gật đầu rồi nói. “Một đường đi tới, người kia đã xuất thủ ba mươi mốt lần, địch thủ chết trong tay hắn không dưới hai ngàn. Trong đó cao thủ nổi danh cũng phải trên trăm người. Lúc đối địch hắn từng dùng qua…”
Thật lâu sau.
“Khống hoả chi thuật. Phi kiếm. Bí pháp. Thần Thông.” Đôi mắt đẹp của Vô Sinh lão tổ chớp động, nàng đột nhiên hỏi. “Ngươi chưa từng thấy hắn thi triển võ kỹ?”
“Cái đó…”, Thánh nữ Nam Tùng sững người rồi lập tức lắc đầu. “Chưa từng thấy. Nhưng người đó thông thạo rất nhiều võ kỹ, võ kỹ cũng cực kỳ bất phàm. Sở dĩ hắn chưa từng phải thi triển có lẽ vì chưa có ai từng đến gần đủ để hắn phải ra tay.”
“Nam Tùng.” Vô Sinh lão tổ cúi đầu, vẻ mặt cười mà như không phải cười. “Ngươi đang sợ phải không? Ngươi e ngại thực lực mà người kia để lộ ra?”
Thân thể Thánh nữ nam Tùng cứng lại, nàng chậm rãi gật đầu. “Vâng.”
“Không sao.” Vô Sinh lão tổ chậm rãi nói. “Năm đó lúc ta gặp Trác Bạch Phượng thì cảm giác cũng như ngươi bây giờ vậy, ta cũng cho rằng không thể chiến thắng nàng ta được nên không tránh khỏi cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng nàng ta vẫn chết.”
Nam Tùng ngẩng đầu, vẻ mặt đã hơi có biến hoá.
“Có một điều ngươi không hiểu.” Vô Sinh lão tổ ngước lên nhìn trời, bình thản nói tiếp. “Người kia đang bị thương.”
“Cái gì?” Nam Tùng sững người lại.
“Năm đó Trác Bạch Phượng hiện thế, người này đang dưỡng thương. Ngay cả lúc Thái Ất Tông bị diệt môn cũng không thấy hắn xuất hiện, chứng tỏ thương thế cực nặng. Hiện giờ thương thế còn chưa khôi phục hẳn nên mới không dám ép người tới gần. Có điều…”, Vô Sinh lão tổ hơi dừng lại một chút. “Theo như mô tả của người thì có thể nhìn ra, thực lực của hắn đang từ từ khôi phục, mỗi ngày đều mạnh hơn lên.”
“Vâng.” Thánh nữ Nam Tùng gật đầu. “Lúc bắt đầu ở Linh quận, Kháng Kim Long có thể lại gần nhục thân của hắn, nhưng hiện giờ sợ là không làm được như thế nữa.”
“Nói cách khác, người này bị thương ở nhục thân.” Vô Sinh lão tổ cười nhạt. “Chỉ cần có thể lại gần hắn, bức hắn bỏ qua phi kiếm, pháp thuật mà chuyển sang cận chiến thì sẽ có cơ hội thắng.”
“Nói không sai.” Bỗng nhiên có một âm thanh lạnh như băng vang lên.
“Ai?”
Vô Sinh lão tổ lạnh lùng quát, cả người đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ có vô số linh quang như những sợi tơ nở rộ.
Vô Sinh pháp!
“Bạch.”
Đao quang loé lên rồi biến mất. Không khí rung lên nhè nhẹ. Nam Tùng chưa kịp nhìn rõ điều gì xảy ra thì đã bị Vô Sinh lão tổ kéo lùi về sau trăm trượng. Một khô thi nữ tử da thịt cứng ngắc xuất hiện ở đối diện.
“Là ngươi.” Vô Sinh lão tổ tất nhiên có biết người này, hai mắt nàng nheo lại. “Không ngờ ngươi cũng tới.”
“Không.” Vô Sinh lão tổ khẽ lắc đầu. “Ngươi đến cũng là điều dễ hiểu.”
“Ngươi không nên tới.” Nữ tử vừa xuất hiện cất giọng lạnh như băng.
“Vì sao ta không nên tới?” Vô Sinh lão tổ trầm sắc mặt. “Giết chết Trác Bạch Phượng ta cũng góp phần, nếu các ngươi không thể giết chết người này, sau đây ta cũng khó thoát được một kiếp.”
“Nói không sai.” Nữ tử kia khẽ chớp mắt rồi chậm rãi gật đầu. “Đã như thế, chúng ta đúng là cùng ở trên một con thuyền, người kia cũng trở thành kẻ thù chung. Cho nên…”
Nàng vươn tay về phía trước. “Mang Âm Bồ Đề cho ta mượn đi.”
“Đừng có mơ tưởng.” Vô Sinh lão tổ biến sắc. “Âm Bồ Đề chính là chí bảo của La giáo, sao có thể cho người ngoài mượn được?”
“Không cho mượn.” Nữ tử kia đè chuôi đao bên hông xuống, vẻ mặt không biểu hiện gì nhưng âm thanh lại lạnh hơn cả hàn phong. “Thì chỉ có chết.”
Âm thanh nàng thốt ra không lớn nhưng không ai dám nghi ngờ điều nàng nói. Sát cơ vô hình bao trùm thiên địa. Khoé mắt Thánh nữ Nam Tùng run rẩy, vạn vật quanh nàng như cũng điêu linh theo. Sâu bọ, chim thú đều mất đi sức sống.
Đôi mắt đẹp của Vô Sinh lão tổ chau lại, hai tay nắm ấn quyết nhưng không dám vọng động.
Người này là ai?
Sao lại có thể khiến Lão tổ kiêng kỵ như vậy?
Thật lâu sau.
“Được rồi.” Vô Sinh lão tổ chậm rãi gật đầu. “Nếu có thể giết người kia, ta sẽ bỏ qua Âm Bồ Đề.”
Hai mắt Thánh nữ Nam Tùng trợn ngược lên, vẻ mặt không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy. Lão tổ của nàng cứ thế rút lui?
“Đát… đát…”
Bóng lưng nữ tử kia dần khuất xa, đến lúc đó Vô Sinh lão tổ mới thở ra một hơi nhè nhẹ.
“Ta biết ngươi muốn hỏi gì.” Nàng nhìn Thánh nữ Nam Tùng lắc đầu. “Người đó tên Doanh Hoạ, là một tồn tại dị thường, không phải ta sợ nàng mà là không cần thiết phải đối đầu với nàng lúc này. Hơn nữa, thực lực của nàng ta rất mạnh.”
“Ầm ầm…”
Rất nhiều linh vật chìm nổi trong ngọn lửa rồi tan ra, hoá thành chi khí tinh thuần chui vào thể nội Mạc Cầu. Được rất nhiều Linh vật tẩm bổ, tu vi của hắn khôi phục nhanh chóng, nhục thân càng ngày càng mạnh. Chỗ ở của hắn là một bình đài rộng lớn, trên đó mây mù quanh quẩn như tiên cảnh, so với Hắc Sơn trước kia thì đã hoàn toàn khác biệt.
Quách Tử Dung, Trang Hận Ngọc, Trần Minh Hà, tỷ đệ Điền thị đều ngồi xếp bằng trên bệ đá. Cuối cùng bệ đá cứ kéo dài thêm, từng bóng người xuất hiện lại ngồi lên đó. Mỗi người đi tới là sẽ có thêm một bồ đoàn để người đó ngồi xuống nghe giảng. Thời gian trôi qua đến nay đã được hơn bốn ngươi ngày, trên bệ đá cũng đã có sáu mươi chín người ngồi, trong đó ngoài Trương Thanh Thu, Từ Vân Phượng ra thì còn nhiều cao thủ nhất lưu đến từ các phe phái khác.
Thậm chí, ngay cả Uý Trì Tôn cũng có mặt. Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy kỳ quái là có hai người không hề biết võ nghệ lại cũng xuất hiện. Tất cả mọi người không ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng hướng lên nhìn Mạc Cầu.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên liệt diễm, âm dương cực khí lưu chuyển quanh thân, linh quang ngũ hành vờn quanh như đang diễn hoá thiên địa đại đạo khiến người người say mê. Chốc chốc liệt diễm lại hoá thành đài sen rồi biến ảo ra các chủng dị thú khác nhau, uy năng mênh mông đều thu liễm vào.
Sau bốn mươi chín ngày.
“Đương…”
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, linh quang bao phủ toàn bộ Hắc Sơn nhanh chóng co lại, sau cùng hoá thành một vòng lưu quang chui vào mi tâm Mạc Cầu, biến mất không thấy đâu nữa.
“Hôm nay, Mạc mỗ thụ mệnh lệnh tông môn ở đây truyền pháp, những người nghe pháp đều là người hữu duyên, ngày sau phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu như tuân thủ nghiêm ngặt môn quy thì có thể nhập vào ngoại môn Thái Ất Tông để nghiên cứu tiên pháp.”
Dứt lời, hắn mở hai mắt nhìn qua một lượt những người đến sau cùng. “Các ngươi có thể nhập ngoại môn, nghe giảng truyền thừa Đạo cơ.”
“Đương…”
Âm thanh như tiếng chuông vang lên du dương, rất nhiều cảm ngộ đồng thời hiện ra trong thức hải những người này. Chỉ một thoáng, những người kia vốn trước vẫn còn một chút nghi vấn thì giờ đều đã trầm mê vào cảm ngộ bên trong não hải, quên hết lý do ban đầu họ xuất hiện ở chốn này.
Lúc sau đó Mạc Cầu thản nhiên xuống dưới Hắc sơn đi vào quân doanh cách đó không xa. Truyền pháp đã bắt đầu, thế giới này cũng nên thay đổi một chút rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận