Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 301: Công thành (1)

Trong thạch thất hoàn toàn yên tĩnh, đến cây kim rơi cũng nghe rõ tiếng, mấy người đều tập trung nhìn về phía Mạc Cầu. Trước mắt hắn để rất nhiều chồng sách.
Luyện khí sơ giải, Vạn Vật Đồ Lục Thảo Thạch Bộ, Bách Công Phổ, Khiên Ty Hí, Thần Thông Cơ Quan Thuật,...
Các bí tịch công pháp nhiều như rừng, độ dày khác nhau, tổng số đến mấy chục bản. Thấy đống sách hỗn loạn trước mặt, Mạc Cầu có hơi biến sắc.
“Sao?” Trương Bảo Chân lên mặt, nở nụ cười lạnh lùng. “Yển sư, tạp học đại thành giả, bách công Luyện khí, cơ quan khôi lỗi, kỳ môn độn giáp không có gì không biết. Những thứ này chỉ là các thuật nhập môn nhưng ngay cả như vậy, không tốn mấy chục năm khổ tu cũng khó mà thành tựu được.”
Những lời hắn nói không phải là giả, nhưng vẫn còn có điều chưa nói hết. Đó chính là cho dù ở Yển Tông cũng không có ai ngu ngốc đến mức học hết cả bách nghệ như vậy. Mọi người đều chọn lựa những môn phù hợp với mình mà thôi. Chờ tới lúc tu vi cao thâm rồi mới từ từ chuyển sang tu hành thứ khác, dần dần mà trở thành thông hiểu rất nhiều kỹ nghệ.
“Bội phục.” Mạc Cầu nhìn mà than thở, hắn mở miệng. “Ta có thể xem chúng không?”
“Ừm.” Trương Bảo Chân gật đầu, vung tay lên, một cây nhang đột nhiên xuất hiện ở trong sân. “Trong thời gian hai nén nhang cháy, ngươi có thể tùy ý xem bất cứ thứ gì, nhưng sau thời gian đó phải lập tức dừng lại. Bắt đầu đi.”
Nói xong hắn chắp tay ra sau lưng, bước ra ngoài cửa, chỉ để lại tu sĩ mặc bạch y ở lại để giám sát. Ngay cả ở vệ thành hay Tiên đảo thì không phải lúc nào cũng an toàn. Danh ngạch thu nhận môn đồ của các Tiên gia môn phái có hạn, những việc như ám sát, hành thích, hạ độc, thậm chí có người không biết vì sau lại mất tích là những việc không hiếm xảy ra để tranh giành đấu đá.
Như lời Mạc Cầu vừa mới nói, nếu hắn nhận linh thạch với pháp khí của đối phương thì chả khác nào tự tìm lấy tai họa cho mình. Cho nên sau khi mặc cả thì hắn quyết định chọn được xem những bí pháp của Yển Tông ở trước mắt đây.
Hắn hít sâu một hơi rồi tập trung lại, cầm lấy một bản Bách Công Phổ bắt đầu nhanh chóng lật xem.
Bách Công Phổ ghi chép bách công kỹ nghệ, xem như tổng cương của một Yển sư, nó dày đến mấy trăm trang với mấy chục vạn chữ. Một người bình thường chỉ lật giở thôi, thời gian một nén nhang có lẽ còn không đủ nói gì đến đọc hiểu hay ghi nhớ. Nhưng chỉ thấy Mạc Cầu vận chỉ như bay, ánh mắt đảo qua văn tự nhanh như chảo chớp.
Không bao lâu sau.
“Ba!”
Hắn khép cuốn sách lại, hai mắt nhắm nghiền, mí mắt giật giật như đang suy nghĩ điều gì. Một khắc sau đó, hắn mở hai mắt, nhanh chóng chia tất cả số sách ở đây thành mấy phần.
Một tu sĩ mặc bạch y thấy thế thì không khỏi nhíu mày. Rõ ràng hắn thấy Mạc Cầu chỉ như tùy ý sắp xếp nhưng kết quả cuối cùng lại có thể sắp đặt từng món ra một cách rõ ràng.
Việc này nghĩa là sao?
Chỉ mất một thời gian ngắn ngủi, người này có thể xem hiểu được bao nhiêu nội dung của Bách Công Phổ đây?
Không có khả năng!
Dẫu đối phương có năng lực nhìn qua là nhớ thì bên trong Bách Công Phổ vẫn có nhiều đồ án khí giới phức tạp, không dễ lý giải. Có lẽ đối phương chỉ nhìn đại khái hoặc là biết chút kỹ năng để chọn lựa những cuốn giá trị mà thôi. Ít nhất thì hắn cũng là một người thông minh trong mắt hai người bọn họ!
Quả nhiên, Mạc Cầu đưa tay ra, lướt qua một lượt là đã chọn được một bản Thần Thông Cơ Quan Thuật, sau đó lần lượt là Phần Thần Liệt Hồn Phụ Vật Quyết, Bách Thú Nội Khiếu Kiến Thiết, Thiên Công Khai Vật Luyện Khí Thiên...
“Hết giờ rồi.”
Một tu sĩ mặc bạch y quát lớn, giọng hơi buồn bực. Mạc Cầu lưu luyến không muốn dừng tay cũng đành phải dừng lại, hắn thả cuốn Cự Linh Chiến Khôi Tường Giải xuống rồi ngẩng đầu lên, định nói gì đó, đột nhiên hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, vội chống tay xuống bàn cho khỏi ngã.
“A...”
Thân thể hắn run lên, mồ hôi thấm đầy trán, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bạch y tu sĩ thấy thế thì cười khẽ.
“Tu luyện quá chuyên chú trong một thời gian ngắn sẽ làm hao phí rất nhiều tinh thần. Ta thấy ngươi đúng là người có tâm đấy. Đáng tiếc...”
Hắn than nhẹ, sau đó ném ra hai thứ rồi hô. “Mang theo chúng rồi đi thôi.”
“Hô...”, Mạc Cầu thở ra một ngụm trọc khí, nhận lấy đồ vật đối phương đưa rồi đáp.
“Đa tạ!”
Hắn ngẩn người, chỉ thời gian hai nén nhang ngắn ngủi mà hắn tiêu hao bao nhiêu là thể lực, giọng nói cũng trở nên khàn khàn. Hắn vội lấy từ trên người ra một viên đan dược rồi ăn vào, đứng đó điều tức một lát mới chắp tay cáo từ.
Bạch y tu sĩ kia không giục hắn, chỉ lặng lẽ chờ hắn và người còn lại rời đi rồi mới đưa mắt nhìn về một hướng khác. Bên trong gian phòng ấy có Trương Bảo Chân đang ngồi, dưới chân hắn lừng lững một con mãnh hổ.
Con mãnh hổ này dài chừng gần một trượng, da lông mềm mại, thi thoảng lại há miệng ngáp ngáp nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra con mãnh hổ này chỉ là một con khôi lỗi.
Hai mắt nó long lanh do được khảm bảo ngọc, lợi trảo như đao gõ vào vang lên coong coong, lông tóc chỉ khẽ động đã dựng lên như ngàn vạn cương châm, bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra giết địch.
Thời khắc nó há miệng, trong cổ họng ẩn hiện hồng mang chứa uy áp kinh khủng khiến tu sĩ mặc bạch y chỉ nhìn thoáng qua chứ không dám nhìn trực diện. Hắn biết, thực lực của đầu mãnh hổ này có thể dễ dàng nghiền ép người tu hành có tu vi Luyện khí tầng mười. Dù đối thủ là tu sĩ Luyện khí viên mãn, ví như không có thượng phẩm pháp khí trong tay thì muốn đánh bị thương nó cũng khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận