Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 193: Đại Hải Vô Lượng Công

Nhiếp gia trang.
Xong!
Lục phủ hạ văn thư, cả nhà Nhiếp thị cấu kết phản phỉ, tội đáng tru di, người nào đứng ra khai báo sẽ được trọng thưởng. Một loạt đầu người treo dưới cửa thành, văn thư giấy trắng mực đen dán ở đấy ai đi qua cũng có thể thấy được.
Mạc Cầu đứng cách cửa thành không xa, hắn ngây người một lúc lâu mới than nhẹ rồi quay đầu đi vào phía trong thành. Đúng như lời Bàng Xích Thành đã nói, đối với những tu tiên giả cao cao tại thượng của Lục phủ thì một gia tộc phàm tục không đáng để bọn họ phải quan tâm suy xét. Phát hiện có phản nghịch là giết hết không tha.
Cũng khó trách nhiều năm qua nghịch minh có thể vẫn tồn tại là bởi cách làm của Lục phủ không được tất cả người dân đồng tình.
Sau khi bước vào phủ Đông An, mọi sự với hắn cơ bản suôn sẻ, chỉ tiếc là thực lực vẫn không đủ. Hiện giờ xem như có chút vốn liếng, cũng thể hiện ra thiên phú nổi trội nhưng trong mắt một số người hắn vẫn là thành phần không đáng để nhắc tới.
Thực lực!
Hắn hít vào một hơi, vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng đã có quyết định.
Hiện giờ Mạc Cầu đã biết Đổng Tịch Chu phải làm gì, công việc cũng không dễ dàng.
“Các phe phái thế lực mỗi năm đều phải nộp thuế bằng ngân lượng lên cho Lục phủ, theo lệ cũng phải xuất cả nhân lực nữa.” Trong phòng mờ mịt, Đổng Tịch Chu ngồi xếp bằng trước đan lô nhìn ngọn lửa trong lò rồi chậm rãi mở miệng.
“So sánh thì thấy Linh Tố Phái chúng ta phải đóng góp cũng không nhiều.”
“Không nhiều?” Mạc Cầu nghi hoặc. Hắn gia nhập Linh Tố Phái chưa lâu nhưng cũng biết, mỗi năm, ba tháng phải nộp thuế lên trên là thời điểm Dược cốc khốn khổ nhất. Ngay cả chưởng môn, trưởng lão cũng phải tiết kiệm.
“So với các thế lực khác thì đúng là không nhiều.” Đổng Tịch Chu không đổi sắc mặt. “Nếu ngươi biết hàng năm các thế lực khác phải đóng góp bao nhiêu thì sẽ không kinh ngạc như thế đâu. Nếu không được miễn giảm, mấy thế lực như Tử Dương Môn, Trích Tinh Lâu cũng không dễ chịu gì.”
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
“Vì sao? Bởi vì ngoài tiền thuế nộp lên, chúng ta còn phải cung cấp mười mấy loại đan được đặc thù lên cho đan phòng của Lục phủ.” Khóe miệng Đổng Tịch Chu hơi vểnh lên. “Ngoại trừ mấy loại đan dược chúng ta cung cấp chỉ là nguyên liệu, một số khác đều là thành phẩm. Tích Cốc Đan, Tráng Thể Đan, Đoán Cốt Đan, Long Hổ Nội Tráng Đan,... hai năm nay nhu cầu của Lục phủ rõ là nhiều hơn trước.”
Mạc Cầu cũng hiểu, hai năm này phủ quân ra ngoài chinh phạt liên miên, hết phản phỉ đến Huyền Y Giáo, lượng đan dược cần dùng tự nhiên sẽ phải nhiều lên.
Đổng Tịch Chu nói tiếp. “Đan dược bình thường Dược cốc có người chuyện phụ trách, nhưng một số loại đan dược khác thì không phải ai cũng luyện chế được. Các vị công tử, tiểu thư thì cần Dưỡng Thần Đan, các vị phu nhân lại thích Phiêu Hương Tán, hộ vệ Huyền Giáp lại cần Định Khiếu Hoàn...”, nói xong hắn co ngón tay búng ra hai trang giấy. “Cái này là đan phương của Phiêu Hương Tán và Định Khiếu Hoàn, ngươi xem đi xem có luyện chế được không.”
Mạc Cầu đưa tay đón lấy đan phương, hắn cúi đầu trầm tư. Vầng sáng trong thức hải cũng sáng lên, tinh quang lấp lánh, hắn bắt đầu nhờ hệ thống cảm ngộ đan phương trong tay.
Hiện giờ, trình độ y đạo của hắn đã khá cao, cảm ngộ đan phương phổ thông không tốn bao nhiêu tinh quang. Hai đan phương trong tay hắn tuy không phổ biến lắm nhưng cũng chưa phải loại thù hiếm gặp.
Một lát sau Mạc Cầu ngẩng đầu lên nói.
“Phiêu Hương Tán này có thể tạo ra các mùi thơm khác nhau?”
Đổng Tịch Chu im lặng một lát mới chậm rãi gật đầu.
“Chả trách chưởng môn lại coi trọng ngươi như thế. Phiêu Hương Tán này quả thật có thể chưa đựng các mùi thơm khác nhau. Chư vị phu nhân trong Lục phủ, các tiểu thư thích mùi hương khác nhau, cho nên nguyên liệu khi luyện chế cũng khác nhau. Ngươi có nhận xét gì về Định Khiếu Hoàn kia không?”
“Ta có chút lĩnh ngộ.” Mạc Cầu đáp. “Loại đan dược này hẳn là để kích thích khiếu huyệt trên cơ thể, tiến tới kích phát tiềm năng đặc thù. Nhưng khi sử dụng nó có thể dẫn đến thân thể đơ cứng, ý thức không được thanh tỉnh.”
“Không sai.” Đổng Tịch Chu thở dài. “Chỉ có Định Khiếu Hoàn này là hại nhiều hơn lợi, nhưng Lục phủ lại có một loại đan dược khác có thể phối hợp với nó để luyện Đạo binh.”
“Đạo binh?” Mạc Cầu vội hỏi. “Đó là thứ gì?”
“Ta cũng không rõ lắm.” Đổng Tịch Chu lắc đầu. “Ta chỉ nghe một vị tiểu thư trong phủ nói qua, ngươi phải nhớ đừng thắc mắc đến việc của bọn họ.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu. “Được rồi, ta cho ngươi nửa tháng chuẩn bị, sau đó ngươi sẽ phụ trách việc luyện chế hai loại đan dược này.” Đổng Tịch Chu đứng dậy. “Việc chữa bệnh nếu có thể làm thì cứ làm, nếu không làm được thì cứ bảo việc của Lục phủ không thể trì hoãn, sẽ không có ai dám bắt ép ngươi.”
“Vâng.”
“Một khi đáp ứng với Lục phủ rồi thì tuyệt đối không thể để ra sai sót, có thể trong vòng hơn ba năm tới ngươi khó mà phân tâm sang việc khác được.” Đổng Tịch Chu liếc nhìn hắn. “Nhưng việc này cũng có chỗ tốt, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì, lại có thể chuyên tâm nghiên cứu y thuật.”
Mạc Cầu nghe xong thì chỉ biết cười khổ. Xem ra đối phương vẫn khó chịu với việc hắn phân tâm học võ, muốn hắn đừng lặp lại sai lầm trước kia của mình, cũng vì thế mà phải dụng tâm tính toán, mua việc vào người.
Đáng tiếc, Đổng Tịch Chu không biết, với hắn thì việc kiêm tu y thuật và võ đạo chẳng hề phiền phức chút nào. Dù sao, chỉ cần làm xong việc cần làm cho Lục phủ, thời gian khác hắn có thể tự do làm gì thì làm.
“Đổng sư phó.” Nghĩ ngợi một chút, hắn mở miệng hỏi. “Không biết chúng ta làm những việc này, Dược cốc và Lục phủ sẽ cho chúng ta cái gì?”
“Hừ!” Đổng Tịch Chu nhíu mày. “Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, mỗi tháng Dược cốc sẽ cho ngươi năm mươi lượng bạc, Lục phủ cũng sẽ ban thưởng không ít. Thậm chí, sau khi tích góp đủ công lao có thể đổi được một số đan dược, y thư đặc thù từ Lục phủ.”
“Ồ!” Mạc Cầu động lòng. “Có thể đổi lấy võ công hay không?”
Bên trong Lục phủ, đồ tốt chắc chắn là nhiều và cao siêu hơn Vạn Quyển Lâu ở Dược cốc.
“Ngươi...”, Đổng Tịch Chu nghe xong thì không nhịn được, phất tay áo quát ầm lên. “Đúng là gỗ mục không thể điêu khắc được. Có thể, ngươi hài lòng chưa?”
“Vâng”. Mạc Cầu xấu hổ che miệng, chắp tay thi lễ. “Vãn bối xin cáo lui.”
“Đi đi.” Đổng Tịch Chu vung tay áo lên. “Trông thấy ngươi làm ta thêm phiền lòng.”
Thời gian trôi qua, sự việc liên quan đến Nhiếp gia trang đã dần bị quên lãng. Mạc Cầu chuyên tam vào việc luyện chế đan dược cho Lục phủ, thời gian nhàn rỗi thì nghiên cứu y thuật, tu luyện võ công.
Cho đến một ngày.
“Cuối cùng đã đủ rồi.”
Dưới ngọn đèn vàng, Mạc Cầu ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, hắn đưa tay khẽ vuốt cuốn sách trước mặt.
Cửu Giang Hành Thủy Đồ!
Đây là môn công pháp hắn lấy được từ lúc còn ở Giác Tinh Thành, đến bây giờ mới góp đủ tinh quang để cảm ngộ.
Năm ngàn khối! Đây là khối lượng tinh quan lớn nhất từ lúc hắn tu hành Chính Dương Công mới gặp qua. Đấy là nhờ hắn đã có sở học nền tảng, nếu không có lẽ phải cần đến bảy ngàn khối tinh quang mất.
Để so sánh, Dược Vương Bảo Điển của Linh Tố Phái chắc cũng còn kém xa.
Đến giờ Mạc Cầu vẫn không biết đó là công pháp gì mà cần hao tổn nhiều tinh quang đến vậy, hắn rất mong chờ.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn nhắm mắt lại, màn sáng trong thức hải hắn hiện ra, công pháp lần lượt được khắc lên trên đó.
Một khắc sau, vầng sáng trong thức hải bừng lên, tinh quang nở rộ rồi đồng loạt trở nên ảm đạm.
“Ông...”
Như mọi lần khác, bao nhiêu hiểu biết, cảm ngộ về công pháp theo nhau hiện ra trong đầu hắn.
Cửu Giang Hành Thủy.
Đại Hải Vô Lượng.
Môn công pháp này không nên gọi là Cửu Giang Hành Thủy công mà phải gọi là Đại Hải Vô Lượng Công mới đúng!
Công đến trăm khiếu, đi khắp chu thiên như sóng triều dập dồn, trùng điệp bất tận. Sau khi nhập Tiên thiên thì khí tức vĩnh viễn không bị suy kiệt.
Đại Hải Vô Lượng Công rõ là một môn nội công có thể tu đến Tiên thiên, phẩm giai vượt qua Dược Vương Bảo Điển.
Suy nghĩ khẽ động, chân khí bên trong đan điền hắn tuôn ra phát tán đến toàn thân, đi khắp kỳ kinh bát mạch. Chân khí theo pháp môn đặc biệt di chuyển đến kinh mạch, không ngừng kích thích khiếu huyệt. Được khẩu quyết Đại Hải Vô Lượng Công thúc giục, tốc độ vận chuyển chân khí càng lúc càng nhanh.
“Ầm ầm...”
Lúc trước hắn tu luyện cần phải mất một canh giờ mới có thể gia tăng chân khí, hiện giờ chân khí như sóng trào cuồn cuộn, chỉ một lát đã đạt thành. Điều kỳ diệu hơn là dù hắn không chú tâm vận chuyển chân khí, nó vẫn có thể tự phát vận hành, giúp chân khí từ từ lớn mạnh trong vô thức. Hiện giờ hắn tu luyện một ngày bằng mười ngày trước kia, mà chân khí lại càng thêm cô đọng, lực bộc phát kinh người, giờ tay nhấc chân đều có cảm giác giống như trước kia phải dốc toàn lực ứng phó.
“Bạch!”
Hai mắt vừa mở, hàn mang đã lóe sáng. Mạc Cầu đột nhiên nắm tay thành quyền, sau đó xoay chuyển đánh về phía sau.
Đại Hắc Thiên Quyền Pháp!
“Oanh!”
Trong phòng lóe sáng, nền nhà bị lõm xuống như có một mặt cối xay đập xuống. Dù hắn chưa đạt tới chân khí ngoại phóng nhưng uy lực của quyền này đã có bảy phần giống với khi cao thủ nhị lưu ra tay.
Có điều, sau khi tung ra một quyền vừa rồi, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, khí tức trong thể nội suy yếu thấy rõ. So với sức mạnh nhục thân, chân khí vẫn là điểm yếu của hắn.
“Tốt quá.”
Mạc Cầu đứng dậy, gương mặt phấn chấn. Nội công tâm pháp thượng thừa quả nhiên bất phàm, chân khí cô đọng, hồi khí nhanh mà lực bộc phát lại kinh người. Dùng công pháp này tu hành Hắc Sát Chân Thân, tốc độ có thể nhanh gấp rưỡi, ngạnh công cũng có thể sẽ tiến thêm một bước nữa để đạt tới đệ lục trọng, lúc đó hắn có thể so với cao thủ nhất lưu rồi.
Hiện giờ hắn chỉ còn băn khoăn về phương diện võ kỹ.
Tu La Đao, Độc Sát Kiếm tuy mạnh nhưng lại không hoàn chỉnh, để đạt đến đại thành sẽ cần hao phí rất nhiều tinh lực. Trước kia hắn chỉ có một lựa chọn, nhưng hiện giờ đã khác.
Ánh mắt chớp động, Mạc Cầu lại nhẹ nhàng lắc đầu. Tinh quang trong thức hải của hắn hiện giờ đều đã ảm đạm, hiện giờ có võ kỹ thượng thừa hắn cũng không thể cảm ngộ được, cứ từ từ tu luyện thì lại tốn quá nhiều thời gian.
Có lẽ hắn phải dùng ngân lượng tích lũy thời gian qua để đổi lấy Thất Tinh Đan, tìm cách nhanh chóng gia tăng tu vi mới được. Không biết sau khi tu tập Đại Hải Vô Lượng Công, trong ba bốn năm tới hắn có thể đạt đến cảnh giới chân khí ngoại phóng, trở thành một cao thủ nhị lưu hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận