Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 556: Quái tật

“Không được!”
“Không được qua đây!”
“A...”
Bên trong gian phòng truyền tới tiếng kêu đau đớn thảm thiết, sau đó là một cỗ kình phong quét sạch tứ phương, linh quang dập dờn, các loại trang sức cùng nhau toái liệt.
“Hô...”
Cơ Băng Yến đầu đầy mồ hôi tỉnh dậy từ trong ác mộng, thân thể mềm mại run rẩy, đôi mắt đẹp hoảng hốt. Cả gian phòng ngủ đã trở thành một mớ hỗn độn, ngay cả nóc nhà cũng bị thổi bay để lộ trên cao một vầng trăng lạnh lẽo.
“Tiểu thư.”
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Mấy người nha hoàn nghe tiếng vội vàng chạy tới, vẻ mặt hoảng sợ.
“Băng Yến!”
Trong phòng dậy lên thanh phong, một vị phụ nhân mỹ mạo đã xuất hiện, vẻ mặt đầy lo lắng. “Ngươi thế nào rồi?”
“Nương!” Cơ Băng Yến ngẩng đầu run rẩy, nước mắt chảy tràn rồi nàng nhào vào lòng phụ nhân nghẹn ngào.
“Ta rất sợ!”
“Ta rất sợ hãi!”
Nàng không biết phải làm gì với ác mộng, toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt kinh sợ.
“Không sợ, không cần phải sợ, có vi nương ở đây sẽ không có việc gì hết.” Phụ nhân vội vỗ nhẹ lên lưng rồi nhẹ giọng an ủi. “Vi nương đã thông báo cho đại phu, y sư tốt nhất trong thành rồi, ngươi yên tâm sẽ không làm sao đâu.”
Nói xong người này quay sang nhìn đám nha hoàn còn chưa hoàn hồn. “Nhanh đi gọi đảo chủ tới.”
“Dạ dạ...”, đám nha hoàn vội gật đầu. “Chúng ta liền đi ngay.”
“Hài tử đáng thương.” Tần Nguyên Hương mang vẻ mặt sầu lo mà bất lực. Tuy nàng là vợ của đảo chủ nhưng lúc này cũng không biết phải làm gì, chỉ không ngừng nói. “Không việc gì, sẽ không việc gì hết.”
“Lại mơ thấy ác mộng sao?” Một đạo lưu quang lướt nhanh tới, sau đó để lộ thân ảnh đảo chủ Cơ Trường Không. Hắn quan sát kỹ Cơ Băng Yến bằng vẻ mặt lo lắng. “Hà đại phu, Tiền dược sư đã kiểm tra toàn diện, họ chẳng bảo là không có vấn đề gì sao?”
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này.” Tần Nguyên Hương ngẩng đầu, giọng nói đã hơi có phần oán trách. “Ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi, Băng Yến không thể để kéo dài như thế này được. Liệu còn có y sư nào khác không?”
“Bọn họ chính là những người giỏi nhất ở trong phủ rồi.” Cơ Trường Không trầm ngâm. “Đi, chúng ta tìm Giang đạo hữu ở Vân Thủy Tông.”
“Cha!” Cơ Băng Yến nghe vậy thì ráng gượng ngồi dậy, giọng nói yếu ớt, sắc mặt đã trắng bệch. “Đã muộn như vậy rồi, cha đừng làm phiền Giang tiền bối nữa.”
“Không việc gì.” Tần Nguyên Hương trầm sắc mặt. “Họ Giang thiếu chúng ta một cái mạng, chỉ là muộn một chút chẳng lẽ lại không xem bệnh được hay sao.”
“Đi.” Nàng vung tay áo, một đoàn linh quang bao lấy Cơ Băng Yến. “Đi tiệm thuốc Vân Thủy Tông.”
Cơ Trường Không cũng không nói thêm lời thừa, phất tay dẫn động trận pháp trên đảo, nhanh chóng đưa tin cho Giang dược sư. Một khắc đồng hồ sau, Cơ Băng Yến nằm trên giường, hai hàng lông mày nhăn lại thống khổ, có một người lấy tay đặt nhẹ lên mạch đập.
“Thể hư, mệt mỏi, thần nguyên suy yếu, nội hỏa nóng loạn, hư hỏa sinh sôi, đây là biểu hiện của tẩu hỏa nhập ma.” Giang dược sư mở lời. “Để ta lấy mấy vị linh dược phối hợp với nhau cho dùng, lại lấy trận pháp Thanh Tâm để ổn định tinh thần là có thể áp chế.”
“Làm phiền đạo hữu.” Cơ Trường Không vội chắp tay. Cơ Bằng Yến nằm trên giường, Tần Nguyên Hương đứng ở bên cạnh vẻ mặt đầy lo lắng, nàng nghe thấy vậy thì mới thở ra một hơi thật nhẹ. Đằng Tiên Đảo tuy lớn nhưng nói về y thuật, vị Giang Bồi Công này nhận là thứ hai thì không áo ai dám xưng là đệ nhất.
Không lâu sau, Đan phương rơi vào trong tay Cơ Trường Không, hắn đảo mắt qua thì ý cười trên mặt dần thu lại.
“Giang đạo hữu.” Cơ Trường Không thấp giọng, vẻ ngượng ngùng. “Thật không dám giấu, đan phương này so với dược sư ở trong phủ ta đã cho thực không khác bao nhiêu. Dược hiệu sợ là...”
“A!” Giang Bồi Công nhíu mày. “Có chắc không vậy? Triệu chứng của Thiếu đảo chủ chính là như thế, đúng bệnh cho thuốc chẳng lẽ lại không có công hiệu? Đảo chủ, làm phiền mang đơn thuốc của người khác đã kê cho ta xem qua.”
“Ừm.” Cơ Trường Không gật đầu, hắn vung tay lên, linh quang lấp lóe trong phòng huyễn hóa ra hai cái đơn thuốc.
“Ừm...”, Giang Bồi Công xem qua, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Hắn bước lại gần Cơ Băng Yến.
“Để ta xem qua lại một chút.”
Ba người kia đều nhẫn nhịn theo dõi. Lần xem xét chẩn trị này lâu hơn trước nhiều, suốt quá trình đó Giang Bồi Công đều chau mày phức tạp.
“Thật kỳ quái.” Đến lúc thu tay lại, hắn ra vẻ không lý giải được. “Nhục thân của thiếu đảo chủ chỉ gặp vấn đề nhỏ, nhưng thần hồn lại khác thường, liệu có phải vì tu luyện bí pháp thần hồn gì dẫn tới phản phệ không?”
“Không có.” Cơ Băng Yến vội vã lắc đầu. “Mấy năm nay ta đều một lòng tu hành Di Nguyệt Bảo Điển của Cơ gia, chưa bao giờ xuất hiện sai lầm gì.”
“Thiếu đảo chủ.” Giang Bồi Công suy nghĩ rồi nói. “Việc này quan hệ đến tính mạng của ngươi, hay suy nghĩ cho thật kỹ xem có đúng là không tu hành pháp môn nào khác hay không? Triệu chứng như thế có thể do tu hành một số pháp thuật không rõ lại lịch dẫn tới nguyên thần bị đả thương.”
Lời nói của Giang dược sư đã có phần khách khí hơn lúc đầu. Thái độ của hắn chỉ kém một chút là có thể xem như nói thẳng vì Cơ Băng Yến đã âm thầm tu hành bí pháp tà đạo quỷ dị nào đó.
Việc này cũng khó mà trách hắn được. Pháp môn chính đạo bình thường rất ít gây tổn hại tới thần hồn, huống chi bên cạnh Cơ Băng Yến còn có vợ chồng đảo chủ, dù có vấn đề gì cũng sẽ kịp thời phát hiện ra. Trừ phi... là do nàng âm thầm vụng trộm tu luyện thú gì đó.
“Không có.” Cơ Băng Yến nằm trên giường cũng cố gượng ngồi dậy, vẻ mặt tức giận. “Ta chưa từng tu hành cái gì ngoài pháp môn cha mẹ ta truyền thụ, Giang tiền bối chớ có nói xấu ta.”
“Việc này...”, Giang Bồi Công lộ vẻ mặt khó xử. “Nếu như thế hãy để ta cẩn thận suy nghĩ.”
“Ừm...”
“Đảo chủ, không bằng ngươi mời Hoàng đạo hữu, Thôi đạo hữu cùng lại để thương thảo xem sao, hiện giờ Giang mỗ đúng là chưa tìm ra biện pháp gì.”
“Được.” Cơ Trường Không gật đầu. “Ta đi mời người, đúng, còn cả Mạc đại sư nữa, có lẽ hắn cũng là người có y thuật cao thâm.”
Nói xong hắn liền vung tay lên, sai bảo phủ binh nhanh chóng đi tìm người. Không lâu sau, hai vị dược sư Hoàng, Thôi liên tiếp chạy đến, chỉ có Mạc Cầu ra ngoài hái thuốc hiện không ở trên đảo. Nhưng trước giờ mọi người mới nghe Mạc Cầu nổi danh về luyện đan chứ chưa từng nghe về y thuật của hắn, xem như hắn không có mặt cũng không ảnh hưởng gì.
Ba đại cao thủ y thuật trên Đằng Tiên Đảo đều tập trung ở đây, theo lý mà nói thì thiên hạ không có gì mà không trị được mới phải.
Thời gian trôi đi, bên ngoài căn phòng, ba vị dược sư nhỏ to bàn thảo, thương nghị, thi thoảng lại còn cãi lộn, đủ thấy vấn đề không phải tầm thường. Cơ Trường Không và Tần Nguyên Hương ở bên cạnh vừa lo lắng vừa mệt mỏi nhìn nữ nhi của mình chịu đủ dày vò, hai người cũng thấy lồng ngực khó thở. Ví như có thể chịu thay nỗi khổ cho con gái thì hai người cũng cam tâm tình nguyện.
“Yên tâm.” Cơ Trường Không an ủi. “Dù trên đảo không ai có thể chữa trị thì chúng ta cũng có thể mời sư tôn tới. Tề tiền bối của Huyền Tông cũng ở gần đây, ta đã đưa tin, còn có tông sư Kim Đan xuất thủ nhất định có thể chữa khỏi cho con.”
“Ừm.” Tần Nguyên Hương gật đầu, lặng lẽ rơi lệ.
Cơ Băng Yến ở bên cạnh, ý thức đã trở nên rối loạn, trước mắt thỉnh thoảng lại hiện ra đủ các loại hình tượng, nhiều nhất là cảnh có một nam nhân gào thét lao về phía nàng. Pháp lực và thần thông là thứ nàng vốn lấy làm kiêu ngạo thì giờ không biết vì sao lại mất đi diệu dụng.
Hoảng sợ.
Hỗn loạn.
“Ta không muốn...”
“Không được!”
Tại Hỗn Loạn Vực.
Mấy năm rồi Mạc Cầu mới lại quay trở lại nơi này. Lần này vì có địa đồ Cơ Băng Yến đưa cho nên khu vực bên ngoài đã không còn bí mật với hắn, nguy hiểm cũng ít hơn.
“Rầm rầm...”
Tật phong gào thét, hắc bào trên người hắn đón gió tung bay, một tầng khói đen bao phủ quanh thân, vẻ ngoài nhìn không khác gì một tu sĩ tà đạo.
“Soạt!”
Vũng bùn dưới chân chợt nổi sóng cuộn, một thứ gì đó như một sợi dây dài màu đỏ nhằm về hướng hắn phóng tới với tốc độ nhanh như thiểm điện. Nhìn thật kỹ thì đó là một cái đầu lưỡi thật dài, trên đó có đầy gai nhọn dữ tợn.
“Bạch!”
Không khí lắc lư, bóng Mạc Cầu biến mất trong nháy mắt không thấy đâu nữa. Một khắc sau, vũng bùn phía dưới lại sôi sục, vô số làn khói đen hợp thành một cái bàn tay lớn từ phía dưới hung hăng chụp lên trên.
“Rầm rầm...”
Mặt bùn cuộn trào, một đầu dị thú nhìn như cá chạch nhưng phải lớn hơn gấp mấy trăm lần màu đỏ sậm xông ra. Dị thú muốn giãy giụa nhưng không chống cự nổi lực lượng to lớn từ bốn phía đánh tới nên thân thể dần co lại. Bàn tay lớn dần bóp vào, dị thú càng gào thét nhưng không thoát được làn khói đen đang bóp chặt thân thể.
“Phệ Hỏa Trạch!”
Mạc Cầu vẫy tay đưa dị thú lại gần kiểm tra một chút, vẻ mặt hài lòng. Hắn không đến nhầm nơi. Chỗ có Phệ Hỏa Trạch là nơi địa hỏa hội tụ, thường sẽ hấp dẫn số lượng lớn dị thú hành hỏa, thậm chí có cả linh thú. Kỳ thực Phệ Hỏa Trạch không yếu, tu sĩ Luyện khí viên mãn mà không để ý là sẽ bị nó làm tổn thương ngay. Có điều dị thú bậc này đã không có tác dụng với Mạc Cầu. Thịt nó tươi non không gì sánh được, lại ẩn chưa lượng lớn tinh nguyên, chính là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, giá thành không rẻ. Không chỉ có người tu hành thích ăn mà các loại dị thú khác cũng vậy.
Cũng vì thế mà nơi ở của Phệ Hỏa Trạch thường sẽ có dị thú khác chiếm cứ. Ví dụ như Trọng Minh Hỏa Mãng!
Lấy tay hút một cái lân phiến trong bùn lên, ánh mắt Mạc Cầu liền chớp động. Cái vảy này chính thuộc về Trọng Minh Hỏa Mãng mà hắn vừa nghĩ tới.
Nghe nói Trọng Minh Hỏa Mãng có được huyết mạch của thần điểu Trọng Minh, có khả năng khống chế hỏa diễm. Đôi mắt của nó có thể dòm ngó hư vô, linh tính mười phần cực kỳ khó bắt. Thực lực của nó có thể so với tu sĩ Đạo cơ. Sau mấy lần thay da, Trọng Minh Hỏa Mãng này đến như tông sư Kim Đan cũng khó mà cầm giữ được.
Linh thú bậc này mới là thứ Mạc Cầu cần!
“Ừm...”, ngẫm nghĩ một lát, Mạc Cầu chụp lấy Phệ Hỏa Trạch, năm ngón tay phát lực, linh quang tràn vào cơ thể nó trong nháy mắt.
Không bao lâu...
“Lạch cạch!”
Thi thể cứng ngắc của Phệ Hỏa Trạch rơi xuống vũng bùn, chìm dần vào trong đó rồi không thấy đâu nữa, chỉ có một đoàn huyết nhục còn lưu lại trong lòng bàn tay Mạc Cầu.
“Dị hương...”
Hắn chun mũi hít hà ra điều suy nghĩ.
“Rầm rầm...”
Bùn nước phía dưới sôi trào, từng đầu dị thú liên tiếp thò ra nhìn huyết nhục trong tay Mạc Cầu với ánh mắt thèm khát.
“Thú vị!”
Mạc Cầu chớp mắt, hắn không vội tìm kiếm Trọng Minh Hỏa Mãng mà lao người vọt thẳng lên một đám mây trên không trung. Hắn lấy từ trong người ra đủ các loại bình lọ, mở lòng bàn tay cầm huyết nhục ra. Sau một thời gian ngắn, một mùi hương thơm nồng đậm kéo dài từ đó thoát ra hướng xuống đám bùn nước phía dưới.
Cách vị trí của Mạc Cầu ngoài mấy trăm dặm.
Bích thủy u đầm, sóng nước dập dờn, một lão giả tướng mạo xấu xí, quần áo trên người như áo cà sa đang nhỏ giọng thầm thì. Dưới người hắn linh quang như nước thăm dò xuống ngàn trượng sâu của thủy vực như đang tìm kiếm cái gì.
Thần niệm cường hãn nhưng linh động mỗi giờ mỗi khắc đều như một cái ra-đa vừa đi vừa tìm kiếm quang mình.
“Tiểu côn trùng, đi ra đi, lão phu đã chờ ngươi ba năm rồi, ngươi còn không ra?”
“Lục bục...”
Ở sâu dưới thủy vực có vài cái bọt khí lặng lẽ hiện lên. Hai mắt lão giả sáng bừng, thần niệm trong nháy mắt hóa thành một tấm lưới vô hình chụp xuống dưới. Dòng nước khuấy động, một tầng đất bùn màu đỏ sậm lao vọt về phía trước, loáng thoáng trong đó có thể nhìn thấy một bóng dáng như giao xà chuyển động.
“Tốt lắm.”
Lão giả kia vui mừng lắc tay một cái, một lá cờ có phù văn huyền diệu xuất hiện sau lưng. Mặt cờ chấn động, mấy chục dặm thủy vực nổi lên gợn sóng. Tận mắt thấy hư ảnh phía dưới sắp lọt vào trận pháp thì lại đột nhiên đình trệ, thân thể nó đong đưa rồi hóa thành một đạo hỏa tuyến đỏ sậm lao về phương xa. Tốc độ nhanh đến nỗi lão giả cũng phải ngạc nhiên.
“Chuyện gì vậy?”
Đồ vật đã sắp vào tay sao bỗng nhiên còn chạy mất?
Bạn cần đăng nhập để bình luận