Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 329: Phục sát

Hạp cốc u ám, ngày hay đếm đều không thấy ánh mặt trời, mùi hôi bốc lên tạo thành màn ngăn khiến vật sống bình thường ít khi lui tới. Thế nhưng ở chỗ này lại đang có một nữ nhân ngồi xếp bằng, vẻ mặt thư thái như đang thả lỏng gân cốt. Gương mặt nàng thanh tú, đôi mắt đẹp toát ra vẻ thanh tịnh, y sa trắng nõn không nhuốm bụi trần. Nàng ngồi đó như một bông hoa sen mọc giữa bùn lầy vậy.
“Rầm rầm...”
Cây khô lắc lư, từ trên cao có một người nhảy xuống. Người này to béo, tư thái chất phác, cách ăn mặc như một phú thương, chắp tay thi lễ rồi cười vẻ nịnh nọt.
“Chu tiểu thư, thật là xin lỗi. Đây là lần cuối Lôi mỗ tới đưa huyết thực cho ngươi.”
“Ồ?” Chu tiểu thư nghe vậy thì đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên. “Vì sao? Chẳng lẽ Lôi đại ca đã ghét bỏ Ngọc Dung này?”
Nói xong thân thể nàng vặn vẹo lại gần đối phương, bàn tay nhu hòa đưa sát vào lồng ngực.
“Sao lại thế.” Lôi đại ca xấu hổ cười một tiếng rồi nói. “Ta nhận được tin tức, người của Thương Vũ Phái muốn đến trấn thủ Kiếm Nam Đạo, ngươi... dù sao thân phận không giống. Vì sự an toàn của ngươi, sau này chúng ta nên tránh gặp mặt thì hơn.”
Nói xong hắn làm ra vẻ mặt không nỡ bỏ, đưa tay xốc xiêm y trên người Chu tiểu thư lên rồi sờ soạng bên trong.
“Thương Vũ Phái?” Chu Ngọc Dung nhíu mày. “Bọn chúng tới Kiếm Nam Đạo làm gì?”
“Ai biết được.” Lôi ca lắc đầu. “Nhưng ta nghe nói ít nhất năm ba năm sẽ không rời đi. Khoảng thời gian này chúng ta phải cẩn thận một chút.”
“Việc này...”, Chu Ngọc Dung nghe vậy thì gật đầu, rồi than nhẹ. “Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?” Lôi ca híp mắt cười. “Chẳng lẽ là tiếc sau này không được gặp lại ta nữa. Yên tâm, năm ba năm ta có thể chờ được.”
“Không.” Chu Ngọc Dung lắc đầu, đôi môi đẹp ra ý cười. “Đáng tiếc là ngươi đã không dùng được nữa.”
“Cái gì?”
“Phốc!”
Một lưỡi kiếm đen như mực nhô ra từ sau lưng Lôi đại ca, trên thân kiếm vẫn còn quang trạch u ám.
“Ngươi... ngươi...”
Hắn run rẩy giơ tay lên, ánh mắt hoảng sợ nhưng không ngăn được tinh khí trên người rất nhanh tiêu tán.
“Ngươi nghĩ là ta có cảm tình thật sự với ngươi sao?” Chu Ngọc Dung làm ra vẻ kinh ngạc rồi che miệng cười khẽ, đôi mắt đầy ý thưởng thức. “Ta chỉ gạt ngươi mà thôi. Ngươi cũng thật tốt, tùy tiện nói mấy câu là ngươi tin ngay.”
“Đúng rồi.” Nàng vỗ nhẹ tay lên trán. “Ngươi yên tâm, dù sao chúng ta cũng từng có một thời gian chung chăn gối, ta sẽ không để cho ngươi một mình xuống dưới đó. Mấy ngày nữa đại ca của ngươi cũng sẽ đi theo ngươi.”
Nói xong nàng cong ngón tay búng ra, Lôi đại ca trước mặt đã trở thành một bộ xương khô.
“Phù phù!”
Dưới làn nước bùn đen ngòm là rất nhiều xương khô trôi nổi, thi thể vị Lôi đại ca cũng chìm vào trong đó rồi biến mất không để lại vết tích gì.
“Thương Vũ Phái...” Chu Ngọc Dung đưa tay nâng cằm. “Không biết là ai sẽ tới? Không bằng chúng ta chơi đùa với bọn chúng một chút, các ngươi thấy sao?”
Trong bóng tối có mấy thân ảnh khẽ động đậy.
Kiếm Nam Đạo hoang vắng, núi non trùng điệp, hiểm sơn ác thủy, mấy chục dặm không xuất hiện bóng người là chuyện thường.
“Giá!”
“Giá!”
Hơn mười thớt ngựa từ trong rừng núi thoát ra lao về phía vùng đồng bằng mênh mông. Vùng đất phủ một màu xanh biếc đến ngút tầm mắt.
“Vạn sư huynh, chốn phàm nhân bên ngoài có vẻ như không tệ lắm thì phải.”
Một thiếu niên giục ngựa phi nhanh, đồng thời quay về sau kêu lớn. “Gần tông môn không có nơi nào cảnh sắc được như thế này.”
“Hừ!” Đệ tử nội môn Thiên Vân Phong là Nhậm Bình nghe thế thì hừ lạnh một tiếng. “Ngươi vừa mới ra ngoài nên thấy mọi thứ mới mẻ, chờ mười năm tám năm tu vi không thấy tiến triển thì ngươi sẽ không còn cảm xúc như vậy nữa đâu.”
“Đúng rồi.” Nữ tu sĩ nội ôn Mê Nguyệt Phong là Trình Nam gật đầu. “Nơi này không một bóng người còn tốt, chờ lát nữa đến thành trì của phàm nhân sẽ đầy trọc khí, sợ là ngươi ngay cả một khắc cũng không muốn ở lại.”
“Có lẽ ngươi sẽ tự muốn phong bế cảm giác thần niệm lại đấy.”
“Thật vậy sao?” Thiếu niên kia có vẻ không tin, hắn kéo dây cương giục ngựa lại gần một người khác.
“Mạc sư huynh, ngươi vốn là phàm nhân, đối với thành trì của họ có cảm giác gì không?”
“Thành trì của người phàm thiếu các điều kiện tốt cho việc tu hành, nhưng việc khác thì cũng tốt.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Nhưng giống như lời Vạn sư huynh nói, nếu không phải là người có thiên phú dị bẩm hoặc là có được những thứ phụ trợ tốt cho việc tu hành thì tu vi sẽ tăng lên rất chậm. Ngoài này linh thạch, linh dược, linh tài đều vô cùng quý hiếm, không thể tốt như trong tông môn được.”
Thiếu niên hoạt bát này tên là Vạn Đào, cũng là huynh đệ đồng tông với Vạn Nhậm Bình. Người này tuổi chưa lớn nhưng đã là tu sĩ Luyện khí tầng sáu. Mấy ngày trước bọn họ tiến vào Kiếm Nam Đạo, dưới sự bố trí của trưởng bối tông môn thì chia nhau chạy đến các nơi.
Mục tiêu của đoàn người này là Vân Lan Phủ.
“Vậy sao...”, Vạn Đào trừng mắt nhìn chỗ ở của phàm nhân nhưng không những không thất vọng mà còn ra vẻ hiếu kỳ.
“Cứu mạng...”
“Cứu mạng...”
Lúc ấy ở phía xa chợt vang lên tiếng người la hét, Mạc Cầu ngẩng đầu, chân mày nhíu lại.
“Có người đang kêu cứu.” Vạn Đào đi trước hai mắt sáng lên, hắn liền muốn giục ngựa xông qua.
“Sư đệ.” Mạc Cầu đưa tay ra cản lại. “Nơi này hoang vắng, xung quanh không có đường lớn, tiếng kêu cứu lại là tiếng nữ nhân, hãy cẩn thận.”
“Vậy là có ý gì?” Vạn Đào không hiểu. “Sư huynh nói là mưu kế?”
Nói xong hắn không khỏi lắc đầu.
“Sư huynh, ngươi vẫn giữ phong thái của phàm nhân trước kia, ở bên ngoài này chúng ta còn phải sợ ai chứ?”
Nói xong hắn kẹp yên ngựa, thúc giục nó phóng nhanh lao về phía âm thanh. Một nhóm mười mấy người bọn họ đều là tu Tiên giả, lại có cả Vạn Nhậm Bình, Tạ Nam là hai cao thủ nội môn, muốn quét ngang một phương thế gia cũng không thành vấn đề. Tất nhiên hắn có ý định kiêng kỵ điều gì.
“Mạc Cầu.” Vạn Nhậm Bình suy nghĩ một chút rồi phân phó. “Ngươi đi theo xem chỗ đó thế nào, nhớ kỹ đừng làm hỏng sự hưng phấn của Vạn Đào.”
Đây là ý định bố trí người bảo vệ cho sư đệ của hắn. Những người khác chưa từng ra khỏi sơn môn, người hiểu rõ thế giới phàm nhân nhất chính là vị sư đệ tấn thăng từ võ giả này.
“Vâng.” Mạc Cầu cúi đầu đáp rồi giục ngựa tiến lên.
Tiếng kêu cứu đến từ một con dốc thoải, chân dốc có một cỗ kiệu tinh xảo đã gãy làm mấy phần. Có hai vị nữ tử đang lo lắng kêu cứu, trong đó một người ôm một hài nhi.
“Phàm nhân mà xinh đẹp như thế kia thật là hiếm thấy.” Vạn Đào trừng mắt nhìn, khuôn mặt không khỏi kinh ngạc. Ở Thương Vũ Phái cũng có phàm nhân nhưng như hắn nói, những người thực sự xinh đẹp không có nhiều. Hắn may mắn thế nào mà một lần gặp được cả hai vị.
Dưới vọng khí thuật, hai nữ nhân này mang trọc khí, trăm khiếu không thông đúng thực là phàm nhân.
“Thiếu hiệp.” Hai nữ nhân bị khung xe gãy đổ đè lên không thể động đậy, nhìn thấy có người đến thì vui mừng khôn xiết, cao giọng hét lên. “Hai vị xin hãy cứu mạng. Tỷ muội chúng ta ra ngoài du ngoạn, chẳng may gặp phải toán cướp, trốn đến nơi này thì xe bị lật. Chúng ta là người trong thành của Lý phủ, đợi trở lại phủ rồi chắc chắn sẽ cảm tạ ân cứu mạng.”
“Cảm tạ?” Vạn Đào bật cười, hắn xoay người nhảy xuống ngựa bước từng bước lại gần. “Một phú hộ phàm nhân nho nhỏ thì có cái gì để thâm tạ được chứ.”
“Sư đệ cẩn thận.” Mạc Cầu cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng lại chưa phát hiện ra cụ thể là điều gì. Giống như lời nói của Vạn Đào, bọn hắn đúng là tu Tiên giả thì còn sợ cái gì? Suy nghĩ vừa chuyển, nét mặt của hắn đột nhiên phát lạnh.
“Bạch!”
Mấy đạo ô quang từ trong lòng đất bắn ra đâm về phía tim hai người. Cùng lúc đó trên người hai nữ nhân cũng phát ra linh quang của tu Tiên giả. Hai người này vung tay áo, ngự sử pháp khí chém tới. Gương mặt xinh đẹp nở nụ cười khiến cho người ta phải say mê.
Mê Thần Thuật!
Vạn Đào sững người, thân thể bay ngược về sau. Mạc Cầu vung tay áo đẩy Vạn Đào sang một bên rồi đạp chân bổ nhào về phía hai nữ tử kia. Chỗ hắn đứng chỉ để lại một hư ảnh mơ hồ.
Pháp khí đột kích xuyên thủng qua thân ảnh giống như chém vào hư không, hư ảnh của hắn lấp lóe, trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó hơn mười trượng. Trong ngực hắn có thêm một đứa bé, còn nữ tử vừa nãy còn ôm đứa bé này đã cứng đờ, mi tâm hiện ra một vòng đỏ thắm.
U Minh Bộ!
Đó là bí pháp đặc hữu của U Minh Pháp, vừa vặn hóa ra âm hồn chi chúc có thể xuất nhập từ hư không. Tuy U Minh Bộ có ngay trong U Minh Pháp nhưng cả Thương Vũ Phái rộng lớn như thế, người chân chính lĩnh ngộ được nó không có mấy.
“A!”
Tiếng kêu sợ hãi đồng thời vang lên. Đến giờ Vạn Đào mới hoàn hồn, trên người hiện ra linh quang nhanh chóng lùi về phía sau. Nữ tử còn lại thấy đồng bọn dễ dàng bị Mạc Cầu giết chết thì hoảng hồn, nhanh chóng thi triển thân pháp bỏ đi.
Hai người một trước một sau giao thoa, linh quang chợt hiện, Vạn Đào kêu lên một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống đất.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Yêu nữ!”
“Giết.”
Lúc này Vạn Nhậm Bình và mấy người còn lại mới đến gần đó, thấy sự việc thì biến sắc nhanh chóng thi triển thủ đoạn lao tới.
“Ông...”
Ở phía xa hư không chấn động, trong chớp mắt đã có cả ngàn đạo linh quang nổ tung bắn tới. Mạc Cầu giẫm chân xuống không kịp đuổi giết nữ tử còn lại, hắn bấm tay tế ra Ly Hỏa Kiếm. Phi kiếm rung lên hóa thành trăm ngàn vòng sáng che chắn trước người.
Mặc cho linh quanh kia đột kích thế nào, Ly Hỏa Kiếm vẫn vững như bàn thạch, phòng thủ kín kẽ trong phạm vi mấy trượng. Chiêu này và trình độ ngự kiếm khiến cho mấy người vừa tới phải khẽ giật mình.
Phương pháp ngự kiếm cũng chia ra mấy tầng cảnh giới. Sau khi đại thành thì có kiếm khí lôi âm, kiếm quang phân hóa, thậm chí ký thác nguyên thần thần thông. Bình thường thì dung hội quán thông là đã đủ để đối địch rồi.
Biểu hiện của Mạc Cầu đã đến mức cử trọng nhược khinh, vận kiếm như lực chỉ, hiển nhiên cảnh giới đã ở rất cao. Ít nhất là mấy người ở đây không ai có thể làm được. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát thời gian ấy nữ nhân chém bị thương Vạn Đào đã chạy xa được hơn một dặm.
Vạn Nhậm Bình nhìn hai chân Vạn Đào bị đứt ngang đầu gối thì ánh mắt lóe ra một tia lạnh lẽo, hắn cắn răng gầm lên.
“Đuổi theo.”
“Sư huynh, giặc cùng chớ đuổi.” Mạc Cầu mở lời nhưng không ngăn nổi Vạn Nhậm Bình, đành trơ mắt nhìn đám người lao về phương xa cho đến khi hút vào trong rừng rậm mới đi theo.
Một khắc sau.
“Oanh!”
Rất nhiều tạp vật đen như mực nổ vang, linh quang ngập trời bạo trảm bốn phía. Thứ làm người ta chú ý nhất chính là cả trăm ngàn đạo kiếm quang khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Vạn Kiếm Hồ Lô!
Đó là pháp bảo tùy thân của Vạn Nhậm Bình, tuy là pháp khí trung phẩm nhưng có thể tích lũy kiếm khí hàng ngày. Một khi bộc phát, uy năng của nó không thua kém pháp khí thượng phẩm. Đám người mai phục có lẽ không dự liệu được chuyện này, ở trong rừng vang lên những tiếng rít liên tục. Cho đến khi Mạc Cầu chạy tới thì cả mảnh rừng rậm đã trở thành một mảnh phế tích, cây cối sụp đổ tan nát.
Uy lực kinh khủng thế này cũng khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi. Tu sĩ luyện khí đại thành thực lực đúng là không thể xem thường. So với Bạch Cốc Dật lúc trước, người này phải mạnh hơn một bậc!
Ở giữa khu vực chiến trường, Vạn Nhậm Bình và Trình Nam nắm chặt tay, nét mặt đã xanh xám. Mạc Cầu đưa mắt quan sát một lượt, trong hơn mười người cùng đi có ít nhất ba người đã mất mạng.
“Mạc Cầu.” Vạn Nhậm Bình đột nhiên rống lên, ánh mắt phẫn nộ. “Ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì, không phải ta bảo ngươi chú ý Vạn Đào sao? Sao lại để sự việc thành ra như thế này?”
“Sư huynh.” Mạc Cầu nhíu mày. “Ta đã giúp hắn.”
“Cái gì?” Vạn Nhậm Bình trợn mắt lên. “Ngươi có thể cứu đứa bé phàm nhân này nhưng lại để Vạn Đào bị chém đứt hai chân thế kia, lại thêm bao nhiêu người bị nạn nữa...”
“Ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Trong tiếng rống giận dữ, hắn vung tay lên, kình khí trong hư không hóa thành một nắm đấm lớn hung hăng đánh tới.”
“Vạn sư huynh.” Trình Nam biến sắc, pháp khí tùy thân Tử Mẫu Uyên Ương lao ra như thiểm điện chém vỡ đại thủ kia. “Không nên vọng động, việc này... không liên quan đến Mạc sư đệ.”
Mạc Cầu giữ vẻ mặt lạnh lẽo, hắn không kêu lên một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận