Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 493: Đột nhiên tăng mạnh

Tàn hồn kia xông vào thức hải, vốn nghĩ đối phó với một vị tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ thì dễ như trở bàn tay mà thôi. Đến lúc nhập vào thức hải rồi thì lại sững sờ.
Nơi này âm trầm kinh khủng, chỗ nào cũng u ám thâm trầm, còn có vô số tiểu quỷ hình dáng tướng mạo quỷ dị cười gằn cầm kìm đánh tới.
Tiếng gào thét, tiếng rú rít… Đủ loại âm thanh như vạn tiếng cắt gọt vang lên xung quanh khiến người ta phiền lòng loạn ý.
Địa ngục cắt lưỡi!
“Trò vặt.”
Tàn hồn chuyển độn ý niệm, thần niệm chấn động há miệng rộng táp về phía đám tiểu quỷ.
Bên trong thức hải, thần niệm là nhất. Thân là tông sư Kim Đan, dù chỉ còn phần hồn phách phân tán, thực lực suy yếu nhưng cũng không phải thứ tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ có thể sánh được. Lúc này tàn hồn hiện ra là một đầu Thiên Túc ngô công dài chừng ngàn trượng, cái miệng nó mở ra giống như một hố đen sâu thẳm.
“Tê…”
Cái miệng lớn khẽ hấp thu, đám tiểu quỷ nhao nhao hỗn loạn, chúng bị cự lực cuốn lên chui vào trong bụng ngô công. Trong bụng là âm hoả đốt cháy, bầy quỷ kêu lên thảm thiết, thân thể Thiên Túc ngô công càng lúc càng lớn.
“Ý niệm thần hồn chính là căn bản của thức hải, những tên tiểu quỷ này chính là ý niệm của ngươi, chờ ta nuốt xong rồi để xem ngươi phải làm sao?”
Dùng thần niệm càn quét, một lần nữa Thiên Túc ngô công lại bổ nhào về phía trước, ngàn cái chân nó cày xuống mặt đất, cả người bay thẳng tới đại điện ở xa xa.
Nghiệt điện!
Chính giữa đại điện có một bức tượng thần cầm trường đao, hướng về Thiên Túc ngô công trừng hai mắt.
“Yêu nghiệt lại dám xông vào Địa phủ, tội không thể tha.”
“Địa phủ?” Thiên Túc ngô công cười lạnh. “Chỉ là một tu sĩ Đạo cơ mà cũng xứng diễn hoá ra âm tào địa phủ? Thật quá buồn cười.”
Vừa dứt lời, thân thể cao lớn nó đã đập vụn đại điện, kéo thần tượng xuống tầng dưới. Chạm mặt nó là ngàn vạn cái kéo. Vô số cái kéo như rừng cắt về phía ngô công.
“A…”
“Điêu trùng tiểu kỹ.”
Thiên Túc ngô công khinh thường, nó há rộng miệng, cổ họng gồ cao, một đám lửa đỏ hừng hực bổ nhào ra, chỉ một chớp mắt mặt đất đã bị đốt cho tan rã.
“Ầm ầm…”
Ngô công cuộn nhào, ngàn chân huy động hoặc há miệng phun ra liệt diễm, độc hoả… tuỳ ý hoành hành!
Đồng trụ Địa ngục.
Thiết Lê Địa ngục.
Đao sơn địa ngục.
Hoả Hải địa ngục…
Từng tầng địa ngục bị đầu Thiên Túc ngô công này quấy phá, thập điện Diêm La theo nhau sụp đổ.
Không biết đã qua bao lâu.
“Oanh!”
Một đầu Thiên Túc ngô công không biết dài đến đâu đánh vỡ hư không rơi vào một cùng đất mênh mông, một mảnh hư vô.
Vô Gian địa ngục!
Nơi này thủ quả vô gian, chịu khổ vô gian, mệnh vô gian… chỉ có cực khổ vô tận, vô thuỷ vô chung. Trong mảnh hư vô này có một hư tướng Phù Đồ bảy đầu mười bốn cánh tay ngồi xếp bằng.
“Tiểu bối.” Thiên Túc ngô công vừa xoay quanh vừa gào thét. “Không thể không thừa nhận, tu vi ngươi không cao nhưng thần hồn thức hải diễn hoá ra những thứ không tầm thường. Đáng tiếc…”
Cái đầu nó lắc lư. “Trước thực lực tuyệt đối thì thủ đoạn gì cũng không có tác dụng.”
“Thật vậy sao?”
Hư ảnh Phù Đồ mở hai mắt, vui giận sướng khổ và đủ các loại cảm xúc lướt qua thần niệm. Thần sắc Thiên Túc ngô công cũng theo đó mà biến hoá. Tựa như…
Có điều gì đó bất thường!
Thân thể ngô công căng ra, trong lòng không hiểu vì sao tâm tình của mình lại bị đối phương ảnh hưởng.
“Huyễn Thần Bảo Điển.” Mạc Cầu ung dung mở miệng giải thích. “Thế nào, đạo hữu không tu hành pháp môn này?”
Thiên Túc ngô công cứng người lại. Huyễn Thần Bảo Điển là pháp môn mà Trùng Ma Độc Cô Vô Minh dùng trăm phương ngàn kế đoạt về để khắc chế thú tính bản thân. Nó sao có thể không biết?
Nhưng…
“Không thể nào!” Thiên Túc ngô công há miệng phun ra từng tiếng tê tê. “Với tu vi của ngươi thì không thể tu thành Huyễn Thần Bảo Điển được, ngay cả ta cũng không tu thành.”
Huyễn Thần Bảo Điển có thể diễn hoá ra ngàn vạn loại, một giấc mộng kéo dài ngàn năm, cho nên yêu cầu với ngộ tính là cực cao. Đừng nói là Thiên Túc ngô công, ngay cả Trùng Ma cũng không thể thực sự tu thành, chỉ mới tham khảo thôi. Dù sao thần trí bọn họ không bình thường, cho nên khó phân được công pháp thực ảo thật giả ra sao.
“Ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được.”
Mạc Cầu cúi đầu, thân hình bỗng nhiên biến lớn, tựa như đỉnh đầu đội trời chân đạp mặt đất, lúc đó hình thể kinh khủng của Thiên Túc ngô công lại hoá thành một đầu tiểu trùng.
“Ngươi tưởng đã thôn phệ thần niệm của ta, lại không biết bản thân đã bị vây ở huyễn ảnh, mọi thứ đều hoá hư vô, thậm chí thần hồn của ngươi còn bị Mạc mỗ ta hạ hạt giống ý niệm rồi. Hiện giờ thủ đoạn của các hạ ta đều đã biết được, thần niệm của ngươi mệt mỏi như vậy sao có thể so đấu cùng ta?”
“Ầm ầm!”
Hư không run rẩy, mười tám cây xiềng xích thoát ra từ hư vô, đột nhiên quấn lấy thân thể ngô công.
“Mạc mỗ tu vi không cao nhưng thần hồn không yếu. Các hạ lầm rồi, không thể chỉ dùng một phần tàn hồn mà đoạt được nhục thân của ta đâu.”
Hắn vừa dứt lời, ngón tay cự nhân ấn xuống, đầu ngón tay tạo ra vòng xoáy phun trào, ẩn chứa huyễn ảnh vô tận. Rõ ràng nó đã đem thần ngục ngưng tụ giữa ngón tay, cảm giác như nó mang cả lực lượng thiên địa của một phương ra mà đè ép xuống.
Thần ngục có khả năng trấn áp hết thảy tà niệm. Trong hư không, sáu chuôi thần binh hiển hiện. Bảo châu. Đại ấn. Phi kiếm. Trường tiên…
Lục Nhâm Thần Binh.
“Bành!’.
Ngón tay hạ xuống, thần binh gia thân, thức hải lại một lần chấn động. Thân thể Thiên Túc ngô công giãy giụa rồi từ từ phân giải giữa tiếng gầm rống không cam lòng truyền ra khắp bốn phương.
“A!”
“Ngươi nghĩ ngươi thắng rồi sao?”
Thiên Túc ngô công ngửa mặt lên trời gào thét, nó điên cuồng giãy giụa phản công, tiếc là thủ đoạn của nó ở thời điểm phá vỡ mười tám tầng địa ngục đã bị Mạc Cầu khám phá ra, lúc này hắn đối phó dễ như trở bàn tay mà thôi.
“Ta ở bên dưới chờ ngươi!
Thần niệm đang gào thét im bặt. Một cỗ ba động quỷ dị bao phủ toàn bộ thức hải. Đầu Thiên Túc ngô công này vẫn quyết đoán như thế, nó tự biết không địch lại nên trực tiếp lựa chọn tự bạo, lúc sắp chết cũng muốn kéo theo đối thủ đi cùng.
“Ừm.”
Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, dù đã có chuẩn bị nhưng thần hồn cũng không tránh khỏi cảm thấy rã rời. Đúng như lời Thiên Túc ngô công nói, nguy hiểm còn chưa kết thúc, ngược lại nó mới chỉ bắt đầu. Hắn không dám coi thường, ý niệm vội trở về nhục thân, một tia đau nhói dâng lên thức hải.
Tinh nguyên kinh khủng trong phút chốc tràn vào nhục thân khiến da thịt, kinh mạch, gân cốt muốn không chịu nổi, bắt đầu vỡ ra. Trên da thịt hắn xuất hiện vô vàn vết rách, từng tia máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Quần áo Mạc Cầu nhanh chóng bị nhuộm đỏ. Quá trình Thiên Túc ngô công xâm chiếm nhục thân chia làm hai bước. Bước một là chiếm lấy thần hồn thức hải, thôn phệ thần niệm của hắn. Bước sau chính là lấy tinh nguyên Đan châu thay đổi nhục thân, tái hiện Vạn Linh Huyền Công liêu diệu. Nếu chiếm được thức hải, tinh nguyên Đan châu hoà cùng với thần niệm thành một thể và có thể dễ dàng khống chế, chậm rãi ăn mòn nhục thân, cải biến phương pháp tu hành. Trường hợp thất bại hoặc tàn hồn bị người tiêu diệt thì tinh nguyên không được khống chế sẽ bộc phát, đến lúc đó đối thủ cũng khó mà thoát được một kiếp.
Loại thủ đoạn này không quá tinh diệu nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn.
“Hô…”
Mạc Cầu hít sâu một hơi, pháp lực trong thể nội điên cuồng vận chuyển, dùng tốc độ kinh người luyện hoá tinh nguyên của Đan châu. Tu vi mạc Cầu nhanh chóng gia tăng, nhưng cự ly đến lúc có thể áp chế tinh nguyên bộc phát còn rất xa.
Linh Cữu Bát Cảnh Công vốn có tốc độ luyện hoá tinh nguyên khá chậm, liệu có loại pháp môn nào có thể nhanh chóng tiêu hao tinh nguyên Đan châu, giúp nhục thân Mạc Cầu thoát được một kiếp?
Ý niệm trong đầu Mạc Cầu liên tục thay đổi. Một khắc sau.
“Coong!”
Kiếm phôi Thiên Lôi Kiếm vọt ra, kiếm quang đại thịnh đột nhiên bay vòng quanh người chém ra mười bảy vết.
Lấy máu!
Mạc Cầu muốn xé rách da thịt để tinh huyết chảy ra nhưng tinh nguyên khổng lồ trong thể nội nhanh chóng tẩm bổ, vết thương chém ra đã khép lại trong chớp mắt, rồi lại tiếp tục trương nứt. Mạc Cầu không dám chậm trễ, hắn bấm niệm pháp quyết, linh quang hiện ra khắp người.
Giáp Binh Thối Thể đại pháp!
Vô số phù văn Giáp Binh phù tràn ngập quanh thân như một vật sống điên cuồng thôn phệ tinh nguyên tiết ra ngoài, đồng thời giúp tự thân lớn mạnh.
“Hô…”
Cửu Hoả Thần Long tráo xuất hiện vòng quanh, chín đầu hoả long ngửa mặt lên trời mà gầm thét, chúng cũng bắt đầu luyện hoá tinh nguyên. Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết chuyển động trong thức hải, Diêm La Phiên cũng bị Mạc Cầu lôi ra. Hai mắt hắn sáng lên, Linh Quan pháp nhãn ẩn chứa chân hoả cũng được rót tinh nguyên vào với tốc độ nhanh chóng.
“Bành!”
Thân thể Mạc Cầu run rẩy, nhục thân tăng vọt lên hai mét, một trượng, hai trượng… Vì để tiêu hao tinh nguyên trong thể nộ, hắn dùng cả võ kỹ bạo thể cảnh giới phàm nhân. Mạc Cầu có thần hồn cường hãn, lại có Thông Tâm Châu có thể phân tâm mà dùng. Coi như đồng thời tu luyện mười mấy loại pháp môn cũng không bị loạn.
Chỉ một cái công pháp thì không tiêu hao được bao nhiêu tinh nguyên, nhưng mười mấy cái thì lại khác!
Thời gian chậm rãi trôi qua. Không biết đã bao lâu sau… cỗ khí tức cuồng bạo trên thân Mạc Cầu dần tiêu tán, các loại linh quang cũng trở nên ảm đạm.
Diêm La Phiên, Phi kiếm rút về trong thể nội. Thân thể cao lớn dần trở lại bình thường. Ngược với đó là hào quang của Giáp Binh Thối Thể càng tinh thuần, da thịt sau khi bình thường trở lại thì trong suốt như ngọc. Khí tức trên thân thể vô cùng cường hãn.
Mạc Cầu mở mắt, hơi vận động cơ thể và yên lặng cảm thụ pháp lực trong thể nội rồi khẽ than thở.
“Đáng tiếc.”
Đạo cơ trung kỳ, gần tới trung kỳ viên mãn. Ngắn ngủi hơn một tháng, tu vi của hắn từ Đạo cơ sơ kỳ lên tới trung kỳ, tiếp cận viên mãn. Tiến bộ như thế thật kinh người nhưng Đan châu nội uẩn tinh hoa chính là do tông sư Kim Đan lưu lại, tinh thuần mênh mông cho nên tiến bộ bực này chưa phải là quá ghê gớm. Lượng tinh nguyên bị hao phí mất gần một nửa. Nếu có thể luyện hoá toàn bộ thì khả năng hắn có thể tiến giai Đạo cơ hậu kỳ, giảm bớt bao nhiêu năm khổ tu.
“Có điều… cũng nên biết thế nào là đủ!’.
Mạc Cầu khẽ mỉm cười, thân thể loé lên, một đạo điện quang ẩn hiện, Mạc Cầu đã xông ra ngoài động phủ. Vì để tiêu hao tinh nguyên Mạc Cầu tự hại mình mấy lần, còn tự bạo cả Cửu Hoả Thần Long, động phủ sớm đã không chịu nổi, trước mắt hắn chỉ còn là một mảnh hỗn độn.
Núi xanh. Mây trắng chập trùng. Một đạo kiếm quang từ lòng đất thoát ra xuyên qua tầng mây, dừng lại tại cương phong lăng lệ ở ngàn dặm. Kiếm quang tản đi để lộ thân hình Mạc Cầu. Pháp ý trên người hắn rách tung toé để lộ thân thể như đúc từ kim thạch hoàn mỹ. Mái tóc mai màu trắng để lộ dáng vẻ tang thương.
Mạc Cầu nhắm mắt rồi mở ra, cỗ khí tức lăng lệ kia đã biến mất, giống như bảo đao trở về trong vỏ, phong mang nội liễm, Thiên Lôi kiếm ý cũng được giấy vào trong thức hải.
Mặc dù tu vi tăng vọt nhưng nhờ thần niệm cường hãn, Mạc Cầu vẫn có thể dễ dàng khống chế bản thân. Việc này cũng có một phần tác dụng kỳ diệu của Thần Hồn Ngự Kiếm chân quyết. Một khi luyện hoá rồi, pháp khí và khí tức tự thân dung hợp như tay chân, có thể giấu kỹ phong mang khiến người khác không chú ý.
“Tiểu tử.” Bỗng nhiên có một âm thanh lạnh lẽo từ cách đó không xa vang lên. “Ngươi có nghe nói gần đầy có một vị tông sư Kim Đan vẫn lạc, từ đó bay ra mấy viên Đan châu hay không?”
Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Đập vào mắt hắn là một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ không hề ẩn giấu ti vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận