Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 258: Tập sát

“Có ý tứ, thật là có ý tứ!”
Người trẻ tuổi mặc áo trắng tóc đen, quần áo và mái tóc dài phiêu dật theo gió. Cẩm bào mặc bên ngoài màu lam, tiêu ngọc màu trắng, kim sắc đai lưng khí chất ôn tồn lễ độ, nhìn là thấy tài trí bất phàm. Tuy là thân nam nhi nhưng da thịt lại khiến cho các nữ tử phải hâm mộ.
Người này ngũ quan như tượng tạc, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo có thể xưng là tuấn mỹ. Hắn cầm tiêu ngọc vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, khóe miệng cười mà như không cười nhìn mấy người xung quanh.
“Cho nên các ngươi không những không giữ được hắn mà còn để hắn lấy được công pháp hoàn chỉnh và đi mất? Mồi không có thì không thể câu được cá!”
Ngoài người trẻ tuổi này, trong phòng còn có bốn người khác. Một người áo đen tóc đen, sắc mặt băng lãnh, cầm trong tay một thanh trường kiếm đứng sau lưng người trẻ tuổi như một cận vệ. Ba người còn lại nghe thế thì ra vẻ xấu hổ.
“Dịch công tử, chúng ta không ngờ hắn lại nhanh như vậy.” Hoa Bắc Đường thở dài nói. “Để dề phòng vạn nhất, chuyến này ta đã chủ động mời Hạ huynh, Đàm huynh đến hỗ trợ, không ngờ...”
Mọi người vừa tập hợp đủ thì biết đối phương đã đi suốt đêm, lúc đuổi theo đã không còn kịp nữa.
“Theo ta thấy”, hắn quay đầu ra ngoài cửa, nơi đó có Hứa Việt đang quỳ dưới mặt đất, hai mắt trở nên lạnh lẽo. “Sợ là tên kia đã tiết lộ tin tức rồi.”
Hắn phải lật tung bí mật tông môn lập nghiệp, cơ duyên xảo hợp mới biết được nguồn gốc Tào gia kia. Nếu hắn không nói cho Hứa Việt biết thì sợ là Mạc Cầu có lật khắp phủ Đông An lên cũng chưa chắc đã tìm được.
Quả thực là... vô duyên vô cớ lại làm lợi cho người khác!
“Tiền bối.” Hứa Việt nói giọng run rẩy. “Tiểu nhân không dám. Tiểu nhân xin thề độc, chuyến đi vừa rồi tiểu nhân chưa từng tiết lộ một chút tin tức nào cho Mạc Cầu biết.”
“Hừ!” Hoa Bắc Đường hừ lạnh. “Nếu đã vậy thì còn cần ngươi làm gì nữa?”
“Tiền bối.” Hứa Việt cúi đầu nói. “Ta biết Mạc Cầu có rất nhiều bí mật, ngoài trừ y thuật và võ nghệ ra, người này còn rất am hiểu thự thú chi thuật. Nói không chừng nơi này có phi điểu làm tai mắt của hắn, nhờ thế hắn mới phát hiện ra điểm nghi hoặc.”
“Ồ?” Dịch công tử nhíu mày ngạc nhiên. “Mạc thần y thật đa tài. Bản công tử càng ngày càng thấy hứng thú với hắn.”
Nói xong hắn nhìn Hoa Bắc Đường nói. “Chúng ta không vội giết người này, có thể từ hắn sẽ hỏi được thôn tin gì đó có thể lợi dụng được.”
“Vâng.” Hoa Bắc Đường khom người gật đầu. “Công tử nói đúng lắm.”
“Bây giờ cứ như vậy đi.” Dịch công tử ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt hiện lên một tia tinh quang. “Các ngươi hãy trở về, đợi mấy hôm nữa lại đi tìm Mạc Cầu. Mấy vị Tiên thiên lại không bắt được một võ giả hậu thiên hay sao?”
“Vâng.”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu rồi khom người lui ra. Chờ mấy người đã đi khỏi, người áo đen ôm kiếm mới mở miệng nói. “Công tử, vì sao không nói cho bọn hắn rằng Mạc Cầu chưa đi được xa, nếu đuổi theo hẳn là vẫn có cơ hội.”
“Tại sao phải nói cho bọn chúng?” Chân mày Dịch công tử vẩy lên, cong đầu ngón tay búng ra một búng, đầu ngón tay hiện lên một vòng linh quang. Linh quang nhảy nhót rồi chỉ về một phương nào đó khiến nét mặt hắn càng ra vẻ hứng thú.
“Rõ ràng đã rời đi lâu như vậy nhưng lại vẫn quanh quẩn cách nơi này không xa. Không biết hắn định làm gì?”
Sau đó hắn ngẩng đầu lên trời, trong ánh mắt hiện ra hình ảnh một con diều hâu xẹt qua không trung bay về phương xa.
“Có ý tứ.” Dịch công tử khẽ mỉm cười. “Thật là có ý tứ!”
“Hô...”
Bóng đêm mịt mờ không thấy rõ, gió táp thổi qua, một đao hư ảnh lướt đi trên mặt đất trông như quỷ mị. Nhìn kỹ thì hư ảnh ấy là hai bóng người. Một người là Hoa Bắc Đường, người còn lại đang bị Hoa Bắc Đường cầm trong tay là Hứa Việt. Sắc mặt hắn băng lãnh, ánh mắt hiện ra hàn quang, thỉnh thoảng lại đảo qua nhìn đối phương trong mình mà không che giấu một cỗ sát cơ.
“Tiền bối.” Hứa Việt tự biết tính mạng người nhà mình đều nằm trong tay đối phương nên suy nghĩ thật nhanh rồi nói. “Lục tứ gia mất mạng, Mạc Cầu muốn tránh chuyện này nên sẽ chọn một nơi bí ẩn để ẩn náu. Những địa phương như thế rất ít, ta có biết mấy chỗ, tiền bối có thể cho người đến những nơi đó để thiết lập mai phục.”
Hoa Bắc Đường hừ lạnh. “Tên họ Mạc ấy giải hoạt như hồ ly, sư đệ của ta có lẽ cũng mất mạng trong tay hắn rồi. Lần này ngươi đã bị hắn phát hiện, những địa phương kia chắc gì hắn đã đến?”
“Việc này...”, Hứa Việt ngập ngừng.
“Nhưng đã là con người thì luôn có nhược điểm.” Hoa Bắc Đường quét mắt nhìn hắn. “Có người thì háo sắc, có người lại thích quyền, có người trọng nghĩa, có người tri ân, chỉ cần tìm ra nhược điểm của hắn thì chuyện sẽ dễ làm thôi. Tên họ Mạc tâm cơ thâm trầm, hắn ẩn tàng sâu như vậy trên người tất có nhiều chuyện không thể để lộ ra bên ngoài. Nói không chừng...”
Hắn còn chưa dứt lời thì vẻ mặt đã biến sắc, thân hình bạo khởi dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi.
“Bạch!”
Chỉ trong chớp mắt hắn đã nhảy lên cao chừng hơn mười mét.
“Hô...”
Phía dưới, mặt đất đột ngột nổ tung, hai vòng xiềng xích tựa như hai con rồng đen lượn vòng trong không trung nhằm hướng hai người lao tới. Đỉnh đầu xiềng xích là móng vuốt bằng thép sắc sắc bén, dưới lực lượng điều khiển chúng mở ra như răng nanh của ác xà.
“Đinh...”
“Đang!”
Tia lửa bắn ra tung tóe, kình khí vần vũ như bão táp. Giữa không trung, xiềng xích phân tán rồi đột chuyển hóa thành vô số tàn ảnh.
Phi Thiên Trần Trảo!
Thân thể đang ở trong không trung, Hoa Bắc Đường không thể nào mượn lực né tránh, ngay lúc sắp bị móng vuốt xé rách thì hắn đột nhiên quát lên và ném người trong tay ra.
“Đi!”
Sau đó hắn mượn phản lực bay lên không, phi lên cao thêm hơn một trượng.
“Không!”
Hứa Việt biến sắc, hắn gào lớn, thân bất do kỷ trước đòn tấn công của móng vuốt.
“Bành!” Móng vuốt ẩn tạng lực lượng, chỉ khẽ đụng đã làm hắn há miệng phun ra máu tươi rồi bị đáng bay ra ngoài. Đến lúc đó kình lực trên Phi Thiên Thần Trảo cũng đã hết, trở thành giống như những con rắn dài mềm mại rơi xuống đất.
“Lăng hư thân pháp quả nhiên danh bất hư truyền.” Trong bóng tối, Mạc Cầu từ từ hiện ra, lắc lắc xiềng xích trong tay rồi tung người lên cao.
“Tiếp ta một kiếm!”
Lời ra, kiếm xuất. Thân kiếm như thần long ẩn hiện giữa trời. Lúc này khí lực Hoa Bắc Đường đã suy kiệt, mà dù có ở trong tình trạng hoàn hảo thì hắn cũng khó mà ngăn cản Mạc Cầu được.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ gắng đề lên một ngụm chân khí Tiên thiên, thét dài một tiếng rồi lấy hai tay vỗ vào lưỡi kiếm để ngăn trở thế tới.
“Ba!”
“Xì...”
Lưỡi kiếm như dao nóng trơn tuột, chân khí Tiên thiên chỉ thoáng chút ngân trở đã bị nó xuyên phá đâm thẳng về người.
“Pháp khí!”
Hai mắt Hoa Bắc Đường trợn lên, thân hình uống éo giữa trời muốn tránh lưỡi kiếm.
“Bành!”
“Phốc!”
Hai người cùng rơi xuống đất, lưỡi kiếm của Mạc Cầu xuyên qua lớp chân khí hộ thân rồi đâm vào bả vai Hoa Bắc Đường, nhưng đầu kiếm chỉ đâm vào trong da thịt được một tấc thì bị nó giữ chặt. Chân khí tầng tầng lớp lớp giống như tơ sợi cuốn lấy lưỡi kiếm khiến nó không thể động đậy.
“Tên họ Mạc kia.” Hoa Bắc Đường cười lạnh. “Ngươi căn bản không biết được sự cường đại của cao thủ Tiên thiên.”
“Thật sao?” Khóe miệng Mạc Cầu hơi nhếch lên, thân hình đột nhiên biến đổi.
Bất Động Như Sơn.
Bốn lần tăng phúc!
“Phốc!”
Lưỡi kiếm thêm một lần được dồn lực đâm về trước, dễ dàng xuyên qua thân thể Tiên thiên của đối phương.
“Ngươi căn bản là không biết được thực lực thật sự của ta.”
Mạc Cầu lắc đầu nhìn đối phương, bàn tay phát lực, lưỡi kiếm nghiêng nghiêng chém xuống dưới.
“Răng rắc!”
Dưới bóng tối, kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất. Một nửa thi thể Hoa Bắc Đường đứt lìa, trong mắt hắn vẫn còn hiện ra một tia không cam lòng trước khi đổ gục xuống đất.
Thu hồi trường kiếm, Mạc Cầu lạnh lùng bước lại gần Hứa Việt.
“Công... công tử.”
Toàn thân Hứa Việt nhuốm máu, hắn ra vẻ đắng chát nhìn Hoa Bắc Đường rồi nhắm mắt lại. “Vợ con ta ở trong tay bọn chúng, ta không còn cách nào...”
“Bạch!”
Kiếm quang lóe lên, trên mặt đất đã có thêm một cỗ thi thể.
“Nể giao tình mấy năm qua, ta cho ngươi chết thống khoái.”
Hắn cúi nhìn thi thể dưới mặt đất một cái rồi thân hình lắc lư để lại một tàn ảnh rồi hoàn toàn biến mất.
Thái Hồ Kim Long Đàm Sinh, Đoạt Mệnh nho sinh Hạ Giang Vân. Một người là Tiên thiên tán nhân của Dự châu, người còn lại là cao thủ Nghịch minh. Bọn hắn tương giao đã nhiều năm, có thể xem là tri kỷ hảo hữu. Lúc rời khỏi sơn trang, hai người đạp đất mà đi. Mặc dù chuyến này không công mà lui nhưng bọn họ không có một lời oán hận.
“Đàm mỗ dù mới đến phủ Đông An chưa lâu nhưng cũng nghe danh thần y họ Mạc và người mang Vô Định Kiếm kia.” Đàm Sinh khẽ vuốt râu cảm khái. “Thật không ngờ bọn họ là một người.”
“Đâu chỉ có Đàm huynh bất ngờ, có lẽ không có một ai biết được chuyện đó.” Hạ Giang Vân lắc đầu. “Một vị thánh thủ y đạo, một vị kỳ tài võ học, tuổi tác lại chưa quá ba mươi. Nếu không bạc mệnh mất sớm thì tiền đồ về sau thật là không thể hạn lượng. Đáng tiếc...”
“Hắn lại theo sai chủ!”
“Không sai.” Hai mắt Đàm Sinh sáng lên. “Lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo. Huyền Y Giáo có thể gây loạn mấy châu, dù bây giờ thực lực đã giảm nhiều nhưng muốn chiếm lại cái phủ Đông An này cũng dễ như trở bàn tay thôi. Huống chi, ngoài bọn họ còn có Ngũ Sơn Phái, Tam Phật giáo tương trợ. Thời điểm phủ Đông An đổi chủ đến rồi.”
“Phân tích tình hình là thế, nhưng kết quả cuối cùng vẫn phải xem cuộc chiến của những người ở trên thượng tầng ra sao.” Hạ Giang Vân ra vẻ lo lắng. “Vị kia trong Lục phủ có chết hay không có ai dám chắc. Nếu hắn vẫn còn sống...”
Người bên ngoài không rõ, nhưng hắn là hộ pháp Tiên thiên của Ngũ Sơn Phái thì lại hiểu rõ sự cường đại của con người này. Ở thời kỳ toàn thịnh, Huyền Y Giáo cũng không dám bén mảng đến gần phủ Đông An vì có người kia tồn tại. Không chỉ mình hắn mà tất cả mọi người đều đang muốn xác nhận thông tin về người kia.
Cuộc chiến ở Tử Dương Môn chính là mồi nhử để xem kết quả thế nào. Mặc dù những ngày qua hai bên chém giết kịch liệt nhưng phủ chủ Lục phủ và cao thủ của Huyền Y Giáo đều chưa xuất động.
Người kia còn chưa chết, các thế lực khác khó mà an tâm. Ngay cả Dịch công tử là con của chưởng giáo đương nhiệm Ngũ Sơn Phái cũng không dám tùy tiện xuất hiện.
Hai người vừa đi vừa suy nghĩ, một lát đã tới một hẻm núi. Bọn họ nhảy lên một lần đã vượt qua mấy trượng chiều cao. Hẻm núi cao trăm trượng trước mắt cao thủ Tiên thiên chẳng khác nào đất bằng.
“Ầm ầm...”
Đột nhiên vách núi trước mặt rung chuyển. Đá núi lao xuống ầm ầm như mưa bao trùm hẻm núi to lớn. Đá rơi mang theo lực lượng kinh người, cao thủ Tiên thiên cũng không thể không biến sắc.
“Cẩn thận!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận