Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 445: Phi trùng

Từ chân trời có ba đạo độn quang kéo thành một hàng hướng về một nơi bí ẩn trong Dược viên mà bay đi. Ngoại trừ độn quang hồng sắc của Mạc Cầu, hai vệt độn quang còn lại một đen một trắng tương phản rất rõ. Từ đây có thể nhận ra ngay, mặc dù cùng là đệ tử Bắc Đấu Cung nhưng Thượng Quan Ngọc Bác và Trác Bạch Phương lại tu những công pháp không giống nhau. Điểm chung chính là kiếm pháp bọn họ tu hành.
Kiếm quang bao phủ, phi độn dễ dàng, tu vi hai người rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Luyện khí viên mãn rồi. Kiếm quang của Thượng Quan Ngọc Bác là một màu trắng thuần tuý, kiếm ý lăng lệ sáng rực như liệt dương, hẳn là Khai Dương Kiếm Quyết.
Kiếm quang Trác Bạch phượng tĩnh mịch ám trầm như muốn thôn phệ hết thảy hắc ám, hẳn là Thiên Quyền Kiếm Quyết.
Hai loại kiếm quyết này đều thuộc về Bắc Đấu Thất Sát Kiếm. Chờ khi bọn họ chứng được Đạo cơ là có thể phụ tu những kiếm quyết khác, cuối cùng tu hành Bắc Đấu Thất Sát Kiếm hoàn chỉnh. Bản đầy đủ có năng lực phân hoá kiếm quang không thua gì ngự kiếm thuật đỉnh tiêm là Kiếm Khí Lôi Âm. Nhưng nghe nói kiếm này khó tu, ngay cả ở Bắc Đấu Cung thì cũng chỉ có vài vị Đạo cơ là tu đủ thôi.
Thần niệm Mạc Cầu đảo qua hai người, cho dù tu vi hắn cao thâm thì vẫn cảm thấy có chút e thẹn. Hai người kia nghiêng đầu xem ra, sắc mặt không khỏi ngạo nghễ.
Bọn họ có tư cách để tự ngạo.
Đệ tử chân truyền Thái Ất Tông, thân phận này không kém gì tu sĩ Đạo cơ bên ngoài. Giống như mấy năm trước Tiên đảo chiêu thu đệ tử, mặt mũi của đệ tử chân truyền Yển Tông làm cho Thương Vũ Phái không thể không xem xét.
Mạc Cầu thu tầm mắt, độn quang hạ xuống.
“Bạch!”
Ba người dừng lại ở một khe núi.
“Mạc tiền bối, Thượng Quan sư huynh, Trác sư tỷ.” Nơi này có người đứng chờ từ trước, thấy ba người tới thì vội vàng chắp tay nghênh đón. “Điền mỗ nhất thời sơ sẩy, giám sát bất lực làm cho Linh thụ bị hao tổn, xin tiền bối trách phạt.”
Mạc Cầu nhận ra người này. Hắn gọi Điền Hoàng, đã từng đi theo Trương Tuyệt đến gặp hắn mấy lần, là phó quản sự ở Dược viên. Tuy là phó quản sự nhưng quyền thế cực lớn, tất nhiên trách nhiệm đi kèm cũng càng cao.
Giống như lúc này, mặc dù người trực tiếp trông coi Thiên Linh quả thụ không phải là hắn nhưng hắn chắc chắn không tránh phải bị trách phạt.
Mạc Cầu quét mắt nhìn đối phương, sau lưng hắn đám nô bộc không ngừng run rẩy sợ hãi.
“Việc đó sau này hãy nói, hiện giờ Linh thụ thế nào rồi?”
“Vâng.” Sắc mặt Điền Hoàng đã trắng bệch, cẩn thận từng tí một nói. “Nửa tháng trước chúng ta phát hiện thấy Linh thụ có biểu hiện khác thường, cánh là trên cây dần dần khô héo. Nhưng lúc đó chúng ta chỉ cho là cây bị nhiễm hoàng ban, vốn là một tiểu tật, theo lệ cũ mà bón Khô Mộc Hồi Xuân Chú. Ai ngờ…”
Nói đến đây hắn lắc đầu vẻ đắng chát. “Linh thụ không có chuyển biến tích cực gì, ngược lại còn ngày một sa sút. Hiện giờ lá đã rụng liền mấy ngày. Chúng ta tìm đủ mọi cách nhưng đều không có tác dụng, bất đắc dĩ đành phải mời tiền bối ra tay chẩn trị.”
Lúc đối phương kể lại sư việc, Mạc Cầu bước đến trước một cây quả thụ cao khoảng một trượng.
Cây Thiên Linh quả thụ này không cao to, nhưng cũng bình thường không có gì đặc biệt, hơi giống cây đào trong trí nhớ của hắn nhưng để ý sẽ thấy linh khí thiên địa vài dặm quanh đây tất cả đều bị nó thôn phệ. Rễ nó bao trùm một khoảnh lớn xung quanh để hút lấy nguyên khí trong địa mạch. Không thể nghi ngờ gì, đây là một cây linh thụ cực kỳ bá đạo.
Tại khe núi này ngoài Thiên Linh quả thụ ra chỉ có một ít linh thảo trồng xen mới có thể sống được. Những linh thảo này cũng là vật không thường, đều có tác dụng tẩy cân phạt tuỷ, đem lại hiệu quả rất lớn cho võ giả phàm nhân.
Chủ yếu hơn là Linh thảo trồng lẫn này có thể phóng ra một loại chướng khí khiến cho người hít phải trúng vào ảo ảnh, nhờ đó bảo hộ cho Thiên Linh quả thụ.
“Tiền bối.” Trác Bạch Phượng tiến lên một bước, nhỏ giọng. “Chúng ta đã lật hết điển tịch ở Dược viên nhưng không tìm được ghi chép về loại bệnh này, dùng Minh Quang Kính chiếu một ngày cũng không phát hiện thấy có điều gì không đúng. Cây Linh thụ này hình như đã hao hết thọ nguyên, bản thể khô kiệt, linh khí trong thể nội tự phát mà tiêu tán.”
“Không phải.” Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu. “Tuổi thọ của Thiên Linh quả thụ lên đến cả ngàn năm, vạn năm, dù thọ nguyên gần hết cũng không thể hiện ra dị trạng nhanh như vậy được.”
Thượng Quan Ngọc Bác nghe vậy thì nghiêm mặt lại. “Tiền bối có thể nhìn ra điều gì chăng?”
Linh thụ bị thất thoát, đây không phải việc nhỏ, ví như không thể cứu vãn được thì bọn họ sẽ bị phạt nặng. Linh quả cây này có tác dụng lớn với tông sư Kim Đan.
“Để ta xem kỹ một chút.” Mạc Cầu nói rồi hai mắt dần nổi xích hồng quang mang như hai viên bảo châu lưu ly. Bên trong bảo châu, Linh thụ hiện ra rõ mồn một.
Linh Quan pháp nhãn!
Sau khi chứng được Đạo cơ, trải qua rèn luyện của chân hoả, uy năng của môn thần thông này càng trở nên cường hãn. Vỏ cây thô ráp cứng rắn trở nên trong suốt như ngọc thụ, những mạng lưới dạng sợi đan xen hiện ra rõ mồn một trước mắt. Còn có những quả trứng màu hồng nhỏ rất khó phát hiện ra nữa.
“Cái gì?” Mạc Cầu nhăn mày lại, đưa tay đặt nhẹ lên thân cây, dùng pháp lực cắt lấy một ít gỗ, hắn đồng thời bấm niệm pháp quyết, nhẹ phẩy tay áo.
Khoách Ảnh Viên Quang Chú!
“Ông…”
Linh quang hiện lên thành một cái gương lơ lửng giữa không trung, mảnh gỗ thân cây được đặt vào trong đó. Một ít dị vật dạng như quả trứng nhỏ dần dần hiện ra. Chúng lít nha lít nhít khá giống với hệ thống sợi bên trong thân cây, nhưng quang sát kỹ có thể thấy được sự khác biệt.
“Đây là cái gì?”
Trác Bạch Phượng nhíu mày, vẻ mặt chán ghét. Nàng cảm thấy rất khó chịu với cái thứ dị vật dày đặc này.
“Không biết.” Mạc Cầu trở nên nghiêm túc, hắn lắc đầu. “Hình như là một loại trứng trùng nào đó.”
Vừa nói chuyện, ý thức hắn lại thay đổi, Xuân Phong Hoá Vũ Thuật, Khô Mộc Hồi Xuân thuật đồng thời được thi triển ra.
Bên trong Viên Quang Kính, dùng mắt thường có thể thấy được linh quang đang tràn vào thân cây linh thụ. Nhưng thân cây chưa kịp hấp thu thì những dị vật hình quả trứng màu hồng kia đã điên cuồng thôn phệ hết linh khí. Linh khí chảy vào trong cơ bản không được hấp thụ vào thân cây một chút nào.
“Ba…”
Một thời gian sau, một cái trứng kia như thể đã ăn no, đủ để phát dục, vỏ ngoài nó từ từ vỡ ra, từ trong vỏ chui ra hai cái xúc giác. Một con vật từ từ chui ra.
“Đây là… Phệ Hoả Nghĩ?” Hai mắt Điền Hoàng sáng lên, hắn lập tức ra vẻ không hiểu. “Sao nó lại nhỏ như vậy?”
“Phệ Hoả Nghĩ?” Mạc Cầu chớp mắt, rồi nhanh chóng bừng tỉnh. “Hẳn là Phệ Hoả Phi Nghĩ mới đúng. Vật này mới sinh nên cánh trên lưng còn chưa lộ ra.”
“Ừm…”
Hắn chớp mắt, nhìn về khắp xung quanh dưới chân mình.
“Chắc nơi này thế nào cũng phải có một cái tổ kiến.”
“Phệ Hoả Phi Nghĩ thân như phù du, nhỏ bé khó nhận ra. Nó có thể nuốt kim phệ hoả, chính là linh vật trong thiên địa, sinh sống phụ thuộc vào linh mạch.” Thượng Quan Ngọc Bác chấn động. “Linh trùng như thế này không dễ thấy.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Trước tiên tìm tổ kiến đã.”
Dứt lời, tay áo dài của hắn vung lên, một cỗ âm phong lặng lẽ nhập vào thân cây quả thụ.
Âm Phong Sắt sắt, lăng lãnh túc sát lại không làm tổn thương đến linh thụ, dường như chỉ tuần sát dị vật là những ấu trùng quả trứng kia mà thôi.
“Rì rào…”
Âm thanh nhỏ xíu vang lên trong tai mọi người, linh thụ chấn động làm rớt xuống rất nhiều mảng bụi bặm. Nếu phóng to lên mà nhìn thì sẽ thấy được bụi này chứa đầy ấu trùng rất nhỏ.
“Oanh…”
“Ầm ầm!”
Đột nhiên mặt đất bắt đầu chấn động, từ ngọn núi cách đó không xa có vô số đá núi lăng xuống.
“Mau tránh sang bên.” Thượng Quang Ngọc Bác hơi sững lại một chút, rồi không chờ Mạc Cầu lên tiếng đã tế kiếm bay lên cao.
“Sư huynh cẩn thận.”
Trác Bạch Phương kêu lên thất thanh rồi vội lao theo. Hai người chưa tới chỗ quả núi thì từ trên núi đã lộ ra rất nhiều lỗ hổng nhỏ.
“Ông…”
Tiếng động vù vù không dứt, vô số phi trùng nhỏ bé đỏ sậm từ trong các cửa lỗ bay ra phô thiên cái địa.
Vừa xuất hiện đã bao trùm một vùng lớn. Kích thước một con không to nhưng số lượng nhiều đến cả ngàn vạn, thậm chí trăm ngàn vạn đủ che kín mặt trời.
Trác Bạch Phượng vốn không thích sâu bọ, nàng vô thức cầm kiếm lên hư múa. Thượng Quan Ngọc Bác thì nở nụ cười khinh thường, kiếm quyết cũng xuất ra, kiếm quang quét ngang một đường.
Khai Dương Kiếm Quyết.
Tựa như mặt trời chói trang trên không, kiếm quyết liên tục chém ra bốn phía, kiếm quang chói mắt như vạn mũi kim xuyên qua đám mây phi trùng.
“Rầm rầm…”
Chỉ một thoáng sau, đám mây do phi trùng tạo ra đã thiếu mất một mảnh, vô số phi nhĩ rụng xuống rào rào, nhưng chỉ một khắc sau đó…
“Soạt!”
Đám mây tản ra hướng về bốn phương tám hướng. Khai Dương Kiếm Quyết tuy mạnh nhưng cũng chỉ càn quét được một phương, nhất thời không thể ngăn được phi nhĩ ép tới gần.
“Hừ!”
Sau tiếng hừ lạnh, Thượng Quan Ngọc Bác tế ra một mảnh ngọc xích. Mảnh ngọc khẽ lắc lư, mấy trượng xung quanh người hắn hiện ra linh quang trùng điệp. Linh quang như bức tường lại như vòng xoáy, phi nghĩ tới gần liền bị cuốn vào trong đó rồi bị nghiền ép.
Không thể không thừa nhận thực lực Thượng Quan Ngọc Bác không kém. Kiếm quyết chí dương như mặt trời trên cao mạnh mẽ đâm tới, nhưng nơi kiếm quang quét qua phi trùng rụng lả tả, pháp khí hộ thân quả thực bất phàm.
Có điều… số lượng phi nghĩ thật sự quá nhiều!
Trong thời gian ngắn, xung quanh pháp khí hộ thân của hắn đã bị phi nghĩ bao trùm. Linh trùng loại này có thể nuốt kim phệ hoả, lực cắn không thể xem thường. Nhất là cả ngàn vạn con cùng phát lực, thì pháp khí hộ thân rồi cũng hiện ra vẻ hết chống đỡ nổi.
“Sư huynh.”
Trác Bạch Phượng biến sắc, nàng cắn răng, vội ngự kiếm xông tới.
Thiên Quyền Kiếm Quyết chủ về chém giết, kiếm quang đen nhánh đại thịnh, đám mây hồng ở trước mặt nhanh chóng tản ra, phi trùng rơi lả tả nhưng con trước ngã xuống con sau lại xông lên, ánh kiếm của nàng không khỏi ảm đạm.
Trong chớp mắt hai người bị phi nghĩ vây kín, mặc dù qua nhất thời nửa khắc hai người không phải lo gì về tính mạng nhưng lại không thể tiêu diệt được đám phi trùng này.
“Tiền bối.” Ở phía dưới Điền Hoàng hoảng sợ, vội nhìn về phía Mạc Cầu. “Xin tiền bối mau ra tay cứu trợ.”
“Ừm.”
Mạc Cầu gật đầu, thân thể lao vọt lên. Giữa không trung tay áo dài hắn vung khẽ, chín đầu hoả long gào thét xuất hiện, phun liệt diễm bay thẳng về đám mây phi trùng.
“Chi chi…”
“Ông.”
Hoả long mang uy thế kinh người khiến người ta phải run sợ nhưng kỳ lạ là đám phi trùng không những không e ngại mà còn bỏ qua cho hai người Thượng Quan Ngọc Bác rồi điên cuồng lao tới như thể tìm thấy thức ăn ngon vậy.
Phệ Hoả Phi nghĩ lấy phệ hoả làm sinh tồn, chẳng lẽ lại e dè liệt diễm sao?
Bất quá chỉ trong nháy mắt, chín đầu Hoả long không biết đã thiêu chết bao nhiêu phi nghĩ, chỉ thấy liệt hoả bị thu nhỏ lại còn gần một nửa, còn đám Phệ Hoả Phi nghĩ thì càng có vẻ hưng phấn.
“Tiền bối.” Hai người Thượng Quan Ngọc Bác vội rút khỏi vòng chiến, hơi bất lực quay trở lại bên cạnh Mạc Cầu. “Những con vật này khó chơi như vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Sau thời gian ra tay không thu được kết quả, hai người bọn họ ít nhiều đã sinh ra sợ hãi. Đám phi nghĩ này cá thể thì rất yếu, nhưng số lượng lại vô cùng, kết hợp với nhau đã tạo nên một áp lực khủng bố không dễ đối phó. Phi nghĩ thay nhau cắn xé cũng làm cho pháp lực trong cơ thể bọn họ tiêu hao nhanh chóng. Thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ ngay cả việc chạy trốn cũng không dễ dàng.
“Hay là chúng ta tìm tiền bối trong tông môn nhờ xuất thủ vậy?” Trác Bạch Phượng càng ra vẻ lo lắng, nàng đề nghị.
Hai người thấy uy lực bí pháp Mạc Cầu không yếu, nhưng khổ nỗi nó lại bị Phệ Hoả Phi Nghĩ khắc chế. Lực sát thương tới đám phi trùng kia còn không bằng hai người bọn họ dùng kiếm.
“Không cần.”
Mạc Cầu đáp lạnh nhạt, đẩy tay áo thu lại hoả long, đồng thời đưa tay kết nhẹ kiếm quyết. Âm Phong Vô Ảnh Kiếm hiện ra trước người.
Hành động này khiến hai người kia không khỏi sững sờ.
Pháp khí trung phẩm?
Tu sĩ Đạo cơ ở ngoại giới… gian khổ như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận