Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 309: Vây giết (2)

“Tản ra, đừng tập trung vào một chỗ.”
Thẩm Tuyền rống lên, đồng thời nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
“Đốt!”
“Hoa…”
Dòng nước cuồn cuộn nhanh chóng hóa thành sóng lớn cao tới mấy trượng như thủy triều mang theo lực lượng vô tận hung hăng vỗ xuống dưới. Ở phía trước, đại thụ vừa chạm vào đã đổ sụp.
“Tống sư đệ!”
Các đó không xa, một đệ tử ngoại môn khác điều khiển Ô Mộc kiếm ngăn thanh côn lại để hỗ trợ cho Thẩm Tuyền.
“Hắc…”
Dưới con sóng lớn, Triệu Long cười lạnh. Hắn vung tay lên, tấm khiên chắn trở nên to lớn trong tích tắc.
“Oanh…”
Trên tấm chắn, linh quang phun trào giống như có một tầng lực lượng vô hình đẩy đợt thủy triều bật lui về sau. Một chớp mắt sau đó hắn liền biến sắc, thân hình chợt biến mất không thấy đâu nữa.
“Oanh!”
Một đạo linh quang bạo liệt từ trên trời giáng xuống đánh đúng vào vị trí mà Triệu Long vừa mới rời đi, mặt đất nơi đó hiện ra một lỗ thủng lớn.
“Oa oa…”
Con hùng ưng khôi lỗi kêu to giữa trời, hai cánh mở ra tránh được một chiêu pháp thuật.
“Sư đệ, hảo thủ đoạn.”
Thầm Tuyền đại hỉ. Hắn nghe nói Mạc sư đệ là người được chân truyền của Yển Tông giới thiệu tới, hiện giờ xem ra người này quả thật tinh thông Yển sư tạo vật thật. Một đầu khôi lỗi như thế hoàn toàn có thể so với một đệ tử ngoại môn rồi.
“Hừm!”
Triệu Long hừ lạnh một tiếng, thân hình lấp lóe lên một cách quỷ dị, một tay hắn duỗi ra nắm lấy côn bổng hung hăng vung về phía trước.
“Hô…”
Một cỗ huyền quang màu đen ầm ầm vang lên, dòng nước phía trước và đám dây leo vừa chạm vào đã bị chia năm xẻ bảy. Tấm khiên chắn theo sát phía sau giúp hắn lao thẳng tới.
“Bành!”
Đạo bình vừa tới còn chưa kịp động thủ đã bị cự lực đánh bay ra ngoài. Ánh mắt của hắn thay đổi tập trung nhìn về phía Mạc Cầu.
Mạc Cầu cảm thấy lòng trĩu nặng, Nhiếp Hồng Linh bên hông run lên, hai luồng khói đen bổ nhào về phía Triệu Long nhưng trên người đối phương tựa hồ như có một cỗ sát khí vô hình khiến lệ quỷ cũng không thể lại gần. Tại khoảng cách gần nhất, chúng còn chưa kịp giết địch thì âm khí tự thân đã bị ăn mòn.
“Biến đi cho ta.”
Triệu Long gầm lên, ngự sử thuẫn côn mạnh mẽ đâm tới. Hai người Thẩm Tuyền không thể không lùi về sau. Chỉ qua vài sải bước hắn đã xông đến trước mặt Mạc Cầu, một tay nắm lại thành quyền, huyền quang lấp lóe, quyền phong ngưng thiên bao hàm cự lực ầm ầm đánh tới. Một quyền này sợ là có thể đánh cho cự thạch nặng ngàn cân trở thành phấn vụn, nhục thể phàm thai không thể ngăn nổi.
“Sư đệ cẩn thận.”
Thẩm Tuyền la lên nhắc nhở nhưng cũng không có lực để ra tay can thiệp.
“Hô…”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, trọc khí trên người được thả ra, trước con mắt quan sát của mọi người thân thể hắn đột nhiên biến lớn thành một người cao đến hơn một trượng. Một tầng viêm hỏa khói đen bao phủ lấy toàn thân. Uy lực kinh khủng ầm vang bạo khởi.
Hắc Sát chân thân!
Cực hạn tăng phúc!
Hỏa Sát Chân Cương!
Hai chân hắn đạp đất, cơ bắp toàn thân run rẩy, rất nhiều lực đạo che giấu trong nhục thân theo quyền phong tuôn ra nhưng tụ lại. Hỏa Sát Chân cương bao lấy đầu quyền ngang nhiên đánh ra.
“Oanh…”
Song quyền chạm vào nhau, mặt đất đột nhiên trầm xuống, vô số vết nứt như da rắn lan ra bốn phương tám hướng. Mạc Cầu lui về sau một bước còn Triệu Long thì không khỏi kinh ngạc, thân thể không khống chế được cũng hơi ngửa ra sau.
Từ biểu hiện của hai người có thể thấy được dù Mạc Cầu đã dùng toàn lực để ứng phó thì thực lực của hắn vẫn còn thua kém đối phương một bậc.
Nhưng… chém giết cận thân thì không phải cứ có sức mạnh lớn hơn là sẽ giành chiến thắng.
“Bành!”
Mạc Cầu giậm chân, thân hình nhanh chóng vọt tới trước, hai tay như linh xà xoay quanh cuốn lấy đối thủ.
Khuất trửu đỉnh.
Chuyển cản nện.
Song phong quán nhĩ.
Liên hoàn chưởng!
Toàn thân hắn như một con gấu lớn, động tác lại nhanh nhẹn như một con linh viên, quyền chưởng bay tán loạn điên cuồng.
“Lốp bốp…”
Chỉ một thoáng, Triệu Long liên tiếp trúng chiêu, ngực, cổ họng, hai mắt trở thành trọng tâm bị Mạc Cầu đánh đến. Các loại nội kình tiềm ẩn điên cuồng tràn vào trong thể nội đối phương sau đó bị chân kình dẫn động bộc phát.
“Oanh!’.
Một tiếng vang lớn nổ ra, hai người đồng loạt lùi lại. Thân hình Mạc Cầu lảo đảo, sắc mặt hắn trắng bệch. Triệu Long thì phun ra máu huyết ngã ngược ra đất, ngực hắn lõm vào, nhục thân vặn vẹo như bị tra tấn. Kết quả trước mặt khiến mọi người sững sờ.
Tình huống chiến đấu hình như có nghịch chuyển!
“Lên!”
Thẩm Tuyền phản ứng nhanh nhất, hai mắt hắn sáng ngời, không cần chào hỏi đã kích phát mấy đạo linh phù liên tiếp công kích. Ngay sau đó, vô số sợi thân cây cứng cỏi nhanh chóng thoát ra trói chặt lấy Triệu Long.
Mạn thiên thủy lưu tựa như thác đổ xuống ầm vang. Khôi lỗi hùng ưng cũng kêu lên mấy tiếng oa oa, hai cánh nó chấn động, trăm ngàn mũi tên theo nhau bắn xuống.
“Ầm ầm…”
Nhất thời mặt đất chấn động ầm vang, đá núi bị đánh thành bột phấn.
Một lát sau.
“Hắn chết chưa?”
Có người vẫn còn run rẩy mở miệng hỏi.
Mạc Cầu chớp mắt, năm ngón tay duỗi ra, Hỏa Sát Chân Cương ly thể bay ra biến thành một con hỏa long đánh về phía nhục thân ở gần đó.
“Phốc!”
Linh quang phun trào như cố gắng giãy giụa một lần cuối nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi sự ăn mòn của Hỏa Sát Chân Cương. Nhục thân đối phương nhanh chóng tan rã.
“Hắn chết thật rồi.” Một người rùng mình nói. “Vậy là chúng ta đã giết chết tùy hầu Huyết Long Tử ư? Đó là một đệ tử nội môn đỉnh phong đó sao?”
“Bởi vì hắn bị trọng thương nên thực lực không còn như bình thường.” Tống sư đệ ở cách đó không xa cũng thở phào. Hắn nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt sợ hãi và thán phục.
“Lần này hoàn toàn là nhờ có Mạc sư đệ đại triển thần uy.”
Mọi người có mặt đều nhao nhao gật đầu đồng tình. Tình huống lúc trước nhìn thì như là mọi người vây bắt Triệu Long nhưng thực tế là chịu trận để đối phương đè ép mà thôi. Bọn họ không có ai là đối thủ của hắn.
Nếu không nhờ Mạc Cầu đột nhiên bạo khởi, xoay chuyển thế cục thì lúc này không biết là sẽ còn mấy người sống sót.
“Giờ còn chưa phải lúc nghỉ ngơi.” Mạc Cầu vẫn nghiêm mặt, khóe miệng trào tia máu mà không dám buông lỏng. Hắn đưa mắt nhìn Phi Hoa tiên tử Lý Ngọc Trí ở cách đó không xa.
Mọi người cũng quay đầu nhìn theo. Ở đó đệ tử Thương Vũ Phái còn sót lại cùng tập trung thành một đội hình quyết tâm tử thủ, cố gắng kéo dài thời gian. Sắc mặt Lý Ngọc Trí đã trở nên âm trầm. Nàng dừng tay nhìn về chiến trường bên này, quét mắt nhìn qua thi cốt Man Bá Triệu Long rồi lại đưa mắt lên nhìn Mạc Cầu. Đôi mắt đẹp của nàng chau lại. Nàng hừ lạnh, sau đó thân thể lóe lên biến mất trong rừng rậm.
Sau một tràng chém giết bản thân nàng cũng bị thương, pháp lực hiện giờ gần như đã tiêu hao hết. Nàng chưa chắc đã được như Man Bá lúc trước có thể giết chết rất nhiều đối phương.
“Hô…” Thẩm Tuyền thở phào nói. “Cuối cùng cũng an toàn rồi.”
Hắn liếc nhìn quanh cảnh xung quanh, ánh mắt lấp lóe.
“Nào, cùng kiểm tra chiến lợi phẩm xem sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận