Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 247: Kim Cương Minh Vương quyền ấn

Tại Văn Lâu trong Lục phủ. Sau khi lấy được lệnh bài từ Đổng Tịch Chu, Mạc Cầu nhanh chóng đến nơi này tìm công pháp.
“Mấy bản này đều phù hợp với yêu cầu của ngươi.”
Lão giả trông coi Vân Lâu cầm xà trượng trong tay, mái tóc trắng xóa khẽ vung tay áo là có mấy quyển sách tới vào trước mặt hắn. Lão giơ cây trượng ra chỉ.
“Huyền Thiên Chỉ Pháp thanh danh vang dội, mười ngón có thể cầm thiên hạ, ba mươi sáu thức chỉ pháp quán tuyệt một đời, danh chấn một phương.”
“Ngũ Nhạc Chân Hình, Luyện thể bí pháp có tác dụng thông khiếu huyệt Tiên thiên, là công pháp luyện thể cao nhất ở Vân Lâu không thua gì Huyền Cực Thân của Tử Dương Môn, so sánh với Hắc Sắc chân thân của Hắc Sát Giáo cũng không thua kém bao nhiêu.”
“Kim Cương Minh Vương Quyền là một môn võ học thế gia đến từ Trung Châu, có xuất xứ từ phật môn nhưng đã được biến đổi, chiêu thức không lạ nhưng phương pháp vận kình lại tinh diệu vô cùng..”
“Đạp Hư thân pháp xuất nhập vô tung, có thể ẩn thân bế khí, nương theo gió mà động, là khinh công cao cấp nhất đương thời.”
Nói một lúc lâu, lão giả cảm thấy miệng lưỡi khô cả lại, lão nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp.
“Mấy môn công pháp này đều là thứ trân quý ở đây, uy lực cường hãn nhưng bởi vì chúng đều quá mức thâm ảo cho nên cả trăm năm qua có rất ít người tu thành. Ngươi chọn cái nào?”
Mạc Cầu nhìn bốn bản công pháp trước mặt, trong lòng thầm than sao mình lại chỉ có thể lựa chọn một môn. Hắn không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Đầu tiên phải loại Ngũ Nhạc Chân Hình. Công pháp này tuy tốt nhưng hắn đã có Hắc Sát chân thân. Nếu tu tập thì năng lực nhục thân được tăng lên có hạn, chỗ tốt nhất của nó liên quan đến luyện thể Tiên thiên nhưng hắn còn chưa đạt đến cảnh giới ấy, trước mắt có muốn cũng không tu luyện được.
Sau đó là Huyền Thiên Chỉ. Môn chỉ pháp này từng nổi danh ở phủ Đông An, phối hợp với kiếm lý của Vô Định Kiếm thì uy lực chắc chắn tăng mạnh, thậm chí có thể trở thành một Linh Tề Nhất Chỉ Lục Tiểu Phụng thứ hai cũng nên. Có điều hiện giờ Mạc Cầu không truy cầu những thứ này, sau một hồi cân nhắc hắn quyết định bỏ qua.
Kim Cương Minh Vương Quyền!
Công pháp này sẽ giúp hắn phát huy ưu điểm lớn nhất là sự cường hãn của nhục thân, lại giúp hắn có thể phòng ngự vững như sơn nhạc.
Đạp Hư thân pháp là công pháp khinh công đỉnh cao, chỗ tốt của nó khỏi phải bàn. Nó đương nhiên là con bài đào mệnh tốt nhất, cũng giúp truy tung địch thủ dễ dàng. Với thiên phú khinh công của mình, tốc độ Mạc Cầu chắc chắn sẽ tăng lên, có khả năng còn vượt qua cả cao thủ Tiên thiên bình thường.
Trầm tư một hồi lây, cuối cùng hắn quyết định lựa chọn Kim Cương Minh Vương Quyền.
Công pháp này sau khi đại thành lực bộc phát có thể mạnh gấp ba bình thường, uy lực nhục thân cũng càng lớn. Điều này vừa hợp với sở trường của hắn. Một điểm quan trọng nữa là sau khi đại thành thì có thể tiến vào cảnh giới Bất Động Như Sơn Ấn giúp cho qua trình tu tập thu được hiệu quả to lớn, tốc độ tu hành nhanh hơn gấp bội.
Tất nhiên muốn đạt được đến cảnh giới này là không dễ dàng, nếu không cả trăm năm qua Lục phủ đã không có ai làm được như vậy. Có điều người khác không làm được không có nghĩa là Mạc Cầu cũng không làm được.
“Kim Cương Minh Vương Quyền?” Lão giả hơi nhíu mày, ánh mắt lộ ra một tia ngạc nhiên. Mấy môn công pháp khác đều có thể giúp hắn tăng lên thực lực còn công pháp này hắn cần phải nâng cao nhục thân trước đã. Không có thân thể mạnh mẽ dù có lĩnh ngộ được công pháp thì cũng không phát huy ra được bao nhiêu uy năng.
“Ngươi quyết định thế?”
“Ta quyết chọn nó.”
“Được rồi.” Lão giả không nói nhiều, lão nhẹ gật đầu lấy xà trượng đưa Kim Cương Minh Vương Quyền phổ ra rồi thuận miệng hỏi. “Ta nghe nói gần đây Phù gia có một người tu thành Vô Định Kiếm có đúng không?”
“Không sai.” Mạc Cầu khẽ chớp mắt rồi đáp. “Đúng là có việc đó.”
“Chậc chậc...”, lão lắc đầu. “Hơn bảy mươi năm qua rồi, thật không ngờ lại có người tu thành một kiếm pháp tuyệt thế ấy. Không biết người nào mà lại có thiên phú dị bẩm như vậy, liệu hắn có tái hiện được phong thái của Vô Định lão nhân năm xưa hay không...”
Nói xong, xà trượng trong tay lão khẽ động kéo theo quyền phổ đưa tới với một tốc độ rất nhanh, lại vô thanh vô tức. Hư ảnh hiện ra, chưa đến chớp mắt xà trượng đã xuất hiện ngay trước ngực Mạc Cầu.
“Bạch!”
Bóng người lắc lư, Mạc Cầu như thế đoán trước được hành động này nên kịp rời sang bên nửa thước tránh được xà trượng.
“Ông...”
Xà trượng run rẩy, xà ảnh tạo thành một bầy rắn múa may xen lẫn với chưởng ảnh bay đầy trời phủ xuống Mạc Cầu. Người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm khẳng định một giọt nước cũng không lọt ra ngoài được. Nhưng...
“Bạch!”
Thân thể Mạc Cầu lóe lên liên tục, dưới sự dẫn dắt của khí cơ, bóng trượng đầy trời tự nhiên xuất hiện một cái khe. Bóng người lóe lên mà ra, không dính một chiêu nào của đối phương.
“Tốt lắm.” Hai mắt lão sáng lên, thân hình đột nhiên biến mất không thấy tung tích đâu, chỉ thấy xà trượng như thương cuốn theo kình phong ào ạt, chiêu nào cũng tinh diệu tuyệt luân.
Đối diện với lão, thân hình Mạc Cầu chớp động, thi thoảng hai tay lại huy động đánh ra chiêu thức nhìn rất bình thường nhưng đều vừa đúng đột kích vào sơ hở của đối phương.
“Hô...”
Không gian trở nên yên tĩnh. Mạc Cầu cầm quyền phổ trong tay nở nụ cười nhẹ. Sắc mặt lão giả trở nên phức tạp, có kinh ngạc, có cảm khái, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
“Không hổ là Vô Định Kiếm, nếu không xuất ra chân khí Tiên thiên thì người đương thời không một ai có thể thắng được ngươi.”
“Tiền bối nói đùa rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Có Tiên pháp rồi thì võ kỹ có coi là cái gì? Huống chi chẳng ai dám chắc trên đời không còn pháp môn nào vượt qua được Vô Định Kiếm.”
“Nói cũng đúng.” Lão giả chậm rãi gật dầu, cúi người đi v tới cái ghế trong góc phòng rồi thuận miệng bảo. “Thời gian gần đây có rất nhiều người nghe ngóng tin tức về kẻ tu thành Vô Định Kiếm.”
“Cái gì?” Mạc Cầu chớp mắt.
“Yên tâm.” Lão giả dừng bước, hạ giọng cười. “Vân Lâu có quy củ đảm bảo công pháp không để lộ bí mật, cũng không được tiết lộ người tu tập công pháp võ kỹ ấy.”
Mạc Cầu chắp tay. “Đa tạ tiền bối.”
“Không cần cám ơn ta, đây chính là quy củ của Vân Lâu.” Lão giả khoát tay ngồi xuống ghế. “Đi đi.”
Mạc Cầu trầm ngâm nhìn đối phương một lúc rồi cung kính chắp tay cáo từ.
Kim Cương Minh Vương Quyền tổng cộng có chín thức, cũng xưng là cửu ấn hay quyền ấn. Mặc dù có gốc gác tới từ phật môn nhưng trong đó có không ít tên lấy theo đạo môn thuật ngữ.
Ấn thứ nhất là Hàng Ma Ấn, có khả năng hàng phục tâm ma, chiêu thức đơn giản, chỉ chưởng có nhiều biến hóa song pháp môn vận kình lại cực kỳ phức tạp.
Ấn thứ hai là Phục Hổ Ấn....
...
Ấn thứ bảy là Kim Cương Ấn.
Ấn thứ tám là Minh Vương Ấn.
Ấn cuối cùng chính là Bất Động Như Sơn Ấn.
Trên xe ngựa, Mạc Cầu nhắm nghiền hai mắt, màn sáng trong thức hải sáng lên, có rất nhiều văn tự được khắc ở trên đó.
Không bao lâu sau...
“Ông...” tinh quang ảm đạm, cảm ngộ nhanh chóng hiện ra trong đầu hắn.
Mạc Cầu mở mắt, mười ngón tay chuyển động theo, chân khí trong cơ thể du tẩu theo một quy luật nhất định.
Kim Cương Ấn!
Lần thứ nhất thi triển hắn đột nhiên dùng ấn thứ bảy. Ấn này xuất ra thần niệm trong thức hải chấn động, kình khí phun trào trong thể nội, tinh khí thần đang tán loạn ngưng tụ lại trong nháy mắt thành một cỗ lực lượng.
“Ông...”
Thân thể hắn rung nhẹ, một cỗ lực lượng vô hình hiện ra, nhục thân Mạc Cầu như được xiết chặt giống như quặng sát trải qua tôi luyện càng trở nên cứng rắn hơn cả tinh thiết. Lực phòng ngự nhục thân, lực bộc phát tăng lên gấp đôi. Chỉ có điều...
Mạc Cầu thử nghiệm di động về phía trước một bước, hai đầu vai không khỏi buông lỏng rồi âm thầm lắc đầu. Tốc độ di chuyển cũng bị chậm đi một nửa.
Nói cách khác Kim Cương Minh Vương Quyền có thể ở cảnh giới nhất lưu ngạnh kháng công kích của một Tiên thiên nhưng cái giá phải trả chính là tốc độ giảm mạnh. Đây là một nhược điểm lớn. Công pháp này lại vô cùng khó luyện, chả trách cả trăm năm qua mà Lục phủ không có người nào tu hành thành công.
“Xuy!”
Hứa Việt đang đánh xe bỗng kéo dây cương rồi quay đầu nói. “Công tử, Hà bá từ chỗ Đổng tiền bối tới.”
“Ừm.” Mạc Cầu vén rèm lên xem thì thấy Hà bá đang cưỡi lừa đến. Lão đưa cho hắn một tờ giấy, trên đó có hai danh tự và một địa điểm.
“Mạc công tử.” Lão thấp giọng. “Lão gia nhà ta nói hy vọng người tu thành Vô Định Kiếm ba ngày sau có đi đến chỗ này, rồi ở lại bảo vệ ở đó hai hôm. Trên từ giấy có tên của hai người đang âm thầm để mắt đến lão gia. Lúc người kia đến đó , nếu phát hiện ra bọn hắn thì xin người đó hãy xuất thủ.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta biết rồi.”
“Mặt khác...” Hà bá chần chừ một lúc rồi ra vẻ xấu hổ nói. “Lão gia được Lục phủ cho mượn đan lô cực phẩm nên thời điểm luyện đan không cần Mạc công tử phải qua đó nữa.”
“Cái gì?” Mạc Cầu khẽ vếch chân mày, gương mặt cười mà như không cười đáp. “Ta biết.”
Hắn hiểu, Đổng Tịch Chu luôn miệng nói tín nhiệm mình, trong lòng cũng đầy cảm kích nhưng kỳ thực đối phương vẫn hết sức cẩn thận. Thời điểm luyện đan hắn không cần mình qua hỗ trợ cũng là lo lắng mình phối hợp cùng với người kia cưỡng đoạt Linh đan của hắn mà thôi. Đối phương cũng rất có tâm cơ, địa điểm luyện đan cũng nói ra mà không giấu.
Đổng Tịch Chu quả nhiên là người lão luyện thành thục!
Để có thể luyện thành Tiên Thiên Đan cho Đổng Tiểu Uyển dùng, hắn quả thực đã nhọc lòng không ít.
Mạc Cầu lắc đầu không nói thêm gì. Vì chuyện hôm nay, đã hơn hai mươi năm Đổng Tịch Chu không ngừng chuẩn bị, hắn cẩn thận như thế cũng phải. Chỉ cần đối phương trả đủ thù lao, còn những vấn đề khác hắn cũng không quản làm gì.
Đêm. Ở một nơi nào đó ở thành bắc. Từ một ngôi nhà đột nhiên lao ra một đạo hắc ảnh, người này ngó nghiêng xung quanh một lượt rồi nhanh chóng ẩn thân vào trong bóng tối. Than pháp và tốc độ của người này rất nhanh, chẳng bao lâu người này đã đến thành nội. Trong thành nội sông dài uốn lượn, bên trên có thuyền Hứa Châu chậm rãi thả trôi.
Hoa thuyền!
Ngày trước nơi này đa phần đèn sáng thâu đêm, tiếng cười tiếng nói không ngớt. Gần đây vì việc của Tử Dương Môn mà trở nên ảm đạm khác thường.
Thân ảnh kia đi đến bên bờ, quan sát kỹ một lát rồi đạp trên mặt nước chạy hơn mười trượng sau đó đáp nhẹ lên một con thuyền. Khinh công của người này, đặt trong đám cao thủ nhất lưu chắc chắn thuộc về hàng đỉnh phong.
“Cộc cộc....”
“Vào đi.”
Trong khoang thuyền có một người lên tiếng. Thân ảnh lách mình vào trong, nhìn thấy người ở trong thuyền thì chắp tay nói. “Gia, họ Đổng kia rất cẩn thận. Ta theo dõi hắn một thời gian thì phát hiện được bảy địa điểm có thể sẽ là nơi luyện đan, trong đó đã xác định được ba nơi là giả.”
“Ừm.” Dưới ánh đèn có một người gật đầu. “Đổng Tịch Chu vốn cẩn thận, huống hồ việc này lại ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của con hắn, hắn cẩn thận cũng là việc bình thường.”
Người này hừ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp. “Họ Đổng kia không chỉ ngụy trang nơi luyện đan mà ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ mời cả cao thủ hỗ trợ bảo vệ nữa. Có điều Tiên Thiên Đan liên quan đến con đường tu đạo sau này, dù thế nào cũng phải nghĩ cách đoạt được. Lúc đó phải xem thủ đoạn của ai cao hơn.”
“Bộp bộp...”, đột nhiên ngoài cửa sổ tuyền tới tiếng vô tay thanh thúy.
“Hạc đại phu quả không hổ là tri kỷ của Đổng Tịch Chu, ngay cả điểm ấy cũng có thể đoán ra. Chỉ tiếc là...” giọng nói ấy than nhẹ. “Tại hạ không đủ kiên nhẫn chờ ở nơi đó nên lựa chọn tiên phát chế nhân, nhanh chóng giải quyết kẻ khả nghi trước. Việc này vốn cũng là phong cách làm việc của tại hạ từ trước đến nay.”
Lời nói vừa dứt, khung cửa sổ đã bị đánh vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận