Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 244: Huyết luyện

Khối ngọc không lớn, chỉ chừng hai ngón tay, không biết được làm từ chất liệu gì với màu sắc hơi hồng, sờ lên có cảm giác thô ráp. Hai mặt chính có hình vân long, chạm trổ không quá tinh xảo.
Loại đồ vật này bán trên thị trường giá trị tối đa chỉ ba đến năm lượng bạc, nhưng chính vật này đã nhiều lần mang niềm vui bất ngờ đến cho Mạc Cầu.
Đeo nó lên người có thể hút dương khí nhập thể, giúp tu vi tăng tiến và tẩm bổ nhục thân. Thực lực hắn hiện giờ đã đến mức này nhưng Hỏa Long Bội vẫn có tác dụng, nhất là cỗ hỏa khí chí dương kia. Một khi kích phát nó, chân khí Hậu thiên được gia trì giúp hắn có thể ngạnh kháng Tiên thiên mà không bại. Đủ loại tác dụng thần kỳ như thế khiến Mạc Cầu hoài nghi vật này có liên hệ với tu Tiên giả.
Mà thứ phù hợp như thế chỉ có pháp khí trong truyền thuyết. Theo hiểu biết của hắn, pháp khí căn cứ vào uy năng, chất liệu để chia ra những phẩm giai khác nhau.
Kém nhất là pháp khí hạ phẩm. Phần lớn chúng bị thiếu hụt nên uy năng không mạnh, có khi còn không bằng binh khí phàm tục. Nhưng ngay cả như vậy thì chúng cũng rất hiếm thấy. Trong giao dịch tiên phường giá trị đều từ mấy linh thạch trở lên. Pháp khí hạ phẩm người bình thường khó mà tiếp xúc đến, phi kiếm của Lục nhỉ tiểu thứ chính là một thứ như vậy.
Còn cao hơn nữa thì nghe đồn năm đó Hắc Sát Giáo có một cái pháp khí trung phẩm, trải qua huyết luyện có thể địch lại tu Tiên giả, về sau không rõ tung tích thế nào.
Lúc này Mạc Cầu mới biết đến đây thôi. Hắn cầm Hỏa Long Bội ngắm nghía hồi lâu sau đó đặt lên bàn, nghiêng đầu nhìn quyển sách bên cạnh.
Huyết luyện chi pháp!
Đổng Tiểu Uyển rất thận trọng. Nàng không chỉ đưa Huyết luyện chi pháp đến mà còn mang cả những thông tin tương tự. Những hồ sơ này tuy không đầy đủ nhưng có miêu tả nguyên lý và căn cơ việc huyết luyện pháp khí. Những thứ này với người khác chưa chắc đã có giá trị, nhưng Mạc Cầu có được nó thì lại vô cùng vui mừng. Bởi có những thứ này hắn sẽ dễ dàng cảm ngộ Huyết luyện chi pháp hơn, thậm chí cải thiện cả pháp môn.
Hắn đọc lại quyển sách một lần nữa. Dưới ánh đèn, Mạc Cầu khép hai mắt, vẻ mặt lạnh nhạt như lâm vào suy nghĩ trầm tư. Bên trong thức hải, màn sáng kia lại sáng lên.
“Ông...”
Hơn hai ngàn khối tinh quang dần ảm đạm, cảm ngộ cũng theo đó hiện lên trong đầu hắn.
Huyết luyện!
Cảm giác khí tức pháp khí, lấy tinh huyết làm vật dẫn, dung hợp tinh khí thần trong đó. Pháp môn có ba bước. Thứ nhất là lấy máu nhỏ vào. Thứ hai, mỗi ngày nhỏ ba giọt tinh huyết vào buổi sáng, trưa và tối trong thời gian bảy bảy bốn mươi chín ngày để từng bước giao hòa... thứ ba là mang theo bên người để cảm giác khí tức, theo thời gian khí tức sẽ tương dung...
“Bạch!”
Mạc Cầu mở mắt, nét mặt vừa mừng vừa sợ, tâm tình cũng chấn động đến khó kiềm chế. Mượn nhờ hệ thống, hắn không chỉ cảm ngộ huyết luyện chi pháp mà Đổng Tiểu Uyển đưa tới mà còn sửa cũ thành mới, hơi cải thiện pháp môn trong đó để nó nhập môn dễ dàng hơn, rút ngắn thời gian huyết luyện.
“Mang theo bên người để cảm nhận khí tức hàng ngày...”
Mạc Cầu thì thầm, tiện tay cầm Hỏa Long Bội lên, hai mắt phát sáng.
“Mặc dù trước đây ta không biết pháp môn nhưng suốt ngày đeo nó nên vật này đã sớm nhiễm khí tức của ta rồi. Từ đó, mặc dù không thể lập tức luyện hóa nhưng cũng giúp ta tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Bình thường muốn huyết luyện pháp khí nhanh nhất cũng cần tám mươi mốt ngày, lần này nhờ hệ thống cảm ngộ chỉ còn bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi ngày đều mất thời gian và tinh huyết để tế luyện không được đứt đoạn. Bây giờ nếu bỏ được...”
“Khả năng chỉ cần một ngày là thành công!”
Nghĩ là làm, hắn sửa sang án thư sau đó đứng dậy đi đến tĩnh thất bên cạnh. Mạc Cầu lấy một ít dược liệu có tác dụng bồi bổ tinh huyết, sau đó ngồi xếp bằng trên bồ đoàn , để Hỏa Long Bội trước người.
Hắn tĩnh tâm ngưng thần. Người thường muốn trừ bỏ tạp niệm để đạt được cảnh giới tĩnh tâm thì cần phải tắm rửa thay quần áo và làm nhiều nghi thức, Mạc Cầu thì không cần làm nhiều thứ phức tạp như vậy. Hắn giảm nhịp hô hấp từ từ, sau mấy nhịp tim là suy nghĩ đã trở nên thuần túy như một. Tay phải hắn bấm khẽ, móng tay sắc bén nhanh chóng cắt đứt da thịt.
“Xì...”
Máy tươi chảy ra được chân khí điều khiển ngưng tụ lại bao trùm lấy Hỏa Long Bội. Hỏa Long Bội không gió mà bay lơ lửng trước người, sau khi nhiễm máu tươi thì bên ngoài càng hiện ra màu hồng quỷ dị như một có vòng hỏa diễm đỏ đang nhảy múa.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, tâm huyết tương liên, thần hồn chung tàng!”
“Lên!”
Nương theo âm thanh vang lên, thần niệm trong thể nội, chân khí, khí huyết đều theo như pháp môn đặc biệt mà chấn động. Một cỗ gợn sóng vô hình xuất hiện trên người Mạc Cầu, thông qua huyết dịch tạo ra liên hệ với Hỏa Long Bội.
“Oanh!”
Một cảm giác nóng bỏng như núi lửa đột nhiên hiện ra trong thức hải. Căn cứ vào những thông tin trong sách mà Đổng Tiểu Uyển mang đến thì chỉ có pháp khí mới sinh ra cảm ứng khi thực hiện huyết luyện chi pháp. Điều này chứng tỏ Hỏa Long Bội của hắn đúng là một cái pháp khí!
Thậm chí nhìn vào cảm ứng để đoán thì thứ này chắc hẳn không phải là một pháp khí hạ phẩm. Tinh thần Mạc Cầu chấn động, thiếu tí nữa là quá trình huyết luyện bị gián đoạn. Hắn hít thở một hơi dài mới ổn định được cảm xúc trong lòng.
Mạc Cầu tiếp tục thúc giục pháp môn.
“Sắc lệnh!”
“Luyện!”
“Rầm rầm...”
Khí huyết trong thể nội khuấy động như thủy triều dâng trào hướng về Hỏa Long Bội trước người mà lao tới. Tinh, khí, thần như ba mũi tên giao hòa giữa trời.
Một khắc sau.
“Không được!” Chân mày Mạc Cầu vếch lên, trong lòng phát lạnh. Tốc độ di chuyển của tinh khí trong thể nội không khớp với miêu tả.
Quá nhanh! Đã xảy ra chuyện gì?
Hỏa Long Bội trước người hắn giống như Thao Thiết đang há cái miệng rộng điên cuồng hút lấy tinh khí của hắn. Chỉ trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được da thịt, thậm chí cả tóc tai trở nên khô héo mà tốc độ luyện hóa lại cực kỳ chậm chạm. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chưa luyện hóa xong bảo vật hắn đã trở thành một cái thây khô rồi.
Nhưng hắn đã đi đến bước này, đã không thể dừng lại. Công pháp tự hành vận chuyển, tinh thần khí cũng không ngừng bị tiêu hao cho đến lúc việc luyện hóa pháp khí triệt để mới thôi. Cũng may hắn có thần niệm cường đại vì tu hành Phù Đồ nên vẫn đang miễn cưỡng chèo chống được, không đến mức trở nên mơ hồ.
Thời khắc nguy cơ, Mạc Cầu hoảng nhưng không loạn, cố gắng đề khí tạo thành chấn động xung quanh mình.
“Bành!”
Các loại bình chứa đan dược ở xung quanh vỡ tan, đan dược được chân khí nâng lên đổ thẳng vào miệng hắn. Việc đã đến nước này, chỉ có liều mạng!
Hai ngày sau.
“Két...”
Cửa phòng hé mở, Mạc Cầu da dẻ xanh xao vàng vọt, hai mắt hiện tơ máu chậm rãi bước ra khỏi phòng.
“Công tử!”
Hứa Việt vẫn canh chừng ở ngoài thấy thế thì biến sắc, vội vàng đỡ lấy. “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta không sao.” Mạc Cầu khoát tay, âm thanh suy yếu. “Giúp ta chuẩn bị một thùng nước nóng pha thêm Cửu Phong Tán, chuẩn bị thêm một ít thuốc bổ sung khí huyết để dự phòng.”
“Vâng.” Hứa Việt vội gật đầu. “Ta sẽ đi làm ngay.”
Trong nội viện ngoài Hứa Việt thì còn có cả Trương Tử Lăng đã dọn đến ở từ mấy ngày trước, hiện giờ nàng giúp hắn chuẩn bị tắm rửa thay đồ. Chờ cho cả người hắn chìm vào trong thùng nước thuốc rồi hắn mới cảm thấy thư giãn một chút.
“Công tử.” Hứa Việt nhíu mày hạ giọng nói. “Ngài còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội, bây giờ việc quan trọng là xây dựng cho vững căn cơ, không cần thiết phải vội vàng đột phá.”
Hắn thấy Mạc Cầu bế quan hai ngày thì tưởng hắn thử đột phá giới hạn Hậu thiên nhưng thất bại mà thành ra thế này.
“Ta biết.” Mạc Cầu cũng không muốn giải thích. Thân thể hắn đang rất đau nhức, cả người như một cái xác khô, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng khó khăn vô lực. Tình trạng của hắn rất giống với tình trạng của người muốn đột phá Tiên thiên nhưng thất bại nên thân thể bị phản phệ. Hắn phất tay. “Các ngươi ra ngoài trước đi để ta nghỉ ngơi một lúc.”
“Vâng.”
Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng nhưng không dám nhiều lời, cẩn thận lui ra ngoài rồi đóng cửa lại. Bọn họ ở ngay bên ngoài, chỉ cần trong phòng có chút dị động là có thể kịp xông vào hỗ trợ ngay.
Mạc Cầu nằm trong thùng nước thuốc để mặc cho dược dịch tẩm bổ cơ thể, hắn ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến lúc tỉnh lại thì không biết đã qua bao lâu, dược dịch trong thùng vẫn còn chưa hết, tình trạng cơ thể cũng được cải thiện tốt lên không ít. Cảm giác đau nhức mỏi mệt giảm xuống, chỉ có trong thể nội là vẫn còn trống rỗng chưa thể cải thiện ngay được.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu chớp mắt, hắn gỡ Hỏa Long Bội đeo trên cổ xuống cầm trong lòng bàn tay quan sát.
Đây là pháp khí trung phẩm ẩn chứa một môn pháp thuật gọi là Huyền Hỏa Đằng Long!
Uy lực thế nào hắn chưa rõ, sau một hồi cửu tử nhất sinh thì cuối cùng hắn đã có được.
Trên tửu lâu có một đám người đang tề tựu nhưng không có ai lên tiếng. Tam đại gia tộc của phủ Đông An đều tới. Gia chủ các nhà Phù, Phương và Chu gia đều có mặt. Mạc Cầu đứng sau lưng Phù Du An không rên một câu, hắn nhìn nữ tử đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Lục Dung. Nàng chính là nhị tiểu thư của Lục gia.
Người này dung mạo xuất chúng, tư sắc bất phàm nhưng thứ khiến người ta ấn tượng nhất chính là khí thế cao ngạo. Nàng chỉ ngồi ngay ngắn ở giữa phòng mà vẫn tạo ra uy áp khiến cho không có bất cứ ai dám xem nhẹ dung mạo của nàng.
Hôm nay Đổng Tiểu Uyển cũng đứng sau lưng Lục Dung, nàng nhìn thấy Mạc Cầu thì gật đầu ra hiệu, thái độ thân thiết hơn trước kia nhiều. Tất cả mọi người có mặt không ai lên tiếng như thể đang chờ đợi cho đến khi...
“két... két...”
Ở cầu thang vang lên âm thanh cọt kẹt khiến người ta lo lắng như thể căn phòng sắp không chịu được. Cũng may sự thực lại không phát sinh chuyện gì như vậy.
Âm thanh vang động ngày một tới gần, có một cái giường được bốn người khiêng leo lên tầng cao nhất, trên đó có ba người đang nằm. Một năm nhân và hai nữ nhân thân mang lụa mỏng, dáng người thướt tha đang xoa bóp cho nam nhân kia.
Nhìn thấy người nọ, Mạc Cầu không nhịn được, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt ra vẻ cổ quái. Người này to béo như một núi thịt lớn, toàn thân đầy mỡ nằm trên giường mềm, ngũ quan bị che lấp khó mà thấy được. Ngay cả hai nữ tử ở bên cạnh muốn bón đồ ăn cho hắn thì cũng phải xốc đám thịt mỡ ra mới có thể bỏ đồ vào trong miệng được.
“Tứ ca.”
Lục Dung đứng dậy, hướng người vừa đến gật đầu. Gia chủ của tam đại gia tộc cũng theo nhau hành lễ.
“Tứ gia!”
Mạc Cầu kinh ngạc nhớ tới thân phận của người này. Hắn chính là huynh trưởng trong số các con của phủ chủ Lục phủ. Là người hung tàn ngang ngược lại háo sắc tên là Lục Nam Thù. Cái tên văn nhã lại có thể khiến cho các thế lực lớn nhất ở phủ Đông An nghe thấy mà biến sắc, sợ hơn sợ hổ.
“Ừm.” Từ đám thịt mỡ kia vang lên một âm thanh yếu ớt. “Bắt đầu đi.”
“Vâng.” Lục Dung gật đầu, vung tay lên, hướng về Đại Kích võ sĩ ở dưới ra lệnh.
“Xông vào đi, một tên cũng không để lại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận