Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 81: Hiệu thuốc

Không ai ngờ, lần trước đạo phỉ vào thành cách đây mới chưa đầy một năm, hôm nay đã lại làm loạn.
Trong thành, tiếng chém giết vang lên khắp trời, tiếng kim loại va chạm nối liền không dứt khiến bách tính sợ mất mật.
Cũng may, hỗn loạn lần này chỉ diễn ra ở phía đông thành, đạo phỉ không xông loạn ra toàn thành như lần trước.
Tại hiệu thuốc Thanh Nang.
Thời điểm này, mọi người trong hiệu thuốc cũng không ngủ được. Mọi người đang tập trung lại một chỗ, lăm lăm binh khí trong tay. Mồm miệng bàn tán không ngớt.
“Ngoài đám đạo phỉ lẻ tẻ ra thì không có ai tới nữa.” Tần sư phó nghiêng tai lắng nghe, xong rồi thở phào. “Thanh Dung, con đi xem tình hình Hứa lão thế nào.”
“Vâng.” Tần Thanh Dung đáp, rồi chạy về hướng nội phòng.
Sau vụ đạo phỉ vào thành năm ngoái, Hứa lão bị thương, tình trạng lúc tốt lúc xấu, khi tỉnh khi mơ. Tinh thần của lão không tốt, gặp tình huống bất thường thì hay la hét hoảng loạn.
Cùng là đại phu, các vị sư phó ở đây đều hiểu hoàn cảnh của lão. Lão đã đi gần tới cuối con đường nhân sinh rồi, lúc nào dầu hết đèn tắt không ai biết được.
“Mở cửa!”
“Mở cửa nhanh!”
Có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên khiến mấy người trong sân sợ hãi, đồng loạt quay ra nhìn hai vị đồ đệ của Hứa lão là Tần sư phó và Lôi sư phó.
Tần sư phó gầy gò, dáng người hào hoa phong nhã, còn Lôi sư phó thì thân hình cao lớn, cơ bắp cường tráng khác hẳn. Thực lực của Lôi sư phó cũng không kém gì Lục hộ viện.
Lúc này trong hiệu thuốc có bảy tám hộ viện đều là người của Lôi sư phó cả. Mỗi người đều tay cầm binh khí, ngày thường hay xung đột với mọi người trong hiệu thuốc, không được lòng nhau nhưng trong cảnh này, sự có mặt của họ lại khiến mọi người an tâm.
“Bằng hữu ở bên ngoài.” Lôi sư phó nắm chặt côn bổng trong tay, bước lại gần cánh cổng kêu lớn. “Chúng ta là hiệu thuốc, là chỗ chăm sóc người bệnh. Ngoài bệnh nhân và dược liệu ra thì không có gì khác. Xin các vị bỏ qua cho. Nếu muốn tìm tiền tài thì hãy qua nơi khác.”
“Hiệu thuốc?” Người bên ngoài bước lùi lại, ngẩng đầu nhìn kỹ bảng hiệu rồi quyết định bỏ đi.
“Phù...”
Đám người bên trong thở phào nhẹ nhõm. Lôi sư phó cũng thả lỏng thân mình.
“Sư đệ, xem ra đạo phỉ của nể mặt mũi chúng ta. Việc tối nay chắc sẽ không sao.”
“Vâng.” Tần sư phó gật đầu. “Lần này hỗn loạn không giống lần trước. Nha môn hình như cũng có chuẩn bị, chắc sẽ không việc gì.”
Hai người nói chuyện với nhau cũng là để cho mọi người có mặt an lòng.
“Cha.” Tần Thanh Dung đi từ bên trong ra nói. “Ông ngoại đã ngủ rồi. Con có đốt một ít trầm hương trong phòng, chắc ông sẽ không tỉnh dậy đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Tần sư phó thở nhẹ. Cảnh tượng tối nay không tốt cho sức khỏe của Hứa lão. Tạm thời đến lúc này mọi người vẫn bình an. Những tiếng kêu thét chém giết cũng xa dần.
Mọi người tin tưởng đêm nay có thể bình yên trôi qua. Được như thế là tốt nhất.
“Cộc cộc...”
Có tiếng đập cửa nhè nhẹ nhưng gấp gáp vang lên đột ngột phá vỡ không khí yên tĩnh trong sân.
“Tần sư phó.”
“Ai đấy?”
“Là ta, Mạc Cầu đây.” Giọng hắn vang lên yếu ớt, vô lực. “Ta bị thương, các ngươi có thể cho ta vào nghỉ nhờ một đêm hay không?”
“Là ngươi sao?” Hai hàng lông mày của Tần sư phó nhíu lại, trong vô thức đã định tiến lại mở cửa.
“Không được.” Lôi sư phó đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói. “Mạc Cầu là người của Hắc Hổ Đường, mở cửa cho hắn dễ khiến chúng ta tự mang họa vào người. Ngươi đừng quên chuyện xảy ra ở hiệu thuốc năm ngoái.”
Bước chân Tần sư phó ngừng lại. Chuyện năm ngoái, cũng vì Hứa lão chưa chấp người mà Bạch Mã Phỉ muốn giết nên mới gậy họa cho toàn hiệu thuốc. Kết quả cuối cùng là Lục hộ viện bỏ mình, Hứa lão thì hôn mê bất tỉnh, ngoài ra còn có rất nhiều người bị thương. Lúc ấy, nếu Hứa lão không mềm lòng, kết quả chắc sẽ không thê thảm như vậy.
“Mạc Cầu đã từng là người của hiệu thuốc chúng ta, chúng ta sao có thể bỏ mặc được.” Tần Thanh Dung thấy phụ thân chần chừ thì lo lắng lên tiếng. Nàng bước tới trước một bước rồi tiếp. “Ta sẽ ra mở cửa.”
“Không được.” Lôi sư phó vung tay lên ngăn lại. “Lúc trước ở đây nhưng bây giờ không còn nữa.” Nói xong, hắn nhìn sang Tần sư phó. “Sư đệ, không thể vì một người mà ảnh hưởng tới bao nhiêu người khác được.”
“Việc này...”, Tần sư phó quay sang nhìn mọi người, ai nấy đều lạnh lùng vô cảm. Chỉ có số ít người trước đây có qua lại với Mạc Cầu là ra vẻ chần chừ không quyết.
“Cha.” Tần Thanh Dung giậm chân. “ Mạc Cầu chỉ là một đại phu chữa bệnh trong Hắc Hổ Đường, hắn làm việc có quy củ, có thể đắc tội với ai chứ? Hơn nữa, từ khi gia nhập Hắc Hổ Đường hắn vẫn qua lại giúp đỡ hiệu thuốc chúng ta, về tình về lý chúng ta đều nên cứu hắn mới phải.”
“Không thể nói như vậy được.” Lôi sư phó lạnh lùng nói. “Dù muốn giúp hắn cũng không cần phải rước thêm phiền phức cho bản thân mình. Có hậu quả gì ngươi chịu trách nhiệm hay sao?”
“Ta sẽ chịu.” Tần Thanh Dung căng thẳng.
“Ngươi thì có bản lĩnh gì chứ.” Lôi sư phó hừ lạnh.
“Thôi đủ rồi.” Tần sư phó khẽ quát lên, ánh mắt biến hóa rồi khoát tay áo. “Mở cửa cho hắn.”
Tần sư phó vẫn là người ngoài lạnh trong nóng, giống với Hứa lão lúc trước, không thể thấy chết mà không cứu.
“Sư đệ.” Lôi sư phó biến sắc, nhìn đối phương chằm chằm một lúc mới lên tiếng. “Tốt nhất là ngươi đừng có hối hận.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tần Thanh Dung đã vội chạy ra mở cửa. Nàng thấy sắc mặt Mạc Cầu đã trắng bệch, dựa nghiêng vào vách tường liền dìu hắn đi vào bên trong.
“Ngươi làm sao vậy?” Tần Thanh Dung quay sang nhìn cha nàng đang đóng cửa la lên. “Cha, mau đến xem.”
“Được rồi.” Tần sư phó lại gần, hai mắt không khỏi chau lại.
Cường độ khí huyết này... Tình huống của hắn rõ ràng không ổn nhưng sức sống thì lại rất mãnh liệt, không hề thua kém những người trai tráng đã tập võ lâu năm.
Hắn bình tĩnh lại, kiểm tra Mạc Cầu một lượt rồi thu tay lại. “Không có gì đáng ngại cả, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ ổn. Phải rồi, ngươi đi lấy một viên Hộ Khí Đan cho hắn nuốt vào.”
“Vâng.” Tần Thanh Dung gật đầu, vừa định đưa Mạc Cầu vào trong phòng thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Thình thình...”
Tiếng đập cửa dồn dập khiến cánh cửa rung lên.
“Mở cửa!”
“Nhanh mở cửa!”
‘Mau mang người kia giao ra, không thì đừng trách chúng ta khách khí.”
Tiếng quát lên như sấm rền khiến đám người bên trong hiệu thuốc biến sắc. Nhất là Tần sư phó, sắc mặt hắn đã xám lại, ánh mắt phức tạp, hai tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên từng mảng.
Lôi sư phó đứng gần đó thì khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng sống chết mặc bay.
“Bằng hữu bên ngoài.” Tần sư phó đáp. “Chúng ta là hiệu thuốc, không có người các vị muốn tìm, xin các vị nể nang mà cho chút thể diện được chứ?”
“Mặt mũi?”
“Hiệu thuốc?”
Mấy người bên ngoài chần chừ, thì thầm một lúc rồi quyết định rời đi.
“Phù...” Tần sư phó thở phào, nhưng chưa kịp hoàn hồn thì từ bên trong vang lên tiếng thét thảm thiết.
“Đạo phỉ, có đạo phỉ!”
Hứa lão!
Mọi người có mặt đều biến sắc, vội chạy vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận