Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 524: Châu phủ

Từ lúc Đại Chu khai triều, những công thần đều được phong hầu chư vương, thiết lập phiên quốc, Tề Châu cũng không ngoại lệ, nhưng cách trăm năm trước, trải qua loạn Bát vương thì Đại Chu bắt đầu bỏ các chế độ này, Tề vương cũng biến thành Phủ chủ, tránh việc phong vương họa loạn triều cương.
“Thái Ất Tông?”
Châu mục Từ Oanh Oanh cười lạnh, nàng tiện tay ném phong thư trong tay đi rồi nói. “Chỉ là di lưu của Ma tông thôi, lại có một người cần gì phải làm đến mức này? Nói cho phủ chủ, đại quân của triều đình không thể khinh động, nếu không Từ mỗ cũng khó mà nói lại với bệ hạ.”
Làm châu mục, nàng có trách nhiệm coi sóc quân đội, nhất là không được để quân đội nghe theo mệnh lệnh của phủ chủ, nếu có sai sót, cái mũ ô sa trên đầu nàng khó mà giữ được.
“Đại nhân.” Phía sau có một lão giả nhăn mày nói. “Chúng ta không nên khinh thường thì hơn. Vài thập niên trước, Thái Ất Tông uy áp thiên hạ, đã làm ra bao việc tày trời.”
“Thì sao?” Một người khác cười lạnh. “Hắn chỉ có một người, thế gian đều là địch, xem như đương thế Thiên sư đi nữa liệu sẽ nhấc lên được bao nhiêu sóng gió?”
“Không sai.” Từ Oanh Oanh gật đầu. “Hiện giờ không giống ngày xưa, tất cả mọi người đều biết nếu cấu kết với Thái Ất Tông đều là phạm tội chết. Chỉ một người đơn độc thì có gì mà sợ?”
“Việc này...”, lão giả chần chừ một chút rồi liên tục lắc đầu. “Không ổn.”
Không ổn ở đâu hắn cũng không rõ. Người khác chỉ cho là hắn bị sự việc năm xưa dọa cho sợ hãi nên xem thường. Những người có mặt ở đây phần nhiều cũng tầm bốn năm mươi tuổi, vài thập niên trước bọn họ vẫn còn nhỏ, đừng nói đến quan trường, dù năm đó có lớn tuổi một chút thì cũng không phải đối tượng được tiếp xúc với những tin tức phía sau bức màn. Bọn họ chỉ nghe nói ma tông kinh khủng làm liên lụy biết bao người, nhưng hiện giờ đối phương rốt cuộc chỉ là một người, xem ra không cần quá để ý.
“Đại nhân.” Một người khác khom người, lên tiếng. “Cái họa Ma tông không nên khinh thường, nhưng đại quân triều đình cũng không dễ khinh động. Người kia tu vi cao thâm, có thể tự do đi tới đi lui các nơi, chỉ dựa vào vài vị bộ đầu châu phủ thì không thể bắt được. Chi bằng... nhờ người bên ngoài triều đình xuất thủ?”
“Lý đại nhân có cao kiến gì?” Từ Oanh Oanh gật đầu. “Ngươi xuất thân hào môn giang hồ, quen biết không ít cao thủ, có mời được cấp bậc chân nhân ra tay không?”
“Không dám.” Lý đại nhân đáp. “Phổ Tuế Am ở thành nam có Huệ Nguyên sư thái phật pháp cao thâm, Tường Thiên Quan có Thanh Tùng đạo trưởng danh xưng là một trong thập đại tán nhân cũng có thủ đoạn hàng yêu trừ ma, nếu đại nhân mở lời, hai vị tiền bối chắc sẽ không cự tuyệt. Huống chi bọn họ đều trải qua sự việc Ma tông năm đó họa loạn thiên hạ, không thể nhắm mắt làm ngơ.”
“Ừm.” Từ Oanh Oanh trầm ngâm. “Chỉ hai người này sợ là chưa thể yên tâm, dù sao bọn họ đã lớn tuổi, thực lực sợ không còn được như năm đó.”
“Không sai.” Lý đại nhân gật đầu. “Thực lực hai vị tiền bối tuy mạnh nhưng bên cạnh không có ai, vạn nhất để cho yêu nhân kia chạy trốn cũng là uổng công. Lý mỗ thấy, hay là nhờ người của Thanh Long Hội hỗ trợ?”
“Thanh Long Hội?”
“Không được.”
Xung quanh đột nhiên xôn xao, chư vị quan viên to tiếng không ngừng, mặt mũi đầy tức giận.
“Họ Lý kia, ngươi có mục đích gì? Thanh Long Hội vốn đã là ẩn họa của châu phủ, sao có thể cấu kết với bọn chúng?”
“Lý đại nhân.” Từ Oanh Oanh cũng trầm sắc mặt. “Thái Ất Tông là ma tông, Thanh Long Hội cũng không phải loại lương thiện gì.”
“Đại nhân, chính vì như thế nên mới để cho hai hổ tương tranh, chúng ta ngồi xem mà ngư ông đắc lợi.” Lý đại nhân cười nói. “Hội chủ Thanh Long Hội Kháng Kim Long không coi ai ra gì, thực lực lại bất phàm, vừa hay có thể dùng để thử sâu cạn của người kia.”
“Ừm...”, Từ Oanh Oanh chớp mắt, nàng trầm ngâm một lát rồi lắc đầu. “Ta sợ Thanh Long Hội sẽ không đồng ý.”
“Chỉ cần có đầy đủ mồi câu thì lại sợ cá không mắc câu hay sao?” Lý đại nhân cười lạnh. “Thuộc hạ nghe nói, Thanh Long Hội vẫn luôn dòm ngó đường sông Bồi hà, chúng ta đồng ý đem chỗ đó nhường cho bọn họ là được.”
“Hỗn trướng.” Một người có mặt đột nhiên gầm lên. “Đường sông là sở hữu của triều đình, thương lộ thuế má quan trọng cỡ nào, sao có thể mang nhường cho người khác?”
“Địch đại nhân, sao ngươi lại kích động như vậy?” Lý đại nhân chậm rãi quay ra nhìn đối phương. “Theo ta được biết, đường sông Bồi hà hàng năm thuế má thu chưa được nổi ba trăm lượng bạc. Chỉ là ba trăm lượng bạch ngân đối với một châu thì tính là gì? Dùng nó để có thể nhờ tới một vị chân nhân càng là quá nhỏ. Ta lại nghe nói, gia thần nhà Địch đại nhân dựng sinh ý trên con sống đó, tiền bạc thu vào không ít...”
“Im ngay.” Địch đại nhân trợn hai mắt hổ, sát khí tràn ra toàn thân. “Họ Lý, ngươi đừng vu khống cho Địch mỗ.”
“Địch đại nhân nếu không làm thì sao phải sợ?” Lý đại nhân làm ra vẻ mặt ngạc nhiên. “Ta chỉ muốn nói, con đường sống đó dù sao cũng không kiếm được bao nhiêu lợi ích, có thể buông thì nên buông.”
“Ngươi...”
“Đủ rồi.” Từ Oanh Oanh trầm sắc mặt, nàng cao giọng. “Tất cả im đi.”
Yên tĩnh.
Một lát sau.
“Lý đại nhân nói rất phải.” Từ Oanh Oanh lên tiếng, nàng đã ra quyết định. “Một con đường sông mang lại lợi ích không nhiều với triều đình, chúng ta có thể dùng nó để thăm dò đối phương. Việc này Lý đại nhân đứng ra xử lý.”
Dù thuế má đi nơi nào, không có đến cửa nha môn thì nàng cũng không muốn bận lòng. Dùng một con đường sông vô dụng để mời Kháng Kim Long xuất thủ, việc mua bán này lợi nhiều hơn hại.
“Vâng.” Ở bên dưới Lý đại nhân khom người nhận lệnh. “Còn hai người Tuệ Nguyên sư thái và Thanh Tùng đạo trưởng...”, Từ Oanh Oanh trầm ngâm, nàng đứng dậy. “Vừa hay Từ mỗ mấy nay nhàn rỗi, ta tự mình đăng môn bái phỏng một chuyến.”
“Vâng.”
Gió thổi lá liễu tung bay, trên mặt nước phẳng lặng có một con thuyền lao xẹt qua tạo thành từng đợt gợn sóng. Trên thuyền nhỏ có cỏ dại, bên trong sắp đặt bàn trà, có cả rượu đầy và phiêu hương. Trước đó không lâu Lý đại nhân ở châu phủ nha môn đã mặc thường phục đi tới chốn này. Hắn bưng bầu rượu rót đầy cho người đối diện.
“Kháng đại ca, việc này ngươi thấy thế nào, có thể làm hay không?”
Người đối diện ngồi xếp bằng, dáng người cường tráng to lớn. Người này chính là hội chủ của Thanh Long Hội, là cao thủ tuyệt đỉnh dùng võ nhập đạo tên Kháng Kim Long. Một thân Hỗn Nguyên Cương Kình danh chấn bát phương, đứng trong hàng ngũ chân nhân cũng là một tồn tại khó lường. Hiện giờ hắn đang trầm ngâm suy nghĩ.
Thế nhân đều cho là Kháng Kim Long hữu dũng vô mưu, chí lớn tài mọn, chỉ có một thân vũ lực nhưng Lý đại nhân lại là người hiểu rõ, vị huynh trưởng của mình là nhân vật trí dũng song toàn. Mình có thể đi vào quan trường, đạt được vị trí như hôm nay đều là nhờ có huynh trưởng ở phía sau chỉ điểm.
“Đường sông Bồi có nhiều thương nhân đồng hành, thuế má một năm kỳ thực không dưới ba vạn lượng bạch ngân.” Kháng Kim Long ngẩng đầu, giọng nói như sấm rền. “Khoản bạc này chỉ một phần được đưa tới châu phủ, còn lại đều rơi vào túi Miêu thừa tướng. Thanh Long Hội lấy được nó cũng xem như dân tình được lợi.”
“Vâng.” Lý đại nhân gật đầu. “Đại ca, Thanh Long Hội có mấy vạn tào dân, nuôi sống bao nhiêu bách tính, chúng ta so với triều đình thì còn phải suy nghĩ lo lắng nhiều hơn.”
“A…”, Kháng Kim Long cười khẽ. “Thuế má thì cũng thôi đi, mấu chốt là dòng sông Bồi nếu tính cả Ô giang thì có thể nối thẳng đến mấy châu ở nam bắc, bây giờ mà lấy sau này tất có đại dụng.”
“Đại ca.” Lý đại nhân đã động dung. “Mười mấy năm qua triều đình náo động không ngừng, thảo mãng xuất hiện liên tiếp nhưng không có ai được xưng là anh hào. Các huynh đệ đều trông ở ngươi.”
“Không vội.” Kháng Kim Long lắc đầu. “Các triều đại đổi thay cũng khó tránh được thọ hạn ba trăm năm, Đại Chu cũng sẽ như vậy thôi. Có điều…”
Hắn ngừng lời một lúc rồi mới nói tiếp. “Nguyên bản trăm năm trước Đại Chu đã xuất hiện nhiều biểu hiện tan bại, mấy chục năm sau triều đình càng khó chống đỡ, đến lúc sắp sửa có thay đổi lớn thì hết lần này tới lần khác lại sinh ra một Thái Ất Tông, từ đó mà kéo dài hơi tàn.”
“Thái Ất Tông.” Hai mắt Lý đại nhân chau lại, hắn thấp giọng. “Đại ca, Thái Ất Tông được xưng là ma tông, tuyệt đối không thể khinh thường, ngươi có nắm chắc hay không?”
“Ừm.” Kháng Kim Long nheo mắt. “Hơn ba mươi năm trước là lúc ta vừa sơ nhập giang hồ, thanh danh không có, chỉ nghe nói đến uy danh của ma tông. Hiện giờ những tiền bối liên quan đến việc đó còn tại thế thì lại đều kiêng kỵ không nhắc tới. Nói thật, dù có vài vị cao thủ chân nhân liên thủ thì ta cũng không có bao nhiêu chắc chắn.”
“A.” Lý đại nhân nghe xong thì biến sắc. “Vậy thì chúng ta từ chối việc này là xong.”
“Không.” Kháng Kim Long vung tay. “Kháng mỗ xuất thân quân nhân, đối thủ như thế ngàn năm khó gặp, sao có thể dễ dàng bỏ qua được?”
“Đại ca, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.” Lý đại nhân vội la lên. “Ngươi không chỉ có một mình, đằng sau ngươi còn rất nhiều huynh đệ, còn mấy vạn miệng ăn chờ cơm nữa.”
“Ta hiểu chứ.” Kháng Kim Long cười nhạt rồi đứng dậy đi tới đuôi thuyền, chắp tay nhìn về phía xa. “Lần này Kháng mỗ cũng chưa muốn phải phân ra sinh tử với người kia. Triều đình muốn ngao cò tranh nhau để ngư ông đắc lợi, ta sao có thể để cho họ được như ý? Người kia nếu thực lực không đủ thì có thể giết, nếu thật là hào kiệt ta lại không ngại kết giao bằng hữu, thả hổ về rừng quấy loạn thiên hạ, đó cũng chính là cơ hội để Thanh Long Hội bay cao.”
Hắn đứng đó, thân hình thẳng tắp như thương, bá khí lộ cả ra ngoài, lúc nói chuyện bộ dạng như muốn bao trùm cả thiên hạ. Uy thế ấy cũng làm cho Lý đại nhân thán phục.
“Đại ca đã có lựa chọn thì sẽ không sai.”
“Hồ đồ.”
Phủ thành chủ.
Phủ chủ Doanh Tầm đập nát cái bàn trước người, vẻ mặt kinh sợ. “Họ Từ kia thì biết cái gì? Người của Thái Ất Tông há có thể xem thường? Năm đó ma tông khởi thế cũng chỉ dựa vào hai người mà thôi.”
“Đại nhân.” Vị văn sĩ vốn đi theo Trang Hận Ngọc lại bất ngờ xuất hiện ở nơi này, hắn chắp tay. “Vậy là Từ đại nhân không chịu điều binh?”
“Không.” Doanh Tầm gật đầu. “Cũng may họ Từ kia vẫn bảo chúng ta tìm hai lão gia hoả ra tay giúp đỡ. Thêm cả Thanh Long Hội kia…”
“Hừ.” Nàng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. “Đúng là nuôi hổ gây hoạ.”
“Đại nhân.” Văn sĩ lại khẽ thở ra. “Có Lục Liễu tiên tử là một trong thập đại tán nhân, có tiền bối trong tông môn và thêm hai vị cao thủ cùng Kháng Kim Long của Thanh Long Hội, bọn họ chưa chắc đã không thể bắt giữ đối phương.”
Mấy người đó liên thủ lại, Tề châu to lớn như thế, rải rác một số ít chỗ đặc biệt ra thì không có nơi nào mà không đến được. Diệt sát một người, dù là chân nhân cao thủ đi nữa, theo lý thuyết cũng không phải vấn đề lớn.
“Ngươi thì biết cái gì?” Doanh Tầm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái. “Nam đó vì để tiêu diệt ma tông, bệ hạ không tiếc liên luỵ đến cửu tộc, thà giết lầm ngàn người còn hơn bỏ sót một người. Toàn bộ triều đình rung chuyển, hiện giờ ngoài hoàng cung trong kinh thành, khắp thiên hạ không còn truyền thừa của ma tông nữa. Người đó… không biết từ đâu mà ra?”
“Việc này…”, Văn sĩ chần chừ. “Có lẽ chỉ là cá lọt lưới, dốc lòng khổ tu mấy chục năm, sở học có thành nên mới xuất sơn gây sóng gió chăng?”
“Hy vọng chỉ là như thế.” Doanh Tầm cười phát lạnh, từ đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi vô hình.
“Ôi!”
Văn sĩ kia không biết suy nghĩ trong lòng của nàng, hắn chỉ than. “Người đó chiếm cứ quận phủ, đáng tiếc thực lực tại hạ không đủ nên đành trơ mắt nhìn chủ thượng phải lâm vào hiểm cảnh. Bây giờ chỉ có mong muốn chúng ta nhanh chóng bắt giữ được yêu nhân ma tông kia để thiên hạ lại được yên ổn, chủ thượng cũng không cần phải lo lắng nữa.”
“Ngươi trung thành đấy nhỉ.” Doanh Tầm ra vẻ khinh thường. “Có điều gia chủ ngươi hiện còn sống hay không thì chẳng ai biết được.”
Sắc mặt văn sĩ kia tối sầm cả lại.
Trang Hận Ngọc không chỉ còn sống mà lại sống rất thoải mái, thậm chí ước gì mình được canh giữ ở gần bên cạnh Mạc Cầu.
“Tiền bối quả thực cao minh, đôi câu vài lời đã làm sáng tỏ trắc trở Trang mỗ tu hành gặp phải nhiều năm qua. Bội phục! Bội phục!”
Chỉ sau một buổi trò chuyện, nàng tâm phục khẩu phục kiến giải về võ đạo của đối phương. Nếu người này không phải đệ tử của Ma tông, sợ là nàng đã quỳ gối dập đầu xin được bái sư rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận