Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 383: Trốn (2)

Khẽ quát lên một tiếng, đôi mắt của Mạc Cầu chợt hiện linh quang chói mắt chiếu rọi ra bốn phía. Linh quang như xốc lên một màn mê chướng để hiện ra chân diện thật. Đây đúng là một trận pháp có độ phức tạp vượt hơn Ngũ Hàng Điên Đảo Trận, lại thêm công năng thôn phệ khí huyết nhưng rõ ràng, trận pháp này không có người khống chế mà chỉ vận chuyển tự phát, hoặc cũng có thể là… người khống chế trận pháp tu vi không cao nên không thể làm phát huy ra uy lực thực sự của nó.
Ý niệm vừa động, Âm Phong Vô Ảnh Kiến đã xuất thế rồi đột nhiên đâm vào hư không trước mặt.
“Đinh…”
Thân kiếm tạo ra tiếng ngâm khe khẽ, phía trước đúng là không nhìn thấy gì nhưng phi kiếm lại như đâm phải đá núi cứng rắn nên phải cố hết sức mới có thể tiến lên được một ít.
Một cái khe hở nhỏ xuất hiện gần đó, dưới sự phát lực của phi kiếm nó dần khuếch trương, qua một thời gian đã tạo thành một cái khe đủ cho một người qua lọt.
“Tiền bối.”
Hắn vừa muốn chui qua thì từ phía sau vang lên tiếng gọi vui mừng. Từ trong huyết quang, Ô Liên Thành và Ngọc Phượng Dung liều mạng thôi động chân khí hộ thân đang điên cuồng lao vọt tới. Nhìn tình trạng cả hai sợ là đều đã tới cực hạn của sức chịu đựng, chẳng mấy hô hấp nữa thì sẽ bị huyết quang bao phủ.
Mạc Cầu dừng chân, tay áo dài vung lên, một sợi hoả diễm hoá thành trường tiên cuốn lấy hai người. Hắn lắc cổ tay, thân ảnh ba người loé lên một cái đã thoát ra xa mấy chục mét, định thần lại đã thấy xuất hiện ở bên ngoài Mục phủ.
“Tiền bối.” Ô Liên Thành mừng rỡ vội vàng nói. “Tu sĩ tà đạo cấu kết với Mục gia, ngài…”
“Ta biết rồi.” Mạc Cầu phất tay, nhíu mày nhìn về hướng huyết quang đang bao phủ đình viện.
“Đinh…”
Một âm thanh đao minh quỷ dị vang lên, sau đó có một luồng khí tức quen thuộc đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Bộ đầu kim bài Âu Dương Bình của Trấn Pháp Ti cứ thế chết đi.
Sau khi chém giết Âu Dương Bình, Triệu Vô Nhai hoá thành luồng sáng lao về phía Lâm Mộc Hoá, kết hợp cùng Cung Nghiệp bao vây đối phương. Mặt khác Xa Chí Đạo và huynh đệ Chu gia cũng đều gặp phải đối thủ còn chưa trốn thoát ra khỏi trận pháp được. Xem tình hình thì thấy mấy người đó đều đang rơi vào hạ phong cả.
Mạc Cầu trầm sắc mặt.
“Đi.”
“Đi ư?” Ở phía trước chợt thấy cây rừng lắc lư, một người từ trong đó đi ra. “Các ngươi đi được sao?”
Người vừa xuất hiện mắt tam giác, mũi ưng, tu vi Luyện khí tầng thứ mười, hắn khoác trên người một cái áo choàng đen nhánh. Áo choàng đón gió tung bay, một cỗ khói đen từ dưới thân hình hắn phun trào nâng hắn lên cao hơn mặt đất hơn một trượng. Uy thế tạo ra đủ để doạ người. Ít nhất sắc mặt hai phu thê Ô Liên Thành đều trắng bệch, vô thức bước lùi lại mấy bước.
“Luyện khí tầng tám, thì ra chỉ là một tiểu gia hoả, không biết ngươi có năng lực gì mà có thể khiến cho Cung lão quái phải chú tâm đến vậy.”
Vừa nói chuyện, năm ngón tay hắn vừa duỗi ra, ba cây Huyết Diễm Xoa bay như thiểm điện lao tới đâm về phía ba người.
Huyết Diễm Xoa chính là pháp khí đệ tử Cửu Sát Điện hay dùng, nó lấy âm hồn và máu đen tế luyện, có thể hủy khí linh của người khác, âm độc vô cùng.
“Phốc!”
Đột nhiên, không gian phía trước xuất hiện một đám lửa. Hoả diễm mới đầu chỉ lớn chừng bàn tay, trong chớp mắt sau đó đón gió mà lớn lên hoá thành một đầu hoả long gào thét. Phương viên hơn mười trượng trong đó bị liệt diễm bao phủ.
“Rống…”
Hoả long gầm rú, Thiên Tuyền Linh hoả, Lôi hoả, Âm hoả xen nhau hoá thành long hình như thật. Hoả tính vốn cương dương là thứ tối kỵ với âm ô chi khí.
“Đôm đốp…”
Ba thanh Huyết Diễm Xoa vừa chạm vào, linh quang lập tức run rẩy rồi bạo tán trong nháy mắt. Pháp khí tương liên với tâm huyết bị hủy khiến khí huyết của đối phương cũng bị trì trệ, chưa kịp phản ứng đã bị liệt diễm bao phủ lấy, chớp mắt sau đã không còn cả hài cốt.
“Hô…”
Hai tay Mạc Cầu vung lên, liệt diễm tản đi, linh quang tiếp tục quấn lấy hai người phía sau cấp tốc bay về trước.
Luyện khí tầng mười đối với hắn hiện giờ không tính là gì. Nhưng hai người phía sau kia dù một đối một hắn cũng không có bao nhiêu phần thắng. Nhất là Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai, hắn chắc chắn không phải là đối thủ.
Đúng lúc này…
“Ầm ầm…”
Bên trong Mục phủ ở phía sau chợt vàng lên tiếng nổ kinh thiên động địa, ba động kinh khủng làm Mạc Cầu kinh ngạc. Uy thế cỡ này… Đất trời vì đó mà biến sắc, trận pháp sụp đổ trong nháy mắt, đó là thủ đoạn mà tu sĩ Luyện khí không thể có được.
Lâm Mộc Hoá!
Ý niệm vừa động, vẻ mặt hắn không giấu được nét chờ mong.
Một khắc sau đó.
“Phù pháp khá lắm, là biện pháp bảo mệnh của sư phụ ngươi để lại phải không?” Triệu Vô Nhai cười lạnh giữa không trung, trường đao chỉ thẳng, người đao hợp nhất thành một vệt huyết quang thêm một lần nữa chém tới.
“Đáng tiếc, chỉ có một kích. Hơn nữa ngươi thật coi Triệu mỗ không có loại thủ đoạn này hay sao?”
Vừa dứt lời, một đoàn huyết quang nổ tung giữa trời, một đoàn lại một đoàn.
Chỉ thoáng sau, đình viện trong Mộc phủ to như vậy hoàn toàn bị huyết quang bao phủ, mọi sự sống trong đó sợ là không gì thoát được. Ngay cả Xa Chí Đạo và huynh đệ Chu gia cũng không tránh được, khí tức nhanh chóng tiêu thất như nến tàn trong gió rồi hoàn toàn tắt lịm.
“Đi thôi.”
Sau tiếng than nhẹ, Mạc Cầu thi triển Vân Triệu Độn Pháp, một sợi khói xanh như có như không bao lấy Mạc Cầu và hai người bỏ chạy về nơi xa.
Không bao lâu sau, Mục phủ trước đó còn náo nhiệt đã trở nên tĩnh lặng. Triệu Vô Nhai sờ lên vết thương trên ngực. Hắn cười lạnh sau đó nhìn về Huyết Quang Kiếm trong lòng bàn tay, vẻ mặt hài lòng.
Mặc dù bị thương nhưng cũng kịp ngăn đối phương tự bạo pháp khí, thu được một thanh pháp khí thượng phẩm, thứ này ít nhất cũng đổi được năm ba ngàn linh thạch.
“Đại sư huynh.” Lúc này có một người tiến lại gần nhỏ giọng hỏi. “Lý sư đệ chết rồi, Cung lão quái đang đuổi theo người kia.”
“A!” Triệu Vô Nhai chau mày. “Thú vị.”
Hắn trầm ngâm một lúc mới lắc đầu. “Không quản chuyện đó, các ngươi thu thập một chút rồi chúng ta rời khỏi đây.”
“Vâng.” Người kia gật đầu nhưng vẫn thận trọng hỏi. “Đại sư huynh, chúng ta ra tay với người của Trấn Pháp Ti và Thương Vũ Phái, tới đây sợ là… sẽ không thoải mái lắm.”
“Yên tâm.” Nghe vậy Triệu Vô Nhai co giãn gân cốt, gương mặt nở một nụ cười lạnh. “Không sợ, người phải lo lắng là bọn chúng mới đúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận