Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 302: Công thành (2)

“Hắn đi rồi?”
“Vâng, đi rồi.”
Bạch y tu sĩ trả lời.
“Sư huynh, ta thấy người này rất có thiên phú đối với Yển sư chi đạo, vì sao lại không chiêu tiến hắn cho tông môn? Không cần Yển Sư Lệnh, cứ để hắn làm đạo binh cũng tốt. Hơn nữa hắn đã quan sát rất nhiều công pháp bí tịch của tông môn ta, nếu hắn mang ra ngoài thì sẽ không tốt.”
“Hừm.” Trương Bảo Chân nghe vậy thì hừ lạnh. “Tuy nói hắn tự nguyện từ bỏ Yển Sư Lệnh nhưng việc này truyền ra ngoài cũng không hay. Còn lưu hắn lại tông môn để ta thấy khó chịu hay sao? Ta đã giới thiệu hai môn phái cho hắn một lòng cầu đạo, có lẽ hắn cũng thỏa mãn rồi.”
“Còn như công pháp...”, hắn cười khẽ, “Đó đều là ngoại thuật không liên quan đến phương pháp tu hành căn bản, dù học được cũng không tính là gì. Yển sư bách nghệ trước giờ không chỉ có riêng chúng ta biết ở tu Tiên giới này. Huống hồ nếu không có danh sư dạy bảo, không có vật liệu khí giới để rèn luyện quanh năm thì người ngoài không có khả năng tu thành kỹ xảo Yển sư, chuyện đó không cần phải lo lắng.”
“Đúng vậy.” Tu sĩ mặc bạch y gật đầu.
“Đi nói cho Lưu Hải một tiếng, trong tay đã có một danh ngạch đệ tử nội môn, có thể bái nhập tiền bối Đạo cơ rồi.” Trương Bảo Chân tung Yển Sư Lệnh trong tay, khuôn mặt không giấu được nét cười. “Nếu muốn lấy nó thì phải mang món đồ kia tới đổi.”
“Rõ.”
Rời đi từ cửa sau trụ sở Yển Tông, sắc mặt Mạc Cầu vẫn còn trắng bệch. Trần Cập nham đi theo phía sau vừa đi vừa ngoái đầu lại.
“Mạc huynh đệ.” Hắn hạ thấp giọng. “Ngươi lựa chọn không sai. Đắc tội với một vị đệ tử chân truyền để vào Yển Tông thì sau này cũng khó mà có tiền đồ gì. Hiện giờ học được Yển sư chi thuật, lại có thể bái nhập vào các tông môn khác, đấy mới là nhất cử lưỡng tiện.”
“Ừm.” Mạc Cầu dừng bước. “Tiền bối định cứ đi theo ta à?”
“Hắc hắc...”, Trần Cập Nham cười ngượng ngùng. “Mạc huynh đệ, Trương Bảo Chân cho ngươi hai lá thư đề cử nhưng ngươi cũng chỉ có thể gia nhập một môn phái, không biết liệu có thể chuyển cho người khác một phong thư được không?”
“Tiền bối.” Mạc Cầu than. “Ngươi cũng có nghe rồi, hai phong thư này chỉ giúp ta gặp được người chứ không đảm bảo việc ta có thể bái nhập vào tông môn đó hay không. Mà nếu lấy thân phận đạo binh để gia nhập tông môn thì Mạc mỗ chưa chắc đã đồng ý. Được hay không được vẫn còn chưa rõ.”
Nói xong hắn tiếp tục bước đi.
“Đừng.” Trần Cập Nham vội đưa tay ra cản lại. “Ngươi suy nghĩ lại một chút đi.”
“Tiền bối, ngươi muốn làm gì?” Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, trên thân đã mơ hồ khói đen, linh quang liên tiếp hiện ra. “Ta nhớ, ở trên Tiên đảo mà động võ là việc tối kỵ đấy.”
“Nói đùa rồi.” Trần Cập Nham biến sắc, hắn liên tục khoát tay. “Vậy ta cứ đi theo Mạc huynh đệ xem kết quả thế nào, nếu như chẳng may tông môn thứ nhất chấp nhận ngươi thì phong thư...”
Vừa rồi hắn quả thực đã muốn động thủ nhưng không ngờ đối phương nhạy cảm như thế, trong nháy mắt đã phát hiện ra. Bản thân hắn làm công việc trông coi trên đảo, đã nhiều năm chưa ra tay cùng người khác, trong lòng không tránh khỏi thấp thỏm.
“Nếu vậy thì không thành vấn đề.” Mạc Cầu gật đầu. “Tại hạ không có thuật phân thân, gia nhập một môn phái là được rồi.”
“Tốt lắm.” Trần Cập Nham chìa tay ra. “Chúng ta đi Liệt Sơn Phái trước đi, Hồng đạo hữu làm việc chiêu thu đệ tử ở đó cũng có quen biết ta một chút.”
Liệt Sơn Phái bắt đầu chiêu thu đệ tử từ năm ngoái, đến bây giờ việc ấy đã sắp kết thúc. Hồng đạo trưởng chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt hồng hào, toàn thân đầy lông tóc, nhìn qua phong thư thì ra vẻ ngượng ngùng. “Trương đạo hữu đã giới, lẽ ra Hồng mỗ không nên cự tuyệt, thế nhưng... đệ một phàm nhân Tiên thiên trở thành đệ tử ngoại môn thì cần chờ Triệu tiền bối trở về mới có thể quyết định được.”
Mạc Cầu mở miệng hỏi. “Không biết khi nào Triệu tiền bối mở quay về?”
“Ngắn thì ba đến năm ngày, lâu thì...” Hồng đạo trưởng than nhẹ. “Hay là hai vị đợi thêm mấy ngày xem sao?”
“Làm phiền rồi.” Mạc Cầu bất đắc dĩ lắc đầu, hắn chắp tay cáo từ.
“Đáng tiếc.” Trên đường đi, Trần Cập nham ra vẻ tiếc nuối. “Nếu ngươi không phải phàm nhân, dù tu vi có thấp, lại có thư giới thiệu của Trương Bảo Chân thì rất nhiều tông môn sẽ sẵn sàng nhận ngươi.”
“Ôi!”
Hắn tiếp tục thở dài. Phong thư giới thiệu trong tay Mạc Cầu nếu ở trong tay hắn thì chắc chắn sẽ bán được giá tốt.
“Tiếp theo là Thương Vũ Phái.” Mạc Cầu không biểu hiện gì, chìa phong thư thứ hai ra hỏi. “Tiền bối có biết môn phái này không?”
“Có.” Trần Cập Nham gật đầu. “Năm trăm năm trước tông sư Kim Đan kỳ Thương Vũ Chân lập truyền thừa ở Lăng Vân sơn mạch, thu môn đồ khắp nơi. Sau khi Chân nhân vẫn lạc, Thương Vũ Phái cũng có nhiều biến đổi, nội tình thế nào ta không rõ lắm. Xem thời gian thì cũng nhanh đến đó thôi.”
Hai người tăng tốc tìm đến nơi đóng trụ sở tạm thời trên Tiên đảo của Thương Vũ Phái. Lần này đón tiếp hai người là một lão giả tóc trắng xóa, người này cầm phong thư giới thiệu trong tay rồi nhíu mày.
“Phàm nhân, đệ tử nhập môn? Ví như muốn làm đạo binh thì không thành vấn đề, nhưng để một kẻ phàm nhân trở thành đệ tử chính thức thì...”
Mạc Cầu nghe vậy trong lòng không khỏi trầm xuống. Nếu phải trở thành đạo binh, thà hắn gia nhập thế lực của triều đình còn hơn, ít nhất còn có nhiều cơ hội lập được chiến công.
“Ai!” Lão giả thở dài, rồi giọng nói đột nhiên thay đổi. “Có thể được đệ tử chân truyền của Yển Tông giới thiệu, tiểu hữu hẳn phải có chỗ bất phàm, nhưng không biết chỗ bất phàm ấy là gì?”
Mạc Cầu thấy có cơ hội nghịch chuyển vội vàng mở lời.
“Tại hạ thông hiểu y thuật, biết việc luyện đan.”
“Luyện đan?” Không ngờ lão giả nghe xong thì lại nhướng mày. “Đan dược của phàm nhân...”
“Cũng không hẳn.” Mạc Cầu lắc đầu, lấy từ trên người ra hai viên đan dược.
“Tại hạ có thể luyện Tiên Thiên Đan, Thông Khiếu Đan, đan dược bình thường dùng để trợ giúp tu sĩ Luyện khí tu hành cũng có thể thử nghiệm, chỉ tiếc là dược liệu khó kiếm.”
“Thông Khiếu Đan!” Hai mắt lão giả khẽ động. Độ khó luyện chế loại đan dược này cùng với các đan dược Luyện khí phổ thông khác không hơn kém bao nhiêu. Lão trầm tư một lúc rồi chậm rãi thu lấy phong thư.
“Thế này vậy, danh ngạch đệ tử ngoại môn không hẳn là không thể cấp.”
Nói xong, ngón tay lão khẽ xoa động. Mạc Cầu sững người, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, vội lấy linh thạch trên người ra đưa tới. “Một chút ngoại vật xin gửi tiền bối để bày tỏ thành ý.”
“Bảy khối?” Lão giả mỉm môi, vẻ mặt không vui. Từng ấy linh thạch lão không để vào mắt.
“Còn nữa, còn nữa.” Trần Cập Nham đứng bên cạnh vội vươn tay lấy ra thêm mười mấy khối đủ góp thành tròn hai mươi khối linh thạch thì vẻ mặt đối phương mới giãn ra.
“Tốt lắm. Ngươi tên là gì?”
“Mạc Cầu.”
“Ừm.”
Mạc Cầu thở khẽ, trong đầu suy nghĩ một chút rồi đưa phong thư giới thiệu tới Liệt Sơn Phái cho Trần Cập Nham.
Bạn cần đăng nhập để bình luận