Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 333: Kiếm pháp

Không biết Lôi gia cho Vạn Nhậm Bình những ưu ái gì mà hắn ra sức hỗ trợ như thế. Lôi gia tồn tại ba trăm năm, so với Lục gia mới được hơn trăm năm thì tích lũy chắc chắn là sâu dày hơn. Phủ Vân Lan cũng phồn hoa hơn so với phủ Đông An, có không ít gia tộc tu Tiên tới định cư ở chỗ này.
Việc tu hành không thể thiếu tài, lữ, pháp, địa, tập hợp được chúng ở một chỗ cũng tiện cho việc giao lưu hơn. Lục gia ở phủ Đông An lúc trước cũng từng dẫn tới Thượng gia, chỉ là lúc này không giống hồi xưa. Lôi gia từng hùng cứ phủ Vân Lan có vài vị tu sĩ Luyện khí tầng tám trở lên tọa trấn nên thế gia tu Tiên trong phủ không ai dám có dị tâm.
Từ trăm năm trước Lôi gia bắt đầu xuống dốc, dần không áp chế nối thế lực ở các nơi, sau này còn sinh ra cả phản loạn, đằng sau các thế lực phản loạn này đều có bóng dáng các thế gia khác.
Hiện giờ gia chủ Lôi gia, tam gia đều đã mất mạng, Lôi Xương Dịch thực lực lại không đủ. Nếu không nhờ có người của Thương Vũ Phái ở đây thì sợ là chẳng cần đến tam vương phản loạn, chỉ các thế gia trong phủ đã đủ lật tung Lôi gia lên rồi.
Lôi Xương Dịch cũng đủ quyết đoán, không biết nhờ thủ đoạn gì mà lôi được Vạn Nhậm Bình đến, khiến hắn vì Lôi gia mà dọn sạch chướng ngại.
Tam vương phản phỉ, thế gia bản địa đều bị thanh lý một lần.
“Giá!”
“Xuy...”
Mạc Cầu kéo dây cương, dùng bộ pháp vọt tới trước. Thớt ngựa bên dưới chính là dị thú do Lôi gia nuôi nhốt, trên đầu có một cái sừng, ngày đi được ngàn dặm.
“Mạc huynh.” Lôi Quân Thiên là trưởng tử của gia chủ Lôi gia đã chết, cũng là người con có tu vi cao nhất, Luyện khí tầng bảy. Hắn dừng ngựa bên cạnh Mạc Cầu rồi đưa tay chỉ về phía trước.
“Bên kia chính là doanh địa của Thần Uy Vương. Hắn tuy chỉ là Tiên thiên nhưng lại có một kiện pháp khí uy lực không tệ, lại chiêu mộ được mấy tên tà đạo nên không thể khinh thường.”
“Tất nhiên rồi.” Hắn cười nhẹ một tiếng. “Có Mạc huynh và chư vị thượng sứ xuất thủ thì quân đội phàm nhân có coi là gì chứ.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Tất nhiên là không nghiêm trọng, nhưng Vạn sư huynh đã đồng ý xuất thủ thì việc này không thành vấn đề. Chúng ta ở đây đề phòng Thần Uy Vương đào tẩu là được rồi.”
“Cái này...”, Lôi Thiên Quân há miệng, thấy Mạc Cầu không có ý định thay đổi thì đành gật đầu. “Cũng tốt.”
Hắn mặc dù là trưởng tử nhưng phụ thân đã chết, tình huống Lôi gia hiện giờ ra sao cũng không nắm rõ. Em của cha hắn là Lôi Xương Dịch mới chính là gia chủ hiện giờ. Là người thừa kế chính, Lôi Thiên Quân nhanh chóng bị đưa ra khỏi trung tâm của gia tộc. Con cái của Lôi Xương Dịch đều đi theo Vạn Nhậm Bình, Chu Nam hoặc mấy vị tinh nhuệ đến từ Thương Vũ Phái. Hắn phải chịu đi theo một người có tu vi yếu nhất, lại xuất thân từ phàm nhân là Mạc Cầu.
Cũng may, hắn nhận mệnh lệnh mà không phàn nàn gì.
“Oanh...”
Ở nơi xa chợt có linh quang nở rộ. Trăm ngàn đạo kiếm quang du tẩu giữa trời, linh quang vừa sáng lên, trận doanh phía trước đã bị phá vỡ. Vạn Nhậm Bình bấm tay, kiếm quang rót thành cuồng long phá nát một vùng rộng đến trăm mét.
Chỗ kiếm quang đi qua tàn lửa bay múa, nhất thời không biết đã có bao nhiêu người mất mạng.
Vạn Kiếm Hồ Lô.
Vạn Kiếm Quyết.
Đối phương chỉ là phàm nhân, trước mặt tu Tiên giả, lại là tu sĩ Luyện khí đỉnh phong, bọn họ không thể chịu nổi dù chỉ là một kích. Cao thủ Tiên thiên cũng không có gì khác biệt.
“Thật lợi hại.”
Lôi Thiên Quân nhìn tình huống mà ánh mắt mê dại đi, hắn không nhịn được mở lời tán thưởng.
“Không hổ là thượng sứ của Tiên tông, thực lực so với người ở chốn phàm trần bọn ta khác nhau quá xa.”
“Lôi huynh không cần tự hạ mình làm gì.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Trong số những đệ tử tông môn chúng ta, Vạn sư huynh thuộc về những người nổi bật, các ngươi tất nhiên là không so sánh được. Nhưng trong tông môn cũng không thiếu kẻ yếu, giống như Mạc mỗ năm xưa chỉ là một phàm nhân ăn nhờ ở đợ mà thôi.”
“Mạc huynh nói đùa.” Lôi Thiên Quân gượng cười. “Ta nghe nhị thúc nói, Mạc huynh một người một ngựa xông vào quân doanh, giữa mấy vạn quân chém chết một tu sĩ Luyện khí tầng bảy. Lôi mỗ tự nhủ mình không thể làm được.”
“A...”, Mạc Cầu cười khẽ.
“Đến rồi.”
Lôi Thiên Quân ngưng thần nhìn về phía trước. Dưới sự trùng sát của Vạn nhậm Bình, quân đội Thần Uy Vương đã lộ dấu hiệu hết chống đỡ nổi, binh sĩ bắt đầu tháo chạy tứ tán. Trong đó có một nhóm người phóng tới vị trí mà hắn đang đứng.
“Tránh ra.”
Có thể lao tới nhanh như vậy, người đến chắc chắn là cao thủ trong quân doanh. Một người trong đó thấy có người ngăn lại thì rống lên. Cánh tay hắn vừa nhấc, mấy chục đạo ám khí như thiểm điện phóng ra.
Tiên thiên.
“Ta tới đây.” Lôi Thiên Quân nghiêm mặt, ruổi ngựa tiến lên. Hắn vung tay, một đạo kiếm quang lôi đình quét ngang.
Nộ Lôi Kiếm Quyết.
“Đôm đốp...”
Điện quang như tấm lới đánh bay ám khí đột kích, vị Tiên thiên kia cũng bị chém thành mảnh nhỏ.
“Hảo kiếm quyết.” Mạc Cầu gật đầu. “Không hổ là Lôi gia đã tọa trấn ở phủ Vân Lan ba trăm năm qua, đường kiếm quyết này không hề thua kém rất nhiều truyền thừa ở trong tông môn của ta.”
Ít nhất nó cũng mạnh hơn Bôn Lôi Kiếm của Lục gia.
“Mạc huynh quá khen.” Lôi Thiên Quân cười ha hả, bấm tay chỉ về phía trước, kiếm quang hóa thành lôi đình oanh sát bên ngoài đến hơn mười trượng. Hắn một người một ngựa, lôi đình sáng lóa quanh mình cứ để mặc cho đại quân công kích cũng không ảnh hưởng gì.
“Bạch!”
Một tia ô quang từ đối diện đánh tới. Chân mày Mạc Cầu chau lên, vội giục ngựa rút lui về sau mấy bước.
“Oanh...”
Một đoàn hắc quang rộng đến hơn một trượng nổ tung từ hư không, phi kiếm của Lôi Thiên Quân cũng bị đánh cho cong vẹo.
“Bé con Lôi gia, không muốn chết thì mau cút đi.”
Từ trong tiếng nổ có một lão bà mặc hắc bào cầm giới xích trong tay nhanh chóng vọt tới. Giới xích tung bay tạo thành gió lốc và cuồng phong nổi lên một khu vực rộng đến trăm mét quanh mình, bùi mù bốc lên tràn ngập che khuất tầm mắt thường.
“Hừ.”
Lôi Thiên Quân tức giận, kiếm quyết chỉ lối, mấy đạo lôi đình như rắn trườn uốn lượn mà đi. Chỗ lôi đình đi qua khí tức chí cương chí dương tản ra bốn phía, sóng gió đối phương tạo ra khó mà thành hình.
“Hảo tiểu tử.” Lão bà kia giận dữ há mồm phun ra một cái, một tia ô quang đậm như mực lao đến.
“Bành!”
Ô quang va chạm với phi kiếm nhưng không sợ sức mạnh của lôi đình mà biến hóa giống như dịch nhờn bám lấy khiến phi kiếm suy giảm tốc độ, lung la lung lay.
Lôi Thiên Quân biến sắc, đưa tay muốn lấy ra một kiện pháp khí khác từ trên người. Đúng lúc ấy...
Một sợi hỏa tuyến từ phía sau cuốn lên như chim én nghịch nước, nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua gió lốc lôi đình, tạo thành một đường cong ưu mỹ đi tới trước mặt lão bà.
Hỏa tuyến điểm nhẹ giữa trời, linh quang hộ thể quanh người lão bà nhanh chóng tản mát đến bảy phần. Một chớp mắt sau đó linh quang hộ thể tối sầm lại, hỏa tuyến giống như một con cá bơi trong biển nước vẫy đuôi xuyên qua linh quang chui vào mi tâm của lão.
“Phốc...”
Hỏa tuyến kéo ra một đường tơ máy rồi hiện nguyên hình là một thanh phi kiếm màu đỏ.
Mạc Cầu vung tay thu hồi phi kiếm rồi lạnh nhạt nói. “Lôi huynh, với đám tà đạo này thì không cần phải nói chuyện quy củ làm gì. Chúng ta liên thủ kết thúc nhanh để tránh phiền phức kéo dài.
Lôi Thiên Quân há miệng mà không phát ra tiếng, trơ mắt nhìn lão bà ngửa mặt lên trời, nét hoảng sợ vẫn còn chưa tan biến rồi từ từ ngã gục xuống đất mất mạng. Hắn đương nhiên biết, Mạc Cầu nói thế là muốn để mặt mũi cho hắn mà thôi, thực tế vừa rồi chính đối phương đã giải vây cho hắn.
Nhưng... sao Mạc Cầu lại hành động nhẹ nhàng dễ dàng như vậy?
Một tu Tiên giả có thực lực không hề thua kém hắn, trước mặt Mạc Cầu lại không chịu nổi một kích!
Phương pháp ngự kiếm kia quả là... không thể tưởng tượng nổi!
Hắn rùng mình. Nếu đổi lại là hắn, đối mặt với kiếm pháp thần kỳ đó hắn có đỡ được hay không?
Lôi Thiên Quân biết đáp án. Gương mặt hắn đã trở nên trắng bệch, hắn nhìn Mạc Cầu rồi gật đầu một cách khó khăn.
“Mạc huynh, hảo kiếm pháp.”
“A...”, Mạc Cầu cười nhạt. “Mạc mỗ thân không bàng vật, không có căn cơ, cả người chỉ có phương pháp ngự kiếm này là có thể dùng được. Thật khiến Lôi huynh chê cười rồi.”
“Không dám, không dám.” Lôi Thiên Quân vội nghiêm mặt đáp. “Trước kia Lôi mỗ có nghe nói, có tu Tiên giả một kiếm phá vạn pháp. Lúc đó chỉ nghĩ là tin đồn, bây giờ đã thực sự được mở rộng tầm mắt.”
Hắn không có một chút nào dám khinh thường đối phương. Đệ tử của Tiên tông lẽ nào đều kinh khủng như thế này?
“Một kiếm phá vạn pháp?” Mạc Cầu khẽ than. “Nhắc tới chuyện đó còn quá sớm.”
“Mạc sư đệ.” Đang lúc hai người nói chuyện thì có tiếng đồng môn vang lên. “Việc nơi này xem như đã giải quyết xong, Vạn sư huynh bảo ngươi đến Trác gia gần đây một chuyến.”
“Trác gia?” Mạc Cầu chắp tay. “Ta sẽ đi.”
Bốn đời Trác gia cũng xuất ra được ba bị tu Tiên giả, trong đó có một vị tuổi vừa quá hai mươi, tu vi Luyện khí tầng ba, thực lực cũng chỉ mạnh hơn võ giả Tiên thiên một chút mà thôi. Đến lúc bọn họ đuổi tới thì binh sĩ Lôi gia đã vây quanh trang viên, tiến hành hai lần tấn công.
“Trác gia căn cơ không đủ, gia chủ tu vi cũng không mạnh nhưng lại thích việc bôn tẩu.” Lôi Thiên Quân giải thích. “Người này lúc Lôi gia của ta còn hưng thịnh thì không xảy ra vấn đề gì, nhưng từ lúc chúng ta xuống dốc thì cấu kết với phản phỉ trong bóng tối, có ý đồ cưỡng đoạt linh địa thuộc về Lôi gia ta. Bọn chúng thật không biết lượng sức mình.”
Nói xong hắn vung tay lên.
“Xông vào đi.”
“Một tên cũng không để thoát.”
“Rõ.”
Đám binh sĩ rống to, chỉ một thoáng sau hỏa tiễn đã bay ra lao vút về trang viên phía trước.
“Oanh...”
“Ầm ầm...”
Tiếng nổ quen thuộc khiến Mạc Cầu khẽ chớp mắt.
“Thiên Lôi Tử?”
“Không sai.” Lôi Thiên Quân gật đầu. “Nghe nói Thiên Lôi Tử này đến từ một đại tông tu Tiên, tuy chỉ là thủ đoạn của phàm nhân nhưng uy lực không yếu, số lượng đủ nhiều cũng có thể diệt sát cả tu Tiên giả. Vừa hay ở đây chúng ta có đầy đủ vật liệu để chế tạo, bồi dưỡng chút thợ thủ công chuyên môn phụ trách việc luyện chế ra thứ này. Đúng rồi, Mạc huynh có biết là Tiên tông nào không?”
“Yển Tông.” Mạc Cầu chậm rãi đáp. “Nhân tiện, Mạc mỗ cũng có một chút cơ duyên với Yển Tông này.”
“Thật vậy sao?” Lôi Thiên Quân còn muốn hỏi thêm thì từ trong trang viên đã xuất hiện vài bóng người.
“Sơ Cẩn, ngươi đi mau.”
“Cha!”
“Giết!”
Tiếng kêu “Giết” đầy trời, binh sĩ Lôi gia tuy chỉ là phàm nhân nhưng mỗi người đều trải qua rèn luyện, trong đó có không ít cao thủ Hậu thiên viên mãn, thậm chí còn có cả cao thủ Tiên thiên nữa. Dưới sự công kích của bọn họ, lại thêm có Thiên Lôi Tử trợ giúp, đám cung phụng Trác gia không có cơ hội giành phần thắng. Chỉ có một người ngự kiếm chém giết khiến cho người ta phải chú ý.
Nhìn người đó, sắc mặt Lôi Thiên Quân sa sầm lại. Hắn gầm lên rồi xông ra. “Họ Trác kia, hôm nay ngươi phải chết không thể nghi ngờ.”
“Oanh.”
Lôi đình sáng lòa quét sạch một vùng chiến trường.
Mạc Cầu giục ngựa tiến lên, tốc độ không nhanh không chậm. Hắn bất ngờ bấm tay điểm nhẹ, ngự kiếm giết chết mấy tên không có mắt dám lại gần. Trận chiến này đã có chuẩn bị từ trước, Trác gia thất bại là điều không thể tránh được. Chẳng mất bao lâu đối phương đã bị đánh cho tan tác. Ngay cả gia chủ Trác gia cũng bị Lôi Thiên Quân chém chết.
“Đại công tử.” Một người vội vã chạy vào báo. “Trác Sơn, Trác Hải đã mất mạng, nhưng Trác Sơ Cẩn có tu vi Luyện khí tầng ba đã trốn về phía sau núi.”
“Phế vật.” Lôi Thiên Quân biến sắc. “CÒn không mau truy đuổi.”
Diệt cỏ tận gốc là việc chắc chắn hắn phải làm.
“Vâng.” Binh sĩ dạ ran rồi kéo nhau hướng về phía sau núi.
Ở phía sau núi, Mạc Cầu đưa mắt nhìn khu rừng âm u trước mặt. Hắn dừng ngựa, nhìn Lôi Thiên Quân lắc đầu.
“Gặp rừng thì đừng vào, giặc cùng chớ đuổi. Lôi huynh hay là dừng lại đi.”
“Ừm?” Lôi Thiên Quân nhìn dấu vết để lại rõ nét thì gương mặt không khỏi chần chừ. Mạc Cầu thực lực tuy mạnh nhưng hình như tính tình lại quá cẩn thận.
Trong rừng rậm, gương mặt xinh đẹp của Trác Sơ Cẩn run lên, nàng được một người trẻ tuổi có gương mặt tuấn mỹ ôm vào lòng, bản thân nàng vẫn còn đang khóc thút thít.
Hồi lâu sau, người trẻ tuổi này nhíu mày. “Không chịu vào sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận