Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 491: Vào tay

Mặt trời treo cao, gió nổi mây phun, từng toà sơn phong đứng sừng sững giữa đất trời, trăm ngàn năm qua chưa từng có biến.
ở giữa dãy núi có thập sắc lưu quang lấp loé. Phong nhận, hoả diễm, lôi đình, phi kiếm xen nhau tung hoành, cảnh tượng thật lộng lẫy nhưng lại ẩn chưa sát cơ vô tận.
ngay giữa khung cảnh đó có một đạo điện quang nhỏ bằng tốc độ kinh người bay lượn, nhảy lên xông thẳng tới chân trời. Vô số công kích sượt qua người nhưng không có cái nào trúng đích.
Thiên Lôi Kiếm run rẩy, Mạc Cầu dung hợp thần niệm và phi kiếm nên có thể qua phi kiếm mà nhận biết được biến hoá của ngoại giới.
Qua nhãn kiếm, ngũ hành chi lực giữa thiên địa tuần hoàn không ngừng, khí cơ cũng biến hoá khôn lường. Mỗi một thế công đột kích kia đều chứa các huyền diệu khác nhau. Đó chính là sự huyền diệu của Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết. Một thứ cảm ngộ trước nay chưa từng có nổi lên trong lòng, hiểu biết của Mạc Cầu về thuật pháp lại càng thêm sâu sắc.
“Ông…”
Hư không chấn động, trăm ngàn đạo lưu quang bao trùm khu vực gần một mẫu, mỗi đạo lưu quang cách nhau chỉ chừng một mét. Lưu quang phủ xuống mang theo những tiếng nổ vang.
“Oanh.”
Phong hoả khuấy động lan ra tứ phương. Một đạo kiếm quang đi đầu xuyên ra phía trước rồi độn về phương xa, tốc độ như thiểm điện.
“Chạy đi đâu.” Có người ở phía sau gầm lên đồng thời cách không tế ra một cái vòng tròn trùm tới Mạc Cầu. Vòng tròn không lớn mà thế tới như điện, có một cỗ hấp lực kinh khủng từ đó truyền tới.
Tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ!
Mạc Cầu chớp mắt, Thiên Lôi Kiếm tranh thế mà vang, kiếm quang run rẩy giữa trời từ trong vòng tròn đâm xuyên ra ngoài. Hấp lực kia như gặp da cá trơn trượt, chưa kịp dùng hết sức thì đã để đối tượng bên trong đi mất.
“Hảo tiểu tử.”
Một người khác hét lên rồi tế ra một cái đại ấn. Đại ấn trấn áp hư không khiến cho tốc độ di chuyển của Mạc Cầu không thể không chậm lại. Ngay lúc đó những người khác đồng loạt tế ra công kích. Lôi đình gào thét, tật phong bao trùm, liệt hoả hừng hực, ất mộc liên miên lại đến thuỷ hải cuồn cuộn… Thế công của đám người kia bao trùm vài mẫu mặt đất, thay nhau oanh tạc.
Tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ mà nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi giật mình, nếu không mất mạng thì cũng trầy da tróc vẩy nhưng đến khi bọn họ nhìn rõ tình huống thì con ngươi không khỏi co lại, sắc mặt đại biến.
Giữa thế công đầy trời, đạo kiếm quang kia như cá bơi dưới nước, cấp tốc du tẩu. Mỗi lần nó xuất hiện đều vừa vặn đi qua những chỗ pháp thuật thiếu hụt, luôn chọn được con đường an toàn nhất, nắm chắc cơ hội giữa loạn thế.
Hành động vô cùng tinh chuẩn, linh hoạt!
Trong lúc đám người còn đang hốt hoảng không tin nổi thì lôi đình kiếm quang đại thịnh, trong nháy mắt chém qua tiền phương mà đi.
“Cùng động thủ.” Có người khác khẽ gầm lên. “Người này kiếm pháp siêu phàm nhưng tu vi không cao, chỉ ở cảnh giới Đạo cơ sơ kỳ mà thôi. Chỉ cần hạn chế tốc độ của hắn rồi từ từ bắt lại.”
Quả thật, kiếm pháp Mạc Cầu khiến bọn họ không ngừng ngạc nhiên nhưng tu vi bản thân chính là nhược điểm chí mạng. Chỉ cần cuộc chiến kéo dài, pháp lực tiêu hao hết thì hắn khó mà chèo chống. Chiến đấu trong tình huống như thế này, đừng nói là Đạo cơ sơ kỳ, ngay cả Đạo cơ hậu kỳ cũng không thể duy trì mãi được.
Những người khác liếc nhìn nhau, một mối liên kết được thành hình.
Mạc Cầu quay đầu rồi không khỏi nhíu mày. Đám người vây công kia không có ai là kẻ yếu, dù thực lực hắn có tiến bộ thì cũng không kháng trụ lâu được. Trong lúc ngự sử phi kiếm, hắn vội lấy từ bên hông ra hai cây cờ đen.
“Rầm rầm…”
Trường phiên rung lắc đón gió mà biến lớn, trong nháy mắt đã to đến hơn mười trượng, mặt cờ không ngừng rung động.
“Ông…”
Từng đám phi trùng màu đỏ từ bên trong lá cờ bay ra bao trùm một phương chân trời.
Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ!
Hơn vạn Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ cùng được Mạc Cầu thả ra, bọn chúng vừa gào lên vừa lao về phía đám người ở phía sau.
“Cái quỷ gì vậy?”
“Giết.”
Đám người kia vẫn không ngừng đuổi theo, đủ các loại công kích được tung ra. Mạc Cầu âm trầm, hắn vội quát khẽ.
“Bạo!”
“Oanh…”
“Ầm ầm…”
Hơn vạn con Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ cùng rít lên, thân thể chúng liên tiếp nổ tung. Từng đoàn phi trùng tạo thành những quả cầu lửa theo nhau loé sáng thành một vệt kéo dài đến gần một dặm giống như một bức tường lửa chắn đám người đuổi theo.
Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ có bản thể đặc biệt, bên trong có kỳ độc. Bọn chúng theo nhau tự bạo, ngay cả tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng chật vật đối phó, thêm nữa đám phi kiếm, pháp khí bị nọc độc ăn mòn càng khiến bọn họ nổi giận. Chờ đến lúc mấy người xông ra ngoài phạm vi của vụ nổ thì đã lâm vào Cửu Thiên Lôi Hoả Kiếm trận giăng sẵn.
Hơn trăm đạo Lôi Trạch Âm Hoả Kiếm lơ lửng giữa trời không, một lần nữa bao trùm lấy đám người kia mà oanh tạc. Đến lúc bọn họ xông ra được thì Mạc Cầu đã trốn đi xa rồi.
Ở một nơi khác.
Hơn mười vị tu sĩ Vô Lượng cung kết thành một đoàn, cầm phi kiếm hướng về những người khác mà nhìn. Vô Hình kiếm khí ngưng tụ tại hư không, Vô Lượng kiếm trận như gai nhím làm đám người kia chưa cách nào ra tay được.
“Chư vị.” Một tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ ở chính giữa cầm trong tay một viên Đan châu chậm rãi mở lời. “Vật này đã thuộc về chúng ta. Nể mặt mũi Vô Lượng Cung của Thái Ất Tông, xin chư vị nhường cho, thế nào?”
Yên tĩnh.
Đám người kia bàn tán xì xào một hồi, sau đó có một người lên tiếng. “Nếu Hàn đạo hữu đã mở miệng thì chúng ta sẽ nể mặt, Đan châu thuộc về các vị.”
“Đa tạ.” Hàn đạo hữu của Vô Lượng Cung nghe vậy thì cười khẽ, hắn chắp tay. “Xà huynh đệ, việc lần này Hà mỗ cám ơn. Chờ cho sự việc qua đi ta nhất định sẽ đăng môn bái phỏng.”
“Ha ha…”
“Nói đùa, khách khí rồi.”
Mấy người khác cười lên thành tiếng để lộ thành ý, lập tức phất tay áo rồi cáo từ rời đi.
“Hàn sư huynh.” Có một người ở bên cạnh chợt lên tiếng. “Có cần chúng ta hỗ trợ gì không?”
Vừa nói chuyện, sát cơ trên người hiện ra liếc nhìn xung quanh. Những người khác nhao nhao nhìn lại, thấy trong đám người có không ít đệ tử của Thái Ất Tông thì biến sắc. Nhưng thời gian qua đi một lúc, những người kia rốt cuộc cũng rời đi hết. Bọn họ phần lớn là đệ tử phụ thuộc vào Thái Ất Tông, ngoài ra còn một ít tán tu ẩn cư ở Nhạn Đãng sơn mạch. Đối mặt với người của Thái Ất Tông thì tất nhiên không đủ kháng trụ được. Hàn sư huynh thấy kết cuộc thành ra như vậy thì ôm quyền thi lễ.
“Chư vị huynh đệ, Hàn mỗ nói lời cám ơn.”
“Đều là đồng môn sư huynh đệ, tất phải giúp đỡ lẫn nhau.”
“Thật tốt, thật tốt.”
Không khí hoà hợp, êm đẹp. Dù vẫn có người nhìn về phía Đan châu với ánh mắt nóng bỏng nhưng không dám lên tiếng nói thêm gì nữa.
So với Mạc Cầu đã nhanh chóng trốn đi hay với đám người Thái Ất Tông vừa rồi thì những nơi khác lại không được dễ dàng như vậy.
Trên không trung một hạp cốc, hai nữ tử xinh đẹp đầu đội khăn gấm đang điều khiển hai thanh phi kiếm một xanh một trắng đan xen giữa trời, hung hăng chém về phía những người khác.
“Lý cô nương, hai vị cần gì phải cố chấp như thế.”
“Với tu vi Đạo cơ trung kỳ, dù có thể nương vào nhau để hỗ trợ, thực lực đủ so với Đạo cơ hậu kỳ thì cũng không có khả năng giữ được Đan châu, chi bằng hãy giao nó ra?” Có người mở lời. “Hai vị tuổi còn trẻ, tiền đồ sau này khó mà hạn lượng, chỉ vì một thứ ngoại vật mà vất bỏ thì có đáng giá?”
“Hừ.” Hai tỷ muội kia giữ vẻ mặt lạnh lẽo, một người là đại tỷ nghe thế thì cười lạnh. “Tên họ Hồng kia, dù chúng ta có buông bỏ Đan châu thì cũng không đến lượt các ngươi có được, làm sao phải gào lên như vậy? Huống hồ, ai nói chung ta không thể giữ được nó?”
Nàng quát lên một tiếng, hai người đồng thời phát lực, khăn gấm hào quang bao bọc quanh người các nàng ngang nhiên xống về phía trước. Bất kể là phi kiếm hay pháp thuật đúng là không thể cản lại được.
“Cẩn thận.”
“Kia là Ngũ Vân cẩm mạt, nghe nói nguyên bản chính là một kiện pháp bảo, tuyệt đối không được chính diện ngạnh kháng với nó.”
“Đi.”
Hai nữ tử xông ra khỏi trùng vây, không dám lưu lại nhưng còn chưa kịp đi xa thì đã bị mấy chục đạo pháp thuật ngăn lại.
“Muốn đi sao?”
“Mơ tưởng!”
“Muốn chết!”
Tiếng thét, tiếng quát lại vang lên hỗn loạn.
Ở một nơi sơn lầm nào đó, đúng hơn thì nơi này đã từng là một sơn lâm nhưng hiện giờ chỉ còn là một vùng phế tích, mặt đất lõm xuống kéo dài đến vài dặm. Chờ một thời gian nữa nơi này rất có thể sẽ trở thành một cái hồ nước rộng.
“oanh!”
Tại vị trí lõm xuống hiện ra hào quang chói mắt, lưu quang bay lượn, có chừng hơn mười người đang ở chỗ này chém giết. Một mai Đan châu vừa bay vừa biến hướng, mỗi lần rơi xuống tay ai đó thì người cầm nó sẽ ngay lập tức đón nhận loạt công kích đồng thời từ những người khác, chỉ một lát sau đã hoá thành đống thịt vụn. Tình cảnh cứ thế hỗn loạn tưng bừng.
Trên đỉnh núi cách đó không xa, có một nam một nữ đứng xem toàn cảnh. Nữ tử có đôi mắt đẹp chớp động, trường kiếm phía sau khẽ ngân vang.
“Kỳ ca, chúng ta không ra tay sao?”
Với thực lực của hai người, trong tình huống cụ thể dưới kia vẫn có cơ hội rất lớn đoạt được Đan châu.
“Không vội.” Nam tử họ Kỳ chậm rãi lắc đầu. “Lúc này chúng ta động thủ thì sẽ lại lâm vào tràng cảnh hỗn loạn đó mà thôi, chưa chắc Đan châu đã vào tay được. Để bọn họ tiêu diệt nhau một lúc đã.”
“Thế nhưng, ta e càng để lâu sẽ càng có nhiều người tìm tới.” Nữ tử kia nhíu mày.
“Không sao.” Nam tử họ Kỳ hơi nhếch miệng. “Người đến càng nhiều thì càng dễ đục nước béo cò. Thiến muội chẳng lẽ không phát hiện ra, mục tiêu của không ít người dưới kia thực chất lại không phải là Đan châu sao?”
“Cái gì?” Nữ tử sững người, nàng chăm chú quan sát tràng cảnh phía dưới, một lát sau mới lộ vẻ hiểu ra. “Giết người đoạt bảo.”
“Không sai.” Nam tử gật đầu. “Nhiều tu sĩ Đạo cơ như thế, dù không thể có được Đan châu thì nhặt mấy thi thể cũng sẽ có thu hoạch đáng kể. Đan châu vào tay phiền phức nhiều hơn lợi ích, túi trữ vật thu được lại không khiến người ta đánh mắt vào.”
“Hắc hắc…”, hắn cười lạnh. “Nói không chừng lợi ích thu được còn hơn cả Đan châu đó.”
“Đúng thế.” Nữ tử kia chậm rãi gật đầu, đôi mắt đẹp loé sáng.
Cách đó ngàn dặm, Mạc Cầu ghìm kiếm quang, thân hình loé lên chìm xuống dưới nham tương trong một địa mạch.
Không bao lâu sau, bầu trời xuất hiện mấy đạo lưu quang bay lượn, rất nhiều thần niệm vừa đi vừa quan sát kỹ lưỡng khu vực này. Thật lâu sau, đám người kia mới lộ vẻ không cam lòng ném ra mấy đạo pháp thuật quay về đường cũ.
Mạc Cầu vẫn không động đậy. Quả nhiên không bao lâu sau lại có hai nhóm người quay lại, một trong đó rõ là đệ tử của Thái Ất Tông nhưng đồng môn không có nghĩa là an toàn. Phải đến hai ngày sau Mạc Cầu mới lặng lẽ ngoi lên, thân thể biến ảo nhập vào hư không.
Công hiệu của Đan châu giống với nội đan, luyện hoá xong có thể làm cho tu vi tăng tiến, hắn cần một địa phương an toàn để luyện hoá mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận