Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 139: Tỷ thí

Đối phương vừa dứt lời, cả không gian trở nên yên tĩnh. Đám người Tử Dương Môn mặt không đổi sắc, còn người của Linh Tố Phái thì bắt đầu xì xào bàn luận, trong lòng có tức giận cũng không dám thể hiện ra.
Hai người Cố Vũ, Miêu Nguyên Thông liếc nhìn nhau, cả hai người đều do dự. Đoạn Bất Bình đưa ra đề nghị này chứng tỏ hắn rất có niềm tin đối với con trai hắn. Nhưng Đoạn Đức chỉ là một tên công tử phóng đãng, tuổi chưa lớn lắm, thời gian tiến vào Hậu thiên cũng chỉ một hai năm nay, trong khi hai người bọn hắn tu thành chân khí từ cách đây mười mấy năm rồi, kinh nghiệm võ kỹ đều hơn đứt đối phương.
Hai người có nghi hoặc nhưng không hề sợ hãi.
“Đoạn chấp sự.” Miêu Nguyên Thông chần chừ một chút rồi nói. “Luận võ tranh tài khó tránh việc bị thương dẫn đến mất hòa khí, ta sợ là không ổn. Việc này cứ để ta về bàn với trưởng lão xem sao.”
“Cái gì?” Đoạn Đức bước lên một bước, vẻ mặt lạnh lẽo. “Các ngươi coi thường Đoạn mỗ hay Linh Tố Phái không có người dám đứng ra ứng chiến?”
“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp. “Nếu các ngươi thật nhút nhát như thế, ta thấy chưa cần dư nghiệt Hắc Sát Giáo ra tay thì các ngươi đã chuồn hết cả rồi.”
“Ngươi...”, Cố Vũ biến sắc, chân tay đã ngứa ngáy rồi.
“Tốt.” Miêu Nguyên Thông đáp rồi đưa tay cản Cố Vũ lại. Hắn chủ động bước lên trước, chắp tay. “Đoạn công tử đã nói như thế, nếu chúng ta cứ từ chối thì chẳng khác nào xem thường mặt mũi các hạ. Miêu mỗ bất tài, nguyện đứng ra lĩnh giáo bản lĩnh của công tử.”
Nói xong, Cố Vũ nghiêm mặt. Việc hôm nay đã khó tránh, chẳng bằng hắn mượn cớ để trấn áp đối phương luôn. Luận thực lực, hắn hơi kém hơn Cố Vũ một chút. Hắn ra tay đầu tiên, vừa có thể thăm dò thực lực đối phương, vừa góp phần tiêu hao thể lực.
Tất nhiên, hắn không nghĩ là mình có thể thất bại.
“Tốt.” Đoạn Đức nhếch miệng cười. Hắn bước lên một bước, đưa tay ra hiệu.
“Ta nghe nói Miêu đường chủ có Phán Quan bút tinh diệu phi phàm, là một tuyệt kỹ nên cũng muốn nhân đây lĩnh giáo xem sao.”
“Các hạ khiêm tốn rồi.” Miêu Thông phất tay, đám người xung quanh tản ra để lại một khoảnh đất trống ở giữa.
“Miêu mỗ thiên tư không tốt, võ học không được thâm sâu, xin Đoạn công tử thủ hạ lưu tình.”
“Miêu đường chủ quá khiêm tốn.” Đoạn Đức khẽ cười rồi lắc đầu. “Mời.”
“Mời!”
Miêu Nguyên Thông nghiêm sắc mặt, hai tay khẽ lật, hai cây Phán Quan Bút dài chừng hơn một xích đã hiện ra trong lòng bàn tay. Hai người đối mặt, bầu không khí trở nên ngưng trọng, khí cơ vô hình bắt đầu lan ra.
Mạc Cầu đứng lẫn trong đám người quan sát, ánh mắt chớp động. Hắn đến phủ Đông An được ba năm, thời gian chủ yếu dùng để tu luyện và nghiên cứu võ học , y thuật, rất ít khi thấy cảnh chém giết thế này.
Nhưng dù sao đây cũng là một phủ rộng lớn, võ học hưng thịnh hơn xa những thành nhỏ như Giác Tinh Thành trước kia, cao thủ nhập lưu rất nhiều. Miêu Nguyên Thông có chân truyền của gia đình nên không thể so với các đệ tử hạch tâm trong các môn phái hay thế lực lớn, danh hào cũng không có gì. Nhưng nếu đặt hắn ở Giác Tinh Thành thì cao thủ đệ nhất như Chung Vân Triệu lúc trước cũng không phải là đối thủ.
“Cẩn thận.” Miêu Nguyên Thông quát lên, tiếng quát làm Mạc Cầu tỉnh táo trở lại.
Bóng người Miêu Thông trở nên mờ ảo, hai cây Phán Quan đã xé rách trường không đâm tới trước ngực Đoạn Đức.
Tiên Nhân Chỉ Lộ!
Chiêu này chỉ là một chiêu võ học thông thường, binh khí nào cũng có thể thi triển ra được, mục đích của Miêu Thông là muốn thăm dò đối phương nhưng chiêu thế xuất ra cũng mang nhiều ý vị, thân ảnh khẽ động, phong mang đã lao vút tới.
Chỉ là một chiêu đâm thẳng nhưng khả năng phát lực vô cùng tinh chuẩn hoàn mỹ, cảnh giới dưới Hậu thiên sợ là không ai có thể thoát được. Hai mắt Mạc Cầu cũng sáng lên.
“Tốt lắm.”
Đoạn Đức tán thưởng. Hắn không có ý định rút kiếm, tay phải giơ lên nhẹ búng ra.
“Đinh...”
Ngón tay va chạm với Phán Quan bút của Miêu đường chủ lại tạo ra âm thanh như là tiếng kim thiết va chạm. Miêu Nguyên Thông biến sắc, ngọn Phán Quan đầu mượn thế vượt đi, ngọn bút thứ hai đã điểm tới.
Bút pháp của Miêu gia đã mang võ kỹ, thư pháp, thậm chí cả thủ pháp điểm huyệt dung hòa thành một thể. Bút đi gió nổi, rất hợp với chiến đấu cận thân.
Thân hình Miêu Nguyên Thông biến hóa, song bút thay nhau vung trảm, ngả nghiêng như đang vẽ tranh, nét nối nét liên miên không dứt.
Hai mắt Mạc Cầu lấp lánh, vẻ mặt lại hơi có chút kỳ quái.
Thực lực Miêu Nguyên Thông không yếu, mọi cử động đều có chân khí gia trì, nhìn hắn ra tay có vẻ tùy ý nhưng từng chiêu đầu có thể phá vỡ đá núi, kình lực cường hãn. So với Lăng Vạn mà hắn đã từng đối đầu thì Miêu Nguyên Thông mạnh mẽ hơn nhiều nhưng không hiểu vì sao, hắn thấy đối phương khó mà có thể gây nguy hiểm cho hắn.
Chẳng lẽ, hắn đã mạnh lên nhiều như vậy?
Trái ngược với thế công hung mãnh của Miêu Nguyên Thông, Đoạn Đức đối phó lại nhẹ nhàng điêu luyện. Hắn không di chuyển bộ pháp mà chủ yếu dùng song chưởng ngạnh kháng.
Đánh nhau một lúc, vẻ mặt Miêu Nguyên Thông không khỏi trầm xuống. Hắn khẽ quát lên một tiếng, tốc độ Phán Quan bút đột nhiên tăng mạnh kéo theo tiếng xé gió phát ra gần như đồng thời. Hư ảnh liên miên bao phủ lấy đỉnh đầu Đoạn Đức.
Lần này không chỉ Mạc Cầu mà hai mắt Đoạn Đức cũng trở nên nghiêm túc, thân thể không khỏi bước lùi về phía sau, trường kiếm cũng đã xuất ra khỏi vỏ.
“Coong...”
“Đinh đinh...”
Kiếm quang như điện xé rách thế công đột kích của đối phương, tàn lửa từ va chạm bắn ra bốn phía. Thời khắc xuất kiếm, hai mắt Đoạn Đức như có tử quang lấp lóe. Luồng tử quang này nếu không để ý kỹ thì người bình thường rất dễ bỏ qua, chỉ là những người có mặt ở đây không ai là không biết.
Tử Dương Thần Công!
Nhất Tự Truy Hồn Điện!
Sắc mặt Mạc Cầu và Cố Vũ đột biến.
Tử Dương Thần Công là công pháp đích truyền của Tử Dương Môn, nó không thua gì Linh Tố tâm pháp của Linh Tố Phái. Công pháp này chỉ có đệ tử hạch tâm mới được tu hành. Nhất Tự Truy Hồn Điện là kiếm chiêu nổi tiếng, là võ học thành danh của một vị trưởng lão nào đó. Hai môn công pháp cùng xuất hiện ở đây chứng tỏ Đoạn Đức rất được Tử Dương Môn coi trọng.
Hai người có thể nhìn ra, Miêu Nguyên Thông tất nhiên cũng biết, sắc mặt hắn đại biến. Nhưng thời khắc mấu chốt, khí cơ giao lẫn không thể tùy tiện thối lui được. Hắn cắn răng, chân khí trong cơ thể được thúc đẩy đến đỉnh điểm. Phán Quan bút vạch một đường như hình bán nguyệt chém xuống.
Nhiếp Vân Trục Nguyệt trong Miêu gia Thập Bát Đả!
“A...”, Đoạn Đức khẽ thốt lên một tiếng, giọng khinh thường. Trường kiếm trong lòng bàn tay như có sự sống cũng dâng trào, kiếm quang lóe sáng như lôi điện xé rách mây mù, đạo đạo điện quang hiện lên ngang dọc, kình lực cương mãnh thổi bạt hết thảy về phía trước.
Nhất Tự Truy Hồn Kiếm vốn tinh diệu, nổi tiếng nhanh tuyệt, biến hóa nhưng cũng không kém phần uy mãnh. Hai mắt Miêu Nguyên Thông co rút lại, trong lòng có cảm giác lạnh lẽo.
Nguy hiểm!
Tên Đoàn Đức này muốn hạ tử thủ.
Mạc Cầu chấn động, trong vô thức đã muốn ra tay nhưng có người còn nhanh hơn hắn.
“Thủ hạ lưu tình.”
Cố Vũ hét lớn, thân hình lao vọt tới, song chưởng cương mãnh đánh thẳng tới trên người Đoạn Đức. Hắn biết mình không kịp chặn chiêu thế của đối phương, chỉ có bức đối phương lui về sau thì mới có cơ hội giải cứu Miêu Nguyên Thông.
Nộ Lôi Chưởng khí thế hung mãnh, cao thủ nhị lưu cũng không dám xem thường. Chưởng kình cuồn cuộn bất phàm.
“Đến hay lắm.” Đoạn Đức tất nhiên không chọn cách ngạnh kháng. Hắn thu kiếm về đón đỡ, đồng thời quát khẽ. “Để ta xem thực lực Linh Tố Phái thê snaof. Tiếp Kiếm Vũ Bát Phương của ta!”
Lời chưa dứt, kiếm quang đã tỏa ra bốn phương, vây kín Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận