Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 316: Trảm thảo trừ căn

Bên vách núi, Mạc Cầu ngồi xếp bằng, thân thể hắn thon dài, hai hàng lông mày nhíu lại, mồ hôi đổ đầy trán, thi thoảng lại kêu khẽ một tiếng trong khi Nhạc Văn đang hỗ trợ để xử lý thương thế ở đầu vai. Mấy người Lăng Quân ngoan ngoãn đứng ở đối diện, hai tay rủ xuống.
Trên mặt bọn họ đã từng có ý tứ khinh miệt, hiện giờ ai nấy đang nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt vừa kính sợ vừa ra vẻ không hiểu.
Trong ngũ hành, hành Mộc vẫn có sinh cơ dạt dào nhất. Đệ tử Mê Nguyệt Phong phần nhiều là nữ, công pháp sở tu cũng phần lớn thuộc về hai loại Thủy, Mộc. Thuật hôi sinh của Nhạc Văn rất có thành tựu. Người nàng hiện ra linh quang, từng tia sinh cơ nội uẩn rơi xuống đầu vai ngăn thương thế lan ra...
“Làm phiền Nhạc sư muội.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Thật không ngờ thương thế này lại phiền phức như vậy. Ví như ta tự tìm cách chữa trị thì không biết đến bao giờ mới có thể khôi phục được.”
“Mạc giam ngục nói đùa rồi.” Nhạc Văn mở miệng nhỏ nhẹ. “Nếu không nhờ giám ngục xuất thủ, kết cục của chúng ta hôm nay ra sao khó mà đoán được. Chúng ta phải cảm ơn giám ngục mới phải.”
“Không thể nói như vậy được.” Mạc Cầu lắc đầu, hắn nhìn mấy người Lăng Quân một chút rồi nói tiếp. “Đây vốn là việc của Hắc ngục chúng ta, khiến hai vị bị liên lụy là việc chẳng đừng.”
Đám người Lăng Quân nghe xong thì chỉ biết xấu hổ, cúi đầu cười gượng. Nếu bọn hắn biết Mạc Cầu có thực lực thế này, tuyệt sẽ không phí khí lực đi tìm hỗ trợ từ bên ngoài. Kết quả không được như dự kiến mà thiếu chút nữa lại xảy ra chuyện rồi.
Trong lòng Mạc Cầu cũng có cảm khái. Hắn không nghĩ Vạn Thú Ngưng Huyết Công lại cường hãn như vậy. Hắn thử nghiệm một loại huyết mạch của dị thú mà đã có thể ngạnh kháng tu sĩ Luyện khí tầng tám rồi. Chỉ có điều...
Huyết mạch trong thể nội thay đổi, lực đạo nhục thân tăng lên cũng dẫn đến vấn đề là có một ít năng lực không kiểm soát được, do đó không có ai sống sót. Ngoài ra thủ đoạn của tu Tiên giả cũng cực kỳ quỷ dị khiến cho người ta khó mà phòng bị, không cẩn thận một chút là có thể bỏ mình ngay.
Trước đó hắn chưa từng nghĩ nhục thân lại có thể bắn ra kiếm quang với uy lực to lớn như thế. Dù cho nhục thân của hắn hiện giờ cường hãn thế nào hắn cũng khó mà thắng được. May mắn là hắn phản ứng nhanh nhẹn, nếu không...
Hậu quả khó mà lường được!
“Mạc giám ngục, pháp thuật mà người kia thi triển hẳn là Linh quan pháp nhãn mà chỉ đệ tử nội môn mới có thể tu hành được.”
Lý Tĩnh chớp mắt nói. “Người ta có nói, loại thần thông pháp nhãn này rất khó tu luyện, trong tông môn cũng có cực ít người tinh thông. Ít nhất là bên trong Hắc ngục không có ai cả.”
“Ồ.” Mạc Cầu nhíu mày. “Vậy thì là ai đây?”
Hắc ngục là trọng địa giam ngữ phàm nhân của Thương Vũ Phái, phòng thủ sâm nghiêm, ngay cả hắn cũng không thể tùy ý xâm nhập. Người ngoài gần như không thể vào đây được. Dù có đi nữa, mục đích của người đó chắc chắn không phải là vì một ít khoáng thạch tinh luyện được.
“Không.” Phùng Ngũ đột nhiên lắc đầu. “Bên trong Hắc ngục có người làm được, mà lại không chỉ có một hai vị.”
“Sao lại thế được.” Lý Tĩnh nhíu mày. “Toàn bộ Hắc ngục mới có mấy vị đệ tử nội môn, lại thêm tiền bối ở Địa phế hỏa mạch nữa, từng người ta đều đã gặp qua, người kia nhất định không ở trong số đó.”
“Sư tỷ, người đừng quên, bên trong Hắc ngục còn có một loại người.” Phùng Ngũ đưa tay chỉ xuống dưới. “Tội phạm.”
“Tội phạm?” Lý Tĩnh khẽ giật mình, sắc mặt trở nên trắng bệch. “Tội phạm giải vào Hắc ngục đều bị khóa cứng pháp lực, không thể có tu vi Luyện khí tầng tám như vậy được.”
“Không sai.” Lăng Quân làm mặt nghiêm trọng. “Cho nên rất có thể có ai đó ở trong bóng tối giải kết phong ấn cho đối phương, sai hắn làm một số việc không thể làm ngoài ánh sáng được.”
“Chả trách lúc đó những đạo binh tạp dịch trông thấy mặt hắn đều bị diệt khẩu, thì ra là như vậy.”
Lời nói vừa dứt, mấy người cùng nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều sợ hãi. Giải khai pháp lực bị phong tỏa của tội phạm là hành vi không thua kém gì việc phản bội tông môn, đây không còn là việc nhỏ nữa.
Lúc này Chu Khang thở hồng hộc chạy tới, trong tay cầm một cuốn sổ dày nói. “Tìm được rồi.”
“Hô... hô...”
Đi tới gần, hắn vừa thở vừa cố gắng ổn định giọng nói.
“Người kia hẳn là Hỏa Tiên Trương Thanh, mười năm trước hắn là một đệ tử nội môn, bởi vì giết chết đồng môn nên bị phạt cầm tù chung thân trong Hắc ngục này. Pháp khí lúc trước của hắn là một kiện nhuyễn tiên chứ không phải phi kiếm, đồng thời cũng tinh thông Linh quang pháp nhãn.”
“Tốt lắm.” Lăng Quân vỗ tay. “Chúng ta báo cáo việc này lên tông môn để điều tra cho rõ ràng xem sao.”
“Cái này...”, Phùng Ngũ há mồm rồi lắc đầu. “Nhưng chúng ta không có chứng cứ, lại chẳng bắt được ai sống sót cả. Hơn nữa người có thể giải khai pháp lực phong tỏa chắc chắn địa vị không thấp, thậm chí phải nói là rất cao mới đúng.”
Lăng Quân sững người lại.
Đúng là như vậy!
Hắn chần chừ một lúc rồi quay sang nhìn Mạc Cầu.
“Giám ngục?”
Trước đây có việc gì bọn hắn cũng phải tự mình tìm cách giải quyết, hiện giờ đã vô thức nhìn sang xin chỉ thị của Mạc Cầu.
“Trương Thanh.” Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư. “Người này quan hệ thế nào?”
“Bẩm giám ngục.” Chu Khang khom người trả lời. “Trương Thanh có một huynh đệ kết bái cũng là đệ tử ngoại môn, là giám ngục đương nhiệm của khu Đinh tên Du Đức. Xét đến thời gian diễn ra mọi việc thì hẳn là sau khi Trương Thanh vào tù, Du Đức vì muốn chiếu cố cho hắn nên mới giao việc trong Hắc ngục cho hắn làm.”
“Nếu sự thực là vậy, tình cảm của hai người bọn họ khá sâu đậm, nếu hắn biết nghĩa huynh chết trong tay giám ngục thì...”
Hắn ngừng lời, ra vẻ xấu hổ.
“Không sao.” Lăng Quân tiếp lời. “Chỉ cần chúng ta báo cáo lên trên, tông môn sẽ phái người điều tra. Du Đức kia ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể tìm đến gây phiền phức cho giám ngục được. Lại nói dù hắn có tới thì giám ngục của chúng ta cũng không sợ.”
Mạc Cầu không để ý mấy câu lấy lòng của Lăng Quân, hắn nghiêm mặt hỏi.
“Đệ tử ngoại môn có thể giải phai pháp lực cấm chế trên người tội phạm không?”
“Việc đó... không được.” Chu Khang lắc đầu.
“Đã thế.” Mạc Cầu nheo mắt, hắn chậm rãi gật dầu. “Nếu đã thế thì nên báo cáo chi tiết là đúng.”
“Giám ngục.” Phùng Ngũ mở lời. “Phía trên sợ là sẽ không tin.”
Không chỉ không tin có người giải khai cấm chế trên người Trương Thanh, mà còn không có mấy ai tin rằng Mạc Cầu có thể đánh giết một tu Tiên giả có thực lực Luyện khí tầng tám.
“Tin hay không là việc của bọn họ, chúng ta chỉ cần mang chuyện đã xảy ra báo cáo lên trên là được.” Mạc Cầu khoát tay rồi nhìn Lăng Sương Hoa.
“Lăng sư muội, làm phiền ngươi đi một chuyến, huyết dịch Xuyên Thiên Cưu có lẽ ta còn cần mấy lần nữa.”
“Mạc giám ngục khách khí rồi.” Lăng Sương Hoa cúi người thi lễ. “Chỉ là huyết dịch của Xuyên Thiên Cưu cũng không dễ mà lấy được, cho nên lần sau chắc phải tầm một tháng nữa.”
“Không sao.” Mạc Cầu mỉm cười. “Ta không vội.”
“Đúng rồi.” Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi. “Sư muội phụ trách dưỡng dục linh thú ở Mê Nguyệt Phong hẳn phải rất tinh thông ngự thú chi thuật đúng không?”
“Không hẳn là tinh thông lắm.” Lăng Sương Hoa lắc đầu. “Ta chỉ làm chút việc vặt, có hiểu sơ sơ một hai phần, có một ít phàm nhân tạp dịch thậm chí còn mạnh hơn ta về phương diện ngự thú chi đạo.”
“Sư muội quá khiêm tốn.” Mạc Cầu hướng phía dưới chỉ rồi cười cười. “Không biết nếu lấy ngự thú chi thuật của Mê Nguyệt Phong thì có thể khống chế Hỏa Ngạc ở dưới kia hay không? Bởi vì bọn chúng mà khoáng mạch ở rất nhiều nơi không thể khai thác được.”
“Để giám ngục phải thất vọng rồi, phương pháp ấy khó thành công.” Lăng Sương Hoa lắc đầu tiếc nuối. “Ngự thú chi thuật có hạn chế, dị thú linh tính mười phần vốn rất khó thuần, Hỏa ngạc này tính tình ngang ngược càng khó thuần hóa hơn, việc này tiền bối trong tông môn cũng đã có thử nghiệm rồi.”
“Thật là đáng tiếc.” Mạc Cầu than nhẹ, rồi hẳn khoát tay. “Lăng Quân, ngươi mang hai vị sư muội đi xuống tiếp đãi cho tốt, còn ta... Ngươi nói cho Bạch chủ quản biết ta bị trọng thương cần tĩnh dưỡng một thời gian không tiện đến bẩm báo công việc, có chỗ nào thất lễ thì xin được rộng lòng tha thứ.”
“Rõ.”
Mấy người đồng thanh đáp rồi cùng nhau lui ra. Trên vách đá chỉ còn một mình Mạc Cầu ngồi xếp bằng, hắn cúi đầu nhìn nham tương ở phía dưới đang không ngừng sôi sục.
Một thời gian sau, một con Hỏa ngạc dài đến hơn mười trượng từ trong đám nham tương ló đầu ra, hai con ngươi đỏ hồng mang theo ánh nhìn nghi hoặc về phía “đồng loại” ở trên.
“Ô ngao...”
Ngự thú chi thuật!
Mạc Cầu chớp mắt, lấy khôi lỗi con nhện trên người ra, xếp nó gọn lại rồi gảy vào trong kẽ hở lân giáp của Hỏa ngạc.
Khống chế Hỏa ngạc là việc không có ai ở Mê Nguyệt Phong có thể làm được, nhưng trải qua quá trình kích phát tiên huyết phát sinh dị biến hắn đã có thể miễn cưỡng làm được việc đó.
Khu Đinh.
Bên dưới là nham tương cuồn cuộn, nhiệt độ cao bốc lên ở khắp nơi. Cách đó không xa là đám tội phạm mặc da thú dưới sự quản lý của mấy lao dịch đang vung trọng khí đánh lên đá núi để khai thác khoáng vật.
Trong một vùng đất u tĩnh, giám ngục Du Đức mang vẻ mặt âm trầm đứng trên một khối đá núi nhìn về phương xa như chờ đợi điều gì.
Không biết qua bao lâu...
“Hô...”
Gió lạnh thổi qua, một người mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện phía sau hắn.
“Chết rồi.”” Người áo đen cất giọng thanh thúy, tuổi tác người này không lớn. “Theo tin mới nhận được, Trương Thanh dính phải mai phục ở khu Dậu, cả đội đều mất mạng không có ai may mắn thoát được.”
“Khu Dậu?” Chân mày Du Đức cau lên, vẻ mặt khinh thường không giấu giếm. “Chỉ dựa vào mấy con tcas nát tôm thối ở đó mà giết được nghĩa huynh thì ngươi có tin không?”
“Tin hay không thì sao?” Người áo đen nhún vai. “Vấn đề bây giờ là hắn đã chết thật rồi, chết trên đường đi khu Dậu. Việc này cũng đã lan đến phụ thân ta ở đó, tiếp đây sợ là tông môn sẽ cử chấp pháp sứ đến điều tra.”
Qua giọng nói thì có thể thấy người áo đen có vẻ không hề lo lắng chút nào, ngược lại biểu hiện còn có phần kỳ quái.
“Có giấu được không?”
“Chết không toàn thây, không có chứng cứ, chỉ cần ngươi ngậm miệng không thừa nhận thì cùng lắm là chỉ chịu trách phạt nhỏ mà thôi.”
“Thật vậy sao?” Du Đức ngẩng đầu, hắn dừng lại một chút rồi mới nói. “Là ai đã giết nghĩa huynh?”
“Tin tức nói là do giám ngục Mạc Cầu ở khu Dậu.” Người áo đen đáp. “Nhưng theo ta được biết, đối phương chỉ là một kẻ phàm nhân với trình độ cơ quan thuật có vẻ không tệ, rất có thể hắn chỉ à con dê thế tội mà thôi.”
“Cơ quan thuật, Mạc Cầu.” Hai mắt Du Đức nhắm lại. “Ta có một yêu cầu.”
“Hiểu rồi.” Người áo đen than nhẹ. “Nhưng không thể làm lúc này được. Ngươi cũng biết nếu lúc này tên họ Mạc kia xảy ra chuyện thì ngươi khó mà thoát khỏi liên quan, dù không có tội cũng thành có tội.”
“Ừm.” Du Đức gật đầu. “Ta hiểu, nhưng cái chết của nghĩa huynh nhất định phải có kẻ đứng ra chịu tội, hãy để tên họ Mạc kia bồi tội đi...”
“Oanh...”
Hắn còn chưa dứt lời, xung quanh người đa hiện ra linh quang lấp lóe. Nham tương cuồng bạo như sóng dữ ầm ầm rơi xuống cuốn theo rất nhiều đá núi.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn ấy có một đầu Hỏa ngạc từ trong nham tương hiện ra há miệng gào thét rồi kéo theo hai người vào trong nham tương cuồn cuộn.
“Bành!”
Nham tương như sóng bắn tung tóe tạo thành một vòng xoáy.
“Lộc cộc... lộc cộc...’.
Bọt khí mang theo hỏa diễm bắn lên khôn trung rồi nổ tung, hai người chui vào trong đó cũng biến mất không để lại tung tích gì, chỉ có một đầu Hỏa ngạc há to miệng ra vẻ hài lòng, nó phun ra một đạo liệt hỏa rồi lắc mình chìm xuống dưới.
Ở quanh đó, đám tội phạm và lao dịch dừng tay, ánh mắt nhìn nhau đầy ngây ngốc, u mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận