Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 574: Bát Diện phi kiếm

Lúc đầu Mạc Cầu chỉ chú ý đến Trầm Hương Tuỷ vạn năm, mặc dù có phát hiện được khí tức khác thường dưới thuỷ vực nhưng lại không để ý lắm, đến lúc Tề Nguyên Hoá xuất thủ thì hắn mới nhận ra người quen này. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái. Vị tông sư Kim Đan đã đuổi theo hắn vài chục năm nay vậy mà lại đổi tính ra tay giúp hắn hay sao?
Đến giờ thì Mạc Cầu đã hiểu ra.
Hoạ thuỷ đông dẫn!
Ngoài khí tức của lão tổ La gia, dưới đáy nước còn toát ra ba cỗ khí tức khác, tất cả đều là của tông sư Kim Đan, hơn nữa khí tức nào cũng đằng đằng sát khí. Mạc Cầu tự nhận thực lực bản thân không yếu, trong thời gian ngắn hắn có thể đấu với Tề Nguyên Hoá rồi rời đi mà không gặp quá nhiều khó khăn, nhưng đối mặt với một lúc bốn vị tông sư Kim Đan thì… ngoài việc trốn ra hắn không còn cách nào khác.
Tề Nguyên Hoá nhìn Mạc Cầu là biết tình trạng của hắn. Đối phương đang bị thương mà thương thế lại không nhẹ, kém xa lúc động thủ cùng hắn trước kia.
“Yêu đạo đứng lại.”
La Cao Thịnh đang tức đến sùi bọt mép gầm lên, thân thể như lôi đình xé rách chân trời, trong chớp mắt đã xông ra ngoài vài dặm. Đại thủ hư duỗi, hào quang trong lòng bàn tay phun ra nuốt vào rồi bắn thẳng tới Mạc Cầu.
Thiên Cương Chính Pháp quyết!
Mạc Cầu cảm thấy phần lưng căng lên ngầm báo động, Giáp Binh Thối Thể đại pháp tự động vận chuyển sinh ra tầng tầng hào quang bao bọc lấy thân thể.
“Hây!”
Mạc Cầu quát khẽ, Thiên Lôi Kiếm đảo ngược giữa trời rồi chém thẳng vào hào quang kia.
“Bành!”
Linh quang tiêu tán, dùng mắt trần cũng có thể thấy được gợn sóng chấn động, những nơi gợn sóng đi qua đá ngầm bùng nổ, mặt nước cuộn trào vần vũ không ngừng.
Thân thể Mạc Cầu run lên, cổ họng có vị ngòn ngọt, trong lòng thì không khỏi giật mình. Thực lực của người này phải mạng hơn Tề Nguyên Hoá một bậc, kình lực cương mãnh khiến ngay cả Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân cũng hiện ra vẻ không chịu nổi.
Tề Nguyên Hoá là Kim Đan sơ kỳ thực lực không yếu, người kia chẳng lẽ lại là Kim Đan trung kỳ?
Không! Nếu như là Kim Đan trung kỳ thì có lẽ hắn đã không chống được một kích này.
“Ồ!” Ở phía sau, La Cao Thịnh cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Một kích vừa rồi hắn súc thế đã lâu, mục đích để đối phó với Tề Nguyên Hoá nên uy lực cường hãn, thế mà kẻ kia lại ngăn được, chứng tỏ thực lực đối phương không kém!
Trong chốc lát bị trì hoãn, thân hình Mạc Cầu bị ngăn trở, mặt nước trước mặt phá vỡ rồi xuất hiện một vị nam tử thấp lùn ngăn ở trước mặt.
“La lão đạo, ta giúp ngươi cầm giữ người này, ngươi sẽ nợ ta một món nợ ân tình.”
“Yên tâm.” La Cao Thịnh lớn tiếng. “Bắt được người này thì công lao bắt giữ Tề Nguyên Hoá của La mỗ sẽ nhường cả cho ngươi. Ngươi phải cẩn thận, thực lực của người này không yếu.”
“Vậy sao?” Người kia sáng mắt lên, hắn chuyển sang quan sát Mạc Cầu. “Ta cũng muốn kiến thức một phen.”
Vừa dứt lời, đôi mắt đen nhánh của người này đột nhiên biến thành tĩnh mịch băng lãnh như một vòng xoáy kéo nguyên thần của hắn vào trong. Ngay cả nhật quang xung quanh cũng biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có một mảnh hắc ám ngăn đường tiến lên của Mạc Cầu.
Pháp thuật nhiếp hồn?
“Hừ.”
Mạc Cầu hừ lạnh, đôi mắt hắn cũng chuyển sang tĩnh mịch, một cảm giác tịch mịch như đến từ viễn cỗ hiện lên trong mắt hắn, vừa như kết thúc của vạn vật lại như Địa phủ U Minh.
“Bành!”
Một màn va chạm phát sinh trong thức hải của hai người, mặc dù bên ngoài không có biểu hiện gì nhưng độ hung hiểm của màn đấu pháp lại không hề ít đi.
“Ừm.”
Hai người đồng thời kêu lên một tiếng kinh ngạc. Tu sĩ thấp lùn lảo đảo lùi lại, hốc mắt chảy ra hai giọt máu tươi. Mạc Cầu cũng cảm giác như đầu mình vừa đụng phải một cây trọng chuỳ, hai mắt hoa lên, pháp lực trong thể nội có cảm giác bị mất khống chế trong một sát na. Hắn cảm thấy thần niệm của đối phương giống như một cây dùi, phong mang tất lộ lại ẩn tàng nhiều huyền diệu.
Nếu so sánh thì thần niệm của Mạc Cầu yếu hơn đối phương một bậc nhưng lại giống như những cây đinh thép từ các góc độ quỷ dị phát động công kích đối phương. Nhờ có U Minh Sách, Mạc Cầu còn thoáng chiếm được thượng phong.
Vừa mới hoàn hồn, hắn quyết định thừa thắng xông lên, thân hình loé lên đã lao thẳng về phía tu sĩ thấp lùn kia.
“Cẩn thận.”
Ở xa xa, Tề Nguyên Hoá thấy vậy thì vội mở miệng nhắc nhở. Mạc Cầu giật mình, thân hình đột nhiên đình trệ, biến hoá đột ngột nhưng nhưng vẫn hết sức trôi chảy tự nhiên.
“Tê tê…”
Tiếng quái khiếu vang lên phía sau tu sĩ thấp lùn, từ đó mọc lên một con quái xà có hai cánh đang nhìn Mạc Cầu phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ lòm.
Yêu thú Đan cảnh! Khí tức trên thân con yêu thú này không hề thua kém tu sĩ thấp lùn kia.
“Bạch!”
Thân thể Mạc Cầu biến hoá ẩn vào hư vô rồi tạo thành một đường cong xẹt qua chân trời, hướng thẳng đến chín tầng mây mà phóng đi. Tề Nguyên Hoá lại lựa chọn ngược lại với hắn, thân thể loé lên đã xoay người phóng thẳng xuống đáy thuỷ vực.
“La đạo hữu.” Dưới mặt nước, vị nữ tử thân mang nhuyễn giáp, vóc người nóng bỏng vội mở miệng. “Trước tiên không nên quản người kia, hãy bắt lấy…”
Nàng còn chưa dứt lời thì khuôn mặt đã hiện lên vẻ bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn La Cao Thịnh nổi giận, gầm lên một tiếng rồi hoá thành một đạo điện quang bay thẳng lên không trung.
“Đáng chết!”
Nữ tử kia chỉ biết giậm chân vẻ tức giận, khí kình cuồn cuộn dưới chân, mặt nước xung quanh ầm ầm chấn động dâng cao đến trăm trượng rồi đập xuống.
“Yêu đạo?”
Mạc Cầu quay đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Tại Vân Mộng Xuyên thì Thánh tông là thế lực bá đạo nhất trong ba đại thế lực. Chỉ cần là người không rõ lai lịch, lại mang theo pháp môn quỷ dị thì đều bị bọn họ xem là yêu đạo, tiện tay là đánh giết.
Hiện giờ Mạc Cầu chính là đối tượng như thế. Sau một thời gian ngắn phi độn, pháp lực trong thể nội Mạc Cầu tiêu hao nhanh chóng, vẻ mặt cũng dần trở nên khó coi. Hắn quay ra quan sát bốn phía tìm cơ hội chạy trốn.
Không giống với Tề Nguyên Hoá, La Cao Thịnh có tuổi tác lớn hơn, tu vi cao hơn, thực lực cũng mạnh hơn. Tốc độ độn đi cũng phải nhanh hơn một bậc. Chân hắn đạp Thiên Cương Bộ, tốc độ như thuấn di, mỗi bước phóng ra đều đi xa gần một dặm, dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
“Yêu đạo, ngươi trốn không thoát. La gia của ta ba trăm năm mới xuất hiện một người xứng với kỳ lân như thế, hôm nay bị ngươi giết đi, vậy thì hãy dùng đồ vật trên người ngươi để đền bù đi.”
Dứt lời, hắn thấy tốc độ của Mạc Cầu chậm dần thì cong ngón tay búng ra, một thanh phi kiếm bát diện phá thể mà xuất, đón đầu chém xuống phía dưới. Phi kiếm này dài chứng ba thước, tạo hình cổ quái, bát diện trên thân có khắc chim thú, sông ngùi núi non nhưng chỉ dài khoảng ba thước, uy áp một phương.
Kiếm xuất, hư không cũng vì thế mà rung động như có một toà núi lớn nguy nga đè xuống, không khí ngưng kết, Mạc Cầu giống như một đầu phi trùng bị hãm trong đó, tốc độ độn đi đột nhiên giảm mạnh.
Pháp bảo!
Thiên Lôi Kiếm của Mạc Cầu mới là pháp bảo sơ thành, chuôi Bát Diện kiếm của La gia là pháp bảo truyền thừa đã ba ngàn năm, uy lực cực kỳ cường hãn. Kiếm quang chưa tới mà trong lòng Mạc Cầu đã trầm xuống.
“Hô…”
Hắn khẽ thả ra một ngụm trọc khí, khí huyết toàn thân như nước sôi lăn lộn, làn da cũng trở nên đỏ bừng. Huyết mạch thiên phú khống hoả xen lẫn nhau nối thành một mảnh, cuối cùng hoá thành một đám lửa ầm ầm bốc cháy.
“Oanh!”
Liệt diễm hoá thành một cự nhân hiện ra từ hư không.
Hoả Thần Pháp tướng!
Cự nhân kia ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng thét chấn động tám phương. Cự nhân này cầm xiềng xích quỷ hoả trong tay, cánh tay huy động, ngàn vạn xiềng xích liền văng lên không trung. Cùng lúc ấy, Thiên Lôi Kiếm và Phá pháp Như Ý cùng xuất hiện ở hai bên tả hữu, đan xen vào nhau, xoay tròn nhằm hướng La Cao Thịnh đánh tới.
“Tốt.”
La Cao Thịnh nhìn thấy nhưng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Khí tức trên người đối phương rõ ràng không cường đại nhưng lại có nhiều đồ tốt như vậy, nếu có thể thu được cả thì tổn thất một hậu nhân như La Đồng cũng xem như đáng giá.
Tông sư Kim Đan bình thường tuổi thọ lên đến tám trăm năm. Nếu không nửa đường vẫn lạc, ngoan ngoãn sống qua ngày rồi tìm một số linh đan linh dược phục dụng vào thì có thể sống đến ngàn năm cũng là bình thường. Có tu sĩ Kim Đan toạ trấn, một gia tộc đủ sức cường thịnh ngàn năm không đổ. Trong ngàn năm đó, gia tộc có thể bồi dưỡng ra được một vị Kim Đan thì gia tộc đó có thể hưng thịnh kéo dài mãi.
Cho nên lúc này, mặc dù việc mất đi La Đồng khiến La Cao Thịnh đau lòng nhưng hắn còn không đến mức đánh mất lý trí của mình. La gia hiện có đến hai vị Kim Đan. Hắn quát khẽ, tay áo dài vung lên, một đoàn yên hà bảy sắc bao phủ quanh người, đại thủ xoay chuyển đánh ra một đạo lôi pháp Thiên Cương.
Yên hà bảy sắc không biết là vật gì, Thiên Lôi Kiếm lâm vào trong đó liền giống như bị trói chặt, kiếm quang đột nhiên trở nên ảm đạm. Ngược lại chỉ có Phá Pháp Như Ý đến từ Thái Ất Tông vẫn giữ được uy năng mạnh mẽ như cũ, nó không ngừng kích xạ ra đạo đạo linh quang mở đường phía trước cho Thiên Lôi Kiếm.
“Oanh!”
Xiềng xích quấn quanh quỷ hoả va chạm với pháp bảo của đối phương liền vỡ thành vô số mảnh vụn. Những xiềng xích này đều do Mạc Cầu dùng thần niệm và chân hoả dung hợp mà thành, mặc dù có thể sinh sôi không ngừng nhưng lần này hắn cũng phải kêu lên một tiếng đau đớn. Bát diện phi kiếm cũng khẽ run rẩy rồi bay ngược trở về rơi vào trong lòng bàn tay của La Cao Thịnh.
“Hảo tiểu tử. Tiếp Thiên Cương Kiếm quyết của ta.”
La Cao Thịnh quát lên một tiếng rồi cầm kiếm vọt tới trước, Kim Đan trong thể nội quay tít một vòng, pháp lực tinh thuần phun ra nuốt vào. Có lực lượng Kim Đan gia trì, nhất cử nhất động của hắn đều như có thiên ý trong người. Hai kiếm đơn giản đánh ra liền đánh văng Thiên Lôi Kiếm và Phá pháp Như Ý ra ngoài để thi triển thuật pháp cận thân.
“Bành!”
Một hoả nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn. Hoả nhân này cao hơn một trượng, phía sau có vô số xiềng xích mở ra, hoả diễm u lãnh hoá thành vô số vòng tròn quấn quanh thân thể.
“Bạch!”
Mạc Cầu duỗi hai bàn tay, một cây trường đao đen nhánh đã hiện ra trong tay, đao quang mang theo thiền ý nhàn nhạt phá toái hư không, tựa như có thể bỏ qua thời không cách trở đột ngột xuất hiện trước mặt La Cao Thịnh.
Địa Tàng Bản Nguyện đao!
Một thức đao pháp này cũng là một thức duy nhất không dung nhập pháp môn Thập Phương Sát Đạo. Đao xuất là đã chú định phải chém trúng mục tiêu.
“Đinh…”
Một thanh trường kiếm ngăn trước đao quang, La Cao Thịnh biểu hiện ngưng trọng, lưỡi kiếm cũng run nhè nhẹ.
“Địa Tàng Bản Nguyện đao?”
La Cao Thịnh đúng là không thể né tránh nhưng lại có thể ngăn cản công kích của Mạc Cầu. Cảnh giới của tông sư Kim Đan giống như có thể giúp hắn biết trước sự việc, Bát diện kiếm xuất hiện trước mắt ngăn lại trường đao đen nhánh của Mạc Cầu, ngoài ra còn có một cỗ lực lượng kinh khủng ngo ngoe muốn động.
“Không tệ.” Thần niệm Mạc Cầu chấn động, thân thể lui nhanh về sau. Vị trí trước đó của hắn đột nhiên hiện ra mấy lôi cầu theo nhau nổ tung, không gian vặn vẹo muốn rách.
“Coong!”
Phi kiếm run rẩy, Thiên Lôi Kiếm ở phía sau loé lên, hoá thành chín sợi điện quang trong chớp mắt rồi lặng lẽ bao phủ hơn mười dặm xung quanh.
“Oanh!”
Điện quang bộc phát.
Thập Phương Sát Đạo - Tru Ma Kiếm trận!
Kiếm quang phân hoá thành chín đạo kiếm quang, không phải cảnh giới Kim Đan thì khó mà thi triển ra được. Chính đạo kiếm quang kia cùng lúc thi triển ra Thái Ất Tru Ma Kiếm quyết dẫn động thiên lôi oanh kích.
“Ngươi không phải tu sĩ Kim Đan?” La Cao Thịnh đạp nhẹ lên thân kiếm, lăng không ấn xuống, lôi quang tràn ngập thiên địa bắt đầu tiêu tán. “Sao có thể như vậy?”
Vẻ ngoài của La Cao Thịnh trông có vẻ bình thản nhưng trong lòng đã dậy lên từng đợt sóng ngầm. Dù là Địa Tàng Bản Nguyện đao hay kiếm trận vừa rồi, uy lực của chúng đều có thể uy hiếp được hắn. Thời khắc tiếp xúc cận thân với Mạc Cầu, khí tức đối phương cũng không còn che giấu được, điều khiến La Cao Thịnh ngạc nhiên chính là đối thủ của hắn lại không phải là một vị tông sư Kim Đan.
Vậy là sao? Trên người đối phương còn ẩn giấu bí mật gì?
Ý niệm vừa động, trong lòng La Cao Thịnh hiện lên một cỗ nhiệt khí. Không phải Kim Đan đã có thể bức hắn thành ra tình trạng như thế, nếu có được bí mật trên người đối phương thì bản thân hắn chẳng phải là…
Tâm niệm vừa ra, La Cao Thịnh đột nhiên há miệng.
“Rống!”
Thần thông Phong Lôi Chấn!
Sóng âm mắt thường có thể nhìn thấy hoá thành gợn sóng chấn động bốn phương, tầng mây ở chân trời nặng nề bị xoắn thành từng tia hơi khói, dòng nước phía dưới chân cũng ầm vang rồi hoá thành hơi nước dâng đầy trời.
“Trấn!”
Mạc Cầu quát lên một tiếng chấn động sóng âm, hắn như hoá thành một hòn đảo đứng vững giữa sóng giữ.
“Ba!”
“Ba!”
Những tiếng nứt vỡ từ trên người hắn vang lên. Hoả diễm trên thân thể cũng xuất hiện vô số vết rách.
Thập Đại Hạn!
Thiên hồn, khai!
Địa hồn, khai!
Tam hồn thất phách toàn bộ triển khai!
“Oanh…”
Uy thế kinh khủng từ nhục thân Mạc Cầu dâng lên, từng tia máu tươi chay ra bên ngoài thân thể gặp nhiệt độ cao liền bốc hơi tan rã không để lại dấu vết gì.
“Giết.”
Thập Phương Sát Đạo - Nhất Tự Minh Tâm Trảm!
Tốc độ cực hạn cùng lực lượng thuần tuý ầm ầm bộc phát. La Cao Thịnh ngưng sắc mặt, tạp niệm trong lòng tiêu tán hết, Bát diện kiếm vòng quanh người tạo nên một cỗ kiếm ký ngạo nghễ chấn áp thiên địa.
Kiếm xuất, thiên địa biến.
“Oanh!”
Tiếng va chạm vang lên không dứt, tại thời khắc hoàn toàn kích phát Thập Đại Hạn, pháp tướng phía sau Mạc Cầu phát ra thực lực không hề thua kém tông sư Kim Đan, hai người cũng đều là cao thủ cận chiến.
Mạc Cầu ngộ ra Thập Phương Sát Đạo, vạn pháp quy nhất. La Cao Thịnh mang trong mình truyền thừa mấy ngàn năm của La gia, pháp bảo thượng phẩm, bản thân cũng là một lão quái vật đã hơn bảy trăm tuổi, kinh nghiệm đối chiến phong phú. Hai người va chạm liên tục nhưng vẫn không phân được cao thấp.
Sau một khoảng thời gian ngắn, thân thể Mạc Cầu bị trúng vài kiếm rồi đánh bật ra ngoài, ầm ầm rơi xuống một chỗ trên đảo đang bốc lên khói đen cuồn cuộn.
“Oanh!”
Hòn đảo chịu va chạm lại dẫn động hoả mạch phun ra nham tương cao đến ngàn trượng.
“Không ổn!”
La Cao Thịnh biến sắc, vội vã xông vào nham tương, thần niệm hạ xuống lùng tìm nhưng đã không thấy thân ảnh Mạc Cầu đâu nữa.
Cách đó mấy ngàn dặm, thân thể Tề Nguyên Hoá run rẩy được Lý Từ kéo rơi xuống một đám mạn đằng. Mạn đằng mở ra gai nhọn theo phản xạ, nó muốn thôn phệ tất cả sinh linh rơi vào nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình dễ dàng trấn áp.
“Đa tạ.”
Tề Nguyên Hoá nhìn Lý Từ gật đầu. “Nếu không ngờ Lý huynh kịp thời chạy đến, lần này Tề mỗ sợ là dữ nhiều lành ít.”
“Ta cũng không ngờ, lần này người Thanh tông lại ra tay quyết tuyệt như vậy. Bọn họ không ngại xuất ra ba vị Kim Đan để vây giết ngươi.” Lý Từ cũng nhíu mày. Mặc dù hắn cứu được Tề Nguyên Hoá nhưng bản thân cũng chịu tổn thương, một vết rách dữ tợn xuất hiện trên ngực bụng đang không ngừng ăn mòn da thịt quanh đó. Pháp lực Kim Đan cũng không tiêu trừ hết được.
“Không chỉ có ba vị.” Tề Nguyên Hoá lắc đầu. “Được rồi, sao Lý huynh lại xuất hiện ở đây vậy?”
“Ta đang đi tìm một người.” Lý Từ mở miệng, vẻ trầm ngâm rồi thở dài. “Có điều bây giờ chắc là không cần tìm nữa.”
Nói xong hắn ném một mai ngọc giản cho Tề Nguyên Hoá. “Tin tức hôm qua vừa truyền tới.”
“Cái gì?” Tề Nguyên Hoá đưa tay nhận lấy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. “Đem Đằng Tiên Đảo nhường lại cho Thánh tông?”
“Không sai.” Lý Từ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận