Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 122: Thu hoạch

“Lách tách...”
Cách đó không xa là đám thủ vệ của Phương gia đang thay phiên nhau canh gác. Hai người ở trong đội ngũ, cảm giác cũng thấy an toàn.
Tần Thanh Dung hơi động người, nàng đã ngủ say, lâu lắm rồi mới được buông lỏng tâm tình như vậy.
Mạc Cầu thu hồi ánh mắt, xác nhận không có ai chú ý đến mình thì mới để ý đến các vật trong tay mình.
Trên người tên Nhạc Nguyên giả kia không có nhiều đồ lắm, tất cả đều được để trong cái bọc chứa, trong đó riêng cuốn Kim Cương Kinh đã chiếm diện tích non nửa.
Cuốn Kim Cương Kinh này không có bìa dày, không có chú thích gì bên ngoài, trang giấy sử dụng cũng hết sức bình thường, chỉ là đã bị người ta sử dụng quá nhiều lần nên có vẻ cũ nát.
Xem ra tên Nhạc Nguyên giả kia đã từng là hòa thượng một thời gian. Ngoài Kim Cương Kinh còn có hai cái bình bằng đồng nặng trĩu, một cái hộp gỗ và hai quyển sổ mỏng. Còn có thể một ít bạc vụn chừng hai trăm lượng nữa.
Cái bình đồng không lớn, khá nặng, nguyên nhân không chỉ bởi chất liệu của nó mà có lẽ còn bởi đồ vật ở bên trong.
“Pặc...”
Hắn mở nắp bình thì thấy một thứ chất lỏng màu vàng sóng sánh, đưa mũi ngửi nhje thì thấy không có mùi vị gì. Chỉ dựa vào quan sát hắn rất khó xác định đó là thứ gì, chỉ đoán nó hẳn không phải thứ đồ bình thường.
Bỏ cái bình sang một bên, Mạc Cầu cầm lấy cái hộp gỗ.
Cái hộp làm từ gỗ thường, nhìn vẻ ngoài của nó thì chắc mới được làm ra chưa lâu. Sau khi mở nắp hộp, thứ đập vào mắt hắn là hai đóa hoa được ép lại.
Cánh hoa màu tím kỳ dị, ở trong hộp nhưng vẫn lấp lóe u quang. Thứ này Mạc Cầu biết. Nó là hoa Ưu Đàm. Một loại kỳ hoa hiếm thấy, cũng là một loại Linh dược có tác dụng gột rửa kinh mạch, là thánh phẩm chữa thương.
Nếu lúc trước Chung Vân Triệu có một gốc này thì thương thế của hắn chỉ cần vài ngày là sẽ ổn định. Giá của thứ này không rẻ.
Ít nhất tại Giác Tinh Thành thì Mạc Cầu chưa từng thấy lần nào, hắn chỉ nhận ra nó nhờ ghi chép trong Dược kinh mà thôi.
Riêng hai đóa hoa này giá trị đã vượt xa hai trăm lượng bạc vụn vừa rồi. Bên dưới hai nhánh hoa là một cái biên lại cầm đồ.
Mạc Cầu đưa tay cầm lấy nó, ánh mắt nghi hoặc. Cái biên lại này chí có một hàng chữ số, không có danh tự của cửa hiệu đã cầm. Hoa văn trên đó thì có vẻ đặc thù, khác biệt.
Hiện giờ thứ này hắn cũng không làm gì được. Hắn cất kỹ mấy đồ vật đi rồi nhìn về phía hai quyển sổ. Thứ hắn kỳ vọng chính là công phu của đối phương.
Loại võ kỹ luyện thể, công pháp tuyệt học của đối phương là thứ hắn không thể so được.
Cuốn đầu tiên có ghi Kim Cương Pháp...., chỉ khác Kim Cương Kinh có một chữ nhưng nội dung lại hoàn toàn khác. Nhờ ánh lửa bập bùng, Mạc Cầu mở quyển sách, sắc mặt nhanh chóng biến đổi.
Sau một lúc lâu, hắn khép sách lại, ánh mắt phức tạp nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm.
Trong sách ghi lại danh tự của tên Nhạc Nguyên giả kia. Hắn từng là võ tăng của Kim Cương Tự, pháp hiệu là Định Thức.
Người này có tên tục là Cốc Tu, tuy gia nhập phật môn nhưng tính tình tàn nhẫn, không những không có lòng từ bi hỉ xả mà còn cực kỳ xảo trá, không biết vì sao lại phản bội rồi trốn ra ngoài.
Quyển sổ này là công pháp sở tu của hắn, cũng là truyền thừa Kim Cương Thân của Kim Cương Tự.
Công pháp này bao hàm rất rộng, từ thối pháp, chưởng pháp, trảo pháp, quyền pháp, thậm chí còn có phương pháp vận chuyển khí huyết luyện thể. Nhất pháp thông, vạn pháp thông. Cuối cùng kình lực lan ra toàn thân hóa thành nội khí, là võ học Luyện thể đỉnh cao.
Chỉ tiếc là...
Cốc Tu mang nó ra sửa chữa rồi ghi chép loạn lên, cơ bản không thể tu tập theo được. Dẫu có nhờ hệ thống cũng không khôi phục như cũ được.
“Một tên giảo hoạt.” Mạc Cầu đưa tay vuốt lông mày, bất đắc dĩ than nhẹ. “Cũng may ta không phải về tay không.”
Hắn không thể tu Kim Cương Thân, chỉ có thể mang ghi chép trong đó xem như tích lũy kinh nghiệm hiểu biết. Nhưng ở hai trang cuối cùng có ghi lại một môn Tỏa Thân Quyết.
Môn công pháp này hình như tên Cốc Tu kia mới thu thập được, dù có ghi chép nhưng mượn nhờ hệ thống chắc là có thể phục hồi lại như cũ được.
Cầm lấy cuốn sổ thứ hai, hắn thấy bên ngoài bìa cũng không có chữ nghĩa gì. Hắn mở ra bên trong thì hai mắt sáng lên.
Phương thuốc?
Nội dung trong này đúng là ghi lại một phương thuốc. Cụ thể thế nào hắn không biết, nhưng ba loại dược vật đầu tiên cần dùng đã khiến Mạc Cầu hít vào một ngụm khí lạnh.
Kỳ hoa Ưu Đàm, Thiên Lý Hương và Thất Tâm Quả.
Kỳ hoa Ưu Đàm hiếm thấy thế nào đã không cần phải nói, hai loại còn lại cũng không thua kém bao nhiêu. Ngoài ba thứ ấy còn có mấy chục loại dược vật phối hợp khác nữa, chỉ tính tiền phối chế đã lớn vô cùng.
Phương pháp luyện chế phương thuốc này Cốc Tu cũng ghi chép nhằng nhịt lên nhưng vì không thông thạo với y thuật nên trước con mắt của Mạc Cầu, chúng thật giống một trò cười.
Nhờ thế mà hắn lại chiếm được tiện nghi.
Lấy y thuật tạo nghệ của hắn, hắn thừa sức phân biệt được chỗ nào thật chỗ nào giả, sau đó sửa chữa, phục hồi như nguyên bản là không khó.
Đương nhiên, cái khó của phương thuốc này chính là làm sao có thể thu thập được hết các loại dược liệu cần thiết.
Mạc Cầu lắc đầu rồi khép cuốn sổ lại.
Mấy thứ vừa rồi là toàn bộ những gì hắn lấy được từ trên người Cốc Tu. Hắn đem cất kỹ rồi lấy từ trong ngực ra tấm da thú vô danh.
Bọc bên trong tấm da thú là cái ống đồng và rất nhiều độc châm. Thứ này bay ra với tốc độ kinh người, có thể xuyên thủng sắt đá, cao thủ Hậu thiên bình thường cũng khó mà ngạnh kháng được, hắn không thể cứ thế vất đi.
Hắn cầm lấy cái ống đồng, cẩn thận xem xét, sau đó từng chút từng chút một gắn Ngưu Mao Châm lên.
Một lúc sau.
“Két...”
Có tiếng máy xoay vang lên, toàn bộ Kim Mao Châm đã được đặt vào như cũ.
Mấy ngày sau, tại phái nam thành của phủ Đông An. Tần Thanh Dung đang lưu luyến không muốn rời Phương di, nàng nhìn theo cho đến lúc đối phương rời đi mới từ từ quay người lại.
Mạc Cầu thì đứng sau cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Bên cạnh hai người chỉ còn lọ tro cốt của Tần sư phó, không thấy cái quan tài đâu nữa.
Phủ Đông An chia làm bốn khu vực. Nội thành, nam thành, bắc thành và thành Ngoại Quách.
Nội thành tất nhiên là nơi phồn hoa nhất. Bắc thành cổ xưa cũ kỹ, nam thành thì bình thường. Có thành Ngoại Quách là mới được xây mấy chục năm gần đây, vẫn còn rất mới.
Nhưng ngay cả nam thành bình thường như thế nhưng cũng phồn hoa hơn Giác Tinh Thành nhiều.
Cỗ xe ngựa tam mã có thể sáng vai mà đi trên đường, kiến trúc trang trí trạm trổ tinh xảo, những địa phương khác không dễ thấy được. Người đi trên phố đều mặc gấm vóc đủ màu sắc dễ khiến cho người ta hoa mắt.
Mạc Cầu đã từng sống trong thế giới phồn hoa còn ngạc nhiên như vậy, Tần Thanh Dung từ bé chỉ sống trong một cái thành nhỏ, có thể hình dung được nàng đã kinh ngạc như thế nào trước những gì nhìn thấy.
Lê Hoa Hạng không khó tìm. Hai người mất mười mấy đồng tiền lớn, nhờ một tên xa phu chở tới tận ngõ. Lúc gần tới, tim Tần Thanh Dung đập liên hồi.
Lần trước nhị sư bá Tả Tư Minh gửi thư đã cách mấy năm, mấy năm vừa rồi hắn thế nào nàng cũng không biết. Mà đối phương cũng chưa từng được gặp mình, liệu có thể nhận ra hay không?
Trong đầu nàng đang hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
“Đông... đông...”
Mạc Cầu bước lên trước, gõ mấy tiếng lên cánh cửa.
“Ai vậy?” Mửa cửa là một lão giả. Lão đưa mắt nhìn hai người với vẻ nghi hoặc. “Các ngươi tìm ai?”
“Lão tiên sinh.” Mạc Cầu chắp tay. “Xin cho hỏi nhà của Tả Tư Minh đại phu ở đây có phải không?”
“Đúng.” Lão giả gật đầu.”
Hai người nhìn nhau vui mừng, nhưng lão giả bấy giờ mới nói tiếp.
“Nhưng Tả đại phu đã mất từ hai năm trước rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận