Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 475: Đấu kiếm

Tuần sơn tế lễ sắp đến, ở gần Thái Ất Tông đã không có mấy tán tu tà đạo. Đệ tử tông môn phụ thuộc Thái Ất Tông đi trước quét sạch chướng ngại. Sau đó là rất nhiều đạo binh đến từ Thái Huyền Cực Chân động thiên như thiên binh hạ phàm, trên đường đi tinh kỳ phấp phới, tiếng trống vang như sấm theo sát phía sau.
Đệ tử các cung Thái Ất Tông đi tiếp sau, rồi sau đó mới đến ba ngàn tu sĩ Đạo cơ như Mạc Cầu.
Kim Đan, Nguyên Anh thì ở phía trên cửu tiêu, mắt thường không thể nhìn thấy, có thể cúi đầu xem khắp bốn phương. Nhân số tuy nhiều nhưng không có ai là kẻ yếu. Dù trên đường đi có gặp trì hoãn thì một ngày cũng đi xa được mấy trăm dặm. Chưa đầy một tháng đại quân Thái Ất Tông đã xuất phát được vạn dặm, xông vào Nhạn Đãng sơn mạch mênh mông.
Đến đây thì tốc độ di chuyển của đại quân bắt đầu chậm dần. Không giống với ở gần tông môn, sâu bên trong dãy núi vẫn có không ít tu sĩ tà đạo chiếm đóng. Có người không biết sự việc Tuần sơn tế lễ, có người thầm mong sẽ gặp may mắn mà qua khỏi, cũng có thể vì nguyên nhân khác mà không chịu rời đi.
Song phương bắt đầu tiếp xúc, chém giết cũng theo đó triển khai. So với đại quân Thái Ất Tông đông đảo, một ít tán tu tà đạo tất nhiên chỉ như châu chấu đá xe. Vừa xông lên đã bị đánh cho tan nát.
Mỗi ngày, ngoài trừ đại quân trong trướng không được ra ngoài thì đệ tử các cung đều tản ra bốn phía tìm tòi bảo vật, linh dược, cảnh tượng giống như có cả ngàn vạn con ong bay đi tìm mật vậy.
Trăm năm đi qua, linh vật trong sơn mạch vừa đến lúc có thể thu hoạch. Chân trời đầy lưu quang bay lượn, cả vạn tu sĩ đan xen lẫn nhau, khí cơ chấn động đến ngàn dặm. Những nơi họ đi qua các địa phương có linh tính tồn tại đều sẽ bị càn quét mấy lần và vơ vét sạch sẽ.
Đại quân tiến thêm vạn dặm nữa. Cho dù đại quân Thái Ất Tông có số lượng rất lớn thì trước Nhạn Đãng sơn mạch mênh mông vô biên cũng dần trở nên nhỏ bé. Đến đây họ chia ra bốn đường tiếp tục tiến về phía trước. Cùng lúc ấy đã xuất hiện người của Thiên Tà minh ra mặt thăm dò, thậm chí có cả tông sư Kim Đan thò ra, mưu toan ngăn cản đại quân. Có điều bọn họ đều không địch lại được lực lượng của Thái Ất Tông, không bị giết thì cũng bị bắt, chỉ rải rác một số ít người đào thoát được.
Nhoáng một cái đã hơn tháng thời gian trôi qua. Trong khoảng thời gian này cuộc sống của Mạc Cầu có thể xem như dễ chịu, thoải mái, lại thanh nhàn chứ không gặp phiền phức nào như tưởng tượng trước đó. Hắn không tham gia vào đoàn quân tiền phương, lại cũng không đi tìm tòi linh vật mà chỉ toạ trấn ở phía sau, thỉnh thoảng đi áp vận chút vật tư, trên đường đi không có nguy hiểm mà cũng thu được một ít chỗ tốt.
Nhân thời gian này hắn luyện hoá hai viên Lục Chuyển Quy Nguyên Đan, pháp lực trong thể nội lại có tăng tiến, Linh Cữu Bát Cảnh Công đạt tới đệ tứ trọng viên mãn, khoảng các tới cảnh giới Đạo cơ trung kỳ chỉ còn cách một bước. Có thể kết thúc sự việc này trở về tông môn, hắn nhả pháp lực ra sẽ thuận nước đẩy thuyền mà tiến giai trung kỳ.
Trong gió lạnh, mạc Cầu phóng tầm mắt ra xung quanh, hắn đứng trên một đỉnh núi nhìn xuống. Nơi này trời đông giá rét, quanh hắn toàn thương tùng khô héo, tuyền kiệt khô nước, tuyết đọng bao phủ, mặt nước đóng băng, không gian thật tiêu điều. Trước mắt chỉ có tuyết bay trong gió, thỉnh thoảng lại cuốn lên rồi truyền ra tiếng gió hú âm u.
“Mạc sư huynh.” Từ xa có tiếng người gọi. Mạc Cầu quay đầu lại thì thấy dưới vòm cây có mấy nữ tử xinh đẹp đang đi tới. Mấy người này đều mang tương mạo xinh đẹp, gấm lụa tung bay như tiên tử từ trong bức họa đi ra.
“Tang sư muội.”
Mạc Cầu gật đầu, hoá thành một đạo hoả tuyến đáp xuống gần đó, đồng thời chắp tay hướng về một người trong đó mà thi lễ.
“Bạch sư tỷ.”
“Mạc sư đệ.”
Bạch Tiểu Nhu, đại sư tỷ của Ất Mộc Cung, tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ. Nữ nhân này như kỳ danh, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, âm thanh nhu hoà nhưng tác phong làm việc lại khác hẳn.
Bá đạo!
Đây mới là tính cách của nàng. Có lẽ do ảnh hưởng từ công pháp tu hành, Bạch Tiểu Nhu làm việc thích trảm thảo trừ căn, không lưu hậu hoạn. Đương nhiên, với cừu gia của nàng tính cách này chẳng dễ chịu chút nào, còn với phần đông đệ tử của Ất Mộc Cung lại rất được lòng.
Ngoài hai nữ nhân ở trên thì người thứ ba chính là La Khỉ đến từ Thái Hoà Cung.
“Mạc sư đệ.” Lúc này ở cách đó không xa truyền tới giọng nói của một vị nam tử với vẻ trêu chọc. “Ngươi có đi nhầm nơi không vậy, bên này mới là địa bàn của Thuần Dương Cung ta, ha ha…”
Mạc Cầu quay ra thì gặp ngay một người dáng mập lùn đang ngoắc tay chào hỏi. “Mau tới đây.”
Nam tử này tuy giọng nói cử chỉ mang theo ý cười nhưng ngữ khí lại khiến người ta khó mà cự tuyệt, cảm giác như đã quen từ trên cao nhìn xuống phía dưới rồi.
“Lưu sư huynh.” Mạc Cầu gật đầu, cáo từ ba nữ nhân rồi bước lại gần. “Hôm nay lại có thời gian rảnh ra ngoài sao, ta nghe nói chuyến này rất trọng yếu.”
“Ừm.” Lưu Nhất Minh gật đầu. “Lần này không phải hàng hoá mà là một nhóm người trẻ tuổi có thiên phú xuất chúng, trong đó có vài người tiềm lực bất phàm. Có điều… đó dù sao cũng là việc của mấy ngày nữa, lúc này chúng ta vẫn có thể đi dạo, buông lỏng tinh thần được. Huống chi lần gặp gỡ này Bạch sư tỷ cũng xuất hiện, Lưu mỗ sao dám không đến?”
Nói xong hắn nhếch miệng cười cười. Gần đó có vài vị tu sĩ cũng hướng Mạc Cầu chắp tay chào hỏi, phần lớn đều là tu sĩ Đạo cơ của Thuần Dương Cung.
Việc tu hành tốn nhiều thời gian, nhưng trên con đường ấy cũng thường đi qua rất nhiều phong cảnh, chỉ lo tu tập sẽ để trôi qua rất nhiều thứ thú vị, cho nên thi thoảng cũng xảy ra việc đồng đạo tụ hội. Trước kia Mạc Cầu không tham gia những chuyện thế này, hiện giờ gia nhập Nhãn Đãng sơn mạch, không có thời gian tu hành nên hắn mới tham gia một chút. Hơn nữa có một số người cũng không thể không nể mặt họ được.
Ví như hôm nay, Bạch Tiểu Nhu hào hứng muốn tổ chức một buổi gặp gỡ ở đây, nàng mời đến rất nhiều đồng đạo.
“Hàn sư đệ, đa tạ.”
“Xá sư huynh kiếm pháp cao minh, tại hạ tâm phục.”
Cách đó không xa có hai người ghìm độn quang xuống, một người dương dương đắc ý, một người thì lắc đầu bất đắc dĩ.
“Vô Lượng Kiếm quyết của Xá huynh đã tới cảnh giới tình kiếm hợp nhất, Hàn huynh thua vào tay hắn không cần phải xấu hổ.”
“Không sai.” Lưu Nhất Minh gật đầu. “Bắc Đấu Thất Sát Kiếm tuy mạnh nhưng Vô Lượng Kiếm Quyết cũng không yếu, mà Thất Sát Kiếm mạnh ở chém giết cùng đối thủ, đấu kiếm của chúng ta cuối cùng vẫn lưu lại chút lực, Hàn sư đệ không thể thi triển hết kiếm pháp được.”
“Chư vị, các ngươi cũng đừng an ủi ta.” Nam tử họ Hàn kia lắc đầu cười khổ. “Tài nghệ không bằng người, đó là sự thật, tại hạ sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà để lại trong lòng. Có điều… tình kiếm hợp nhất mặc dù cao minh, nhưng trong số mọi người có mặt ở đây hôm nay lại có một người vượt xa Xá sư huynh.”
Yên lặng. Có mấy người đã quay sang nhìn Mạc Cầu với ánh mắt nghi hoặc, chờ đến khi hỏi rõ ra thì không khỏi sợ hãi thán phục. Không ngờ tuyệt kỹ kiếm đạo như thế lại ở trên người một vị lấy luyện đan mà nổi danh.
“Kiếm Khí Lôi Âm.”
Bạch Tiểu Nhu mở miệng. “Mạc sư đệ, hôm nay đã tới đây sao không thể hiện một chút cho chúng ta mở mang tầm mắt.”
Kiếm thuật như Kiếm khí Lôi Âm ngay cả nàng cũng chưa từng lĩnh ngộ. Có điều đến cảnh giới như nàng, người sở hữu kiếm thuật kinh người cũng không thể đưa tới tác dụng quá lớn.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Mạc sư huynh thể hiện một chút tài năng đi?”
“Chư vị.” Mạc Cầu lắc đầu cười nhạt. “Tại hạ tu vi không đủ, mặc dù may mắn giác ngộ kiếm pháp kỳ thực cũng không có tác dụng lớn.”
Mấy người kia nhìn hắn với vẻ tiếc nuối. Sự thực đúng là như thế. Khí tức trên thân Mạc Cầu thực sự rất yếu, có Kiếm Khí Lôi Âm trên người cũng không thi triển ra được mấy lần. Lúc này bỗng có người khẽ kêu.
“Mạc sư huynh, tiếp kiếm.”
Một đạo kiếm quang màu xanh biếc lẳng lặng đâm tới, giữa trời run lên hoá thành vài điểm hàn tinh bao phủ xuống. Mạc Cầu than nhẹ, rồi cong ngón tay búng ra, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm khẽ quấn trước người, đập bay phi kiếm đột kích kia.
“Tang sư muội chớ có làm loạn.”
“Ta cũng tới.”
Chưa từng nghĩ Tang Thanh Hàn vừa mới dừng tay thì La Khỉ ở bên cạnh đã tế ra kim quang. Song kiếm đan xen, dù cho có lưu lại dư lực thì kiếm quang lăng lệ cũng làm mọi người vội vàng tản ra. Mạc Cầu nhíu mày, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm trước người run lên, đột ngột xuất hiện chính giữa hai thanh kiếm của đối phương.
“Đinh…”
Hai nữ nhân nhíu mày, vô thức lùi lại một bước, hai người hợp lực cũng khó chiếm được lợi thế.
“Ta cũng tới.”
“Xem ta!”
Lại có người cười to, hai đạo kiếm quang theo nhau rơi xuống, ai cũng thấy tốc độ và lực đạo đều được cân nhắc.
Mạc Cầu khẽ bóp kiếm quyết, U Minh Đăng lấp lánh, trong nháy mắt định trụ kiếm quang đột kích.
Vọng Xuyên Minh Đăng!
“Tốt lắm.” Lúc này vị Xá sư huynh kia cũng không nhịn được, đem tu vi đè xuống còn Đạo cơ sơ kỳ rồi ngự kiếm lao tới. “Tiếp Vô Lượng Kiếm của ta.”
Lời còn chưa dứt, ngàn vạn lưu quang đã xuất hiện trải khắp bốn phương hướng về vị trí của Mạc Cầu mà phủ xuống.
Vô Lượng Kiếm Quyết.
Mạc Cầu khẽ chớp mắt, trong lòng cũng không khỏi dâng lên cảm giác phấn khích. Thái Ất Tông có tam đại kiếm quyết đỉnh tiêm là Bắc Đấu Thất Sát Kiếm, Thái Ất Phân Quang Kiếm và Vô Lượng Kiếm Quyết. Người ngoài khó mà có được các kiếm quyết này. Trong đó Bắc Đấu Thất Sát Kiếm chia làm bảy bộ, mỗi bước đều bất phàm, nhưng phải bảy bộ hợp nhất mới tính là hoàn chỉnh.
Có thể tại cảnh giới Đạo cơ tu thành Bắc Đấu Thất Sát Kiếm từ trước đến giờ không có mấy người. Thái Ất Phân Quang Kiếm không quá cường, cần phối hợp luyện thành bộ pháp khí Thái Ất Phân Quang Kiếm mới có thể thi triển ra hết uy năng. Chỉ có Vô Lượng Kiếm Quyết là xem như kiếm pháp đỉnh tiêm chân chính.
Mạc Cầu tập trung tinh thần, xung quanh âm phong gào thét, quỷ quái triền miên diễn hoá ra địa phủ U Minh. Kiếm quang vô hình vô tướng âm lãnh hướng vè lưu quang đầy trời mà bay đi. Cả hai vừa chạm vào đã lâm vào giằng co.
“Kiếm pháp của Mạc sư huynh đúng là cao minh, dù không dùng Kiếm Khí Lôi Âm cũng không yếu hơn Xá sư huynh. Chỉ là… kiếm pháp có chút âm lãnh!”
“Thì có sao.” Một người cười nói. “Ngươi chưa thấy qua lúc Bắc Đấu Thất Sát Kiếm đại triển thần uy, lúc đó không chỉ có âm lãnh mà thôi, đó chính là sát thần lâm phàn tàn sát chúng sinh. Chỉ cần người tu hành có thể nắm giữ tâm niệm của mình, kiếm quyết gì cũng đều không sao.”
“Nói đúng lắm.” Một người khác gật đầu. “Có điều tu vi Mạc sư đệ đúng là hơi yếu, hắn mới nhập Đạo cơ có mấy chục năm thôi.”
“Không sai. Hẳn là một lòng luyện đan nên trễ nải việc tu hành. Thật đáng tiếc…”
“Ví như Xá sư huynh toàn lực ứng phó, dù có xuất ra Kiếm Khí Lôi Âm cũng chưa chắc đã thắng được. Dù sao hai người cũng chênh lệch nhau một cảnh giới.”
Mấy người có mặt xung quanh xì xào bàn tán. Lúc này có tiếng người vang lên.
“Các vị đừng đánh nữa.”
Một nữ quan Thái Hoà Cung bay tới, vẻ mặt kinh hỉ rồi chỉ về phía sau.
“Các ngươi đoán xem nhóm ta tìm được cái gì?”
“Là cái gì vậy?”
“Một tổ dị thú có huyết mạch Giao long.”
“A…”
Không gian liền ồn ào náo nhiệt, một nhóm gần hai mươi người nhao nhao vọt lên hướng về hạp cốc đối phương vừa chỉ. Mạc Cầu thu hồi phi kiếm hướng về phía Xá sư huynh gật đầu. “Kiếm pháp của sư huynh thật cao minh, Mạc mỗ bội phục.”
“Khách khí rồi.” Xá sư huynh nhíu mày, có phần hơi cứng nhắc. “Sư đệ cũng không tệ.”
Vừa rồi hai người chiến đấu hắn xem như đã toàn lực ứng phó, đối phương lại có thể đơn giản thu hồi phi kiếm. Điều này đã chỉ rõ đơn thuần về kiếm pháp thì quả thật Xá sư huynh không bằng đối phương. Nhưng tu vi Mạc Cầu quá thấp, pháp lực mặc dù không yếu nhưng lực đạo không đủ, nếu toàn lực ứng phó thì không cần gì khác, hắn chỉ cần tăng cường pháp lực là có thể cưỡng ép áp chế kiếm pháp của đối phương.
Nghĩ như vậy nên trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận