Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 144: Nội tình

Gian tế?
Phản đồ?
Đoạn Đức đột nhiên xuất hiện ở đây, lại thêm thái độ cường ngạnh muốn chiếm hàng hóa lúc trước, tất cả chứng tỏ đối tượng cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát Giáo chính là cha con Đoạn gia của Tử Dương Môn này.
Bọn hắn cũng dám làm chuyện này ư?
Mạc Cầu vừa kinh vừa sợ, hắn không dám chậm trễ, vận dụng thân pháp dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
“Soạt!”
Tiếng lạo xạo từ phía sau truyền tới làm hắn lạnh gáy, cả người bất ngờ lao vọt về phía trước.
“Phập! Phập!”
Hai tiếng trầm đục vang lên, cành cây phía sau đã có thêm hai cái phi tiêu cắm vào.
Ám khí!
“Chạy thoát được sao.” Một người cười lạnh, lao vọt về phía trước, hai tay vung lên thành chưởng thế đánh ra. Chưởng còn chưa tới, kình phong gào thét đã đập vào mặt. Người này nhất định là cao thủ nhập lưu!
Ngoài Đoạn Đức còn có một võ giả Hậu thiên khác nữa.
Trong lòng Mạc Cầu thất kinh, hắn xoay người, song chưởng chắn trước ngực đón đỡ chưởng thế của đối phương.
“Rầm!”
Lực lượng mạnh mẽ đột kích khiến thân thể hắn run lên, cả người ngã văng về sau hơn một trước. Hắn lăn mấy vòng rồi cắm cúi tiếp tục bỏ chạy không nói lời nào.
Nhìn động tác của hắn vô cùng chật vật, nhưng nếu tinh ý sẽ thấy tốc độ di chuyển của hắn từ đầu đến giờ chưa hề giảm xuống, hiện tại còn có phần tăng lên để kéo giãn khoảng cách giữa đôi bên.
“Chặn hắn lại!” Đoạn Đức gầm lên. “Chắc chắn hắn đã phát hiện ra doanh địa, nếu để hắn tiết lộ thì tất cả chúng ta sẽ chết.”
Đoạn Đức vận hết tuyệt học, âm thanh không giấu được nỗi lo lắng, tốc độ của hắn nhanh chóng tăng lên vượt xa Mạc Cầu. Độ tinh diệu của khinh công dưới sự gia trì của chân khí mới càng lộ rõ.
Bộ pháp ở cảnh giới Luyện thể, dù có linh hoạt thế nào cũng không thể so với khinh công được chân khí bổ trợ. Đoạn Đức nắm trường kiếm trong tay, ánh mắt toán lên sát cơ hiển nhiên là không muốn để Mạc Cầu có cơ hội sống sót.
“Không ổn.” Cao thủ Hậu thiên đang truy đuổi cùng hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt lóe lên. “Người của doanh địa bên kia có thể chưa biết, nhỡ đâu vẫn còn người của bọn chúng quanh quẩn ở đó thì sao? Hắn giao cho ngươi, ta trở về thông báo.”
Đoạn Đức nhíu mày, nhưng cũng biết việc nào quan trọng hơn, hắn gật đầu. “Được, giao cho ta.”
Đối phương chỉ là một võ giả Luyện thể, hắn không nghĩ mình sẽ gặp khó khăn gì. Sau đó, người áo đen kia kéo theo mấy người ban đầu quay trở về doanh địa, chỉ để lại ba người cùng với Đoạn Đức tiếp tục truy đuổi.
Chân trời ảm đạm, trong rừng càng trở nên tối tăm, đưa tay ra chưa chắc đã nhìn thấy ngón.
“Rầm rầm...”
Một bóng người lao vút đi như xạ tiễn. Kình lực dưới chân Mạc Cầu tuôn trào. Hắn đạp chân xuống đất chỗ nào là chỗ đấy phát ra tiếng nổ, cả người mượn lực bay đi. Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn hắn.
“Ở lại đi.” Đoạn Đức nhảy vút lên như diều hâu, trường kiếm đâm thẳng tới đỉnh đầu mạc Cầu. Kiếm quang lóe sáng hóa thành ba đạo hư ảnh khóa chặt yếu huyệt của Mạc Cầu.
Mạc Cầu chỉ cảm thấy đầu mình trầm xuống, hắn không thể không dừng bước, đao kiếm trên người đồng loạt rút ra khỏi vỏ. Một đao một kiếm đan nhau tạo thành hình chữ thập giương lên, vừa vặn đón lấy kiếm quang của đối phương.
“Đương...”
Tiếng kim loại va chạm vang lên thanh thúy.
Đoạn Đức nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trường kiếm trong tay run lên. Hắn không khỏi kinh ngạc nhìn Mạc Cầu.
“Công phu phối hợp khá lắm!”
Vừa rồi hắn chỉ tiện tay đánh ra một kích nhưng võ giả bình thường cũng không dễ mà ngăn cản được.
“Ngươi cũng không yếu.” Mạc Cầu quay đầu, thấy người phía sau tạm thời không đuổi theo nữa thì cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng. Đơn đả độc đấu với bị đối phương vây công hoàn toàn khác nhau.
Dù hai người có thực lực tương đương, đối phương có thêm một kẻ yếu hơn hỗ trợ, cơ hội thay đổi cục diện sẽ lớn hơn nhiều. Huống chi luận về tu vi, Mạc Cầu còn kém xa đối phương.
“A...”, Đoạn Đức quan sát thấy thái độ của đối phương thì nhếch miệng cười. “Giết ngươi không cần tới nhiều người như vậy.”
“Oanh!”
Hắn còn chưa dứt lời, hai mắt đột nhiên cau lại. Tại thời khắc ấy, Mạc Cầu đột nhiên lao vọt về phía trước, khí huyết toàn thân ầm ầm bộc phát. Ba năm qua, ngày nào hắn cũng tu luyện Phù Đồ để cải thiện căn cốt, dùng Kim Cương Tô Du bôi lên rèn luyện nhục thân. Dưới tác dụng của chúng, sức mạnh nội tại của Mạc Cầu đã mạnh hơn võ giả bình thường rất nhiều.
Cụ thể nhục thân mạnh mẽ thế nào, bản thân hiện giờ Mạc Cầu cũng không biết rõ, nhưng chắc chắn là không thua kém gì Cố Vũ lúc tước. Bây giờ hắn bộc phát lực lượng, khí huyết sôi trào, đao kiếm chém ra kéo theo tiếng gió rít chói tai.
Âm Dương Thác Loạn Đao - Trảm Phong!
Thời gian cấp bách, tình huống nguy cấp, Mạc Cầu vừa ra tay đã dùng đến sát chiêu của Âm Dương Thách Loạn Đao.
Đao kiếm cuốn theo gió rít tạo thành kình phong sắc nhọn bao trùm lấy đối phương.
Sắc mặt Đoạn Đức đại biến. Đối phương chỉ là một võ giả Luyện thể mà giám chủ động ra tay với mình? Còn mang tới cho mình cảm giác uy hiếp cỡ này...
Hắn vừa kinh vừa sợ, chân khí toàn thân nhanh chóng vận chuyển, hai mắt sắc bén như lóe sáng, kiếm quang trong tay đột nhiên nở rộ.
Tử Dương Thần Công.
Nhất Tự Truy Hồn Điện Kiếm!
Nếu đao kiếm của Mạc Cầu hợp kích như cuồng phong bão vũ thì kiếm quang của Đoạn Đức lại như thiểm điện lôi kinh, tốc độ rất nhanh. Loáng một cái, kiếm quang sáng lên, mưa gió như ngừng lại,.
Đao kiếm trong tay Mạc Cầu lượn vòng, ngũ tạng trong cơ thể không ngừng rung động tạo ra âm thanh chấn động đến cả da thịt, gân cốt. Long Xà Kình huy động tối đa kình lực bộc phát.
Thân thể hắn trải qua quá trình rèn luyện, lúc này ngạnh kháng chân khí xâm nhập không hề rơi xuống hạ phong. Đao thế vừa thu lại đã tiếp tục bộc phát, khí huyết súc tích đã lâu được dịp phun trào, đao kiếm hóa thành cuồng phong quét sạch mọi chướng ngại.
Loạn Phi Phong! Hoành Tảo Thiên Quân! Âm Dương Loạn!...
Trong thời gian ngắn ngủi, rất nhiều sát chiêu trong Âm Dương Thác Loạn Đao được hắn xuất ra, chiêu thế liên miên tấn công đối thủ.
“Đinh đinh... đương...”
Tiếng bình khí vang lên không dứt, kình khí gào thét liên hồi.
Thân ảnh hai người biến hóa liên tục, chiêu thức đối nhau khiến Đoạn Đức càng cảm thấy khó chịu. Hắn là cao thủ Hậu thiên nhập lưu, lại tu thành Tử Dương Thần Công đích truyền của Tử Dương Môn, thế mà lại bị đối phương lấn át dồn ép chật vật thế này!
Mạc Cầu tuy không có chân khí gia trì nhưng khí lực bộc phát lớn đến kinh người, mỗi tiếng hít thở đều như long ngâm hổ gầm. Lực lượng gân cốt của hắn cường hãn, đơn thuần là lấy lực lượng của đao kiếm để ngạnh kháng với chân khí của đối phương mà không rơi xuống hạ phong.
Đặc biệt là công pháp đao kiếm hợp kích của hắn. Đao không chỉ là đao, kiếm không phải là kiếm, mỗi chiêu xuất ra đều quỷ dị khó lường khiến cho đối phương rất khó phòng bị.
Đoạn Đức dùng hết sức thi triển Nhất Tự Truy Hồn Kiếm cũng chỉ miễn cưỡng chèo chống, tạm thời không thấy chút cơ may giành thắng lợi nào.
Đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Luyện thể thôi sao...
Hắn còn chưa luyện ra chân khí, chưa thành tựu Hậu thiên sao lại có thực lực cường hãn đến như thế?
Lúc trước, hai người Cố Vũ, Miêu Nguyên Thông liên thủ với nhau cũng không đè nén hắn được như bây giờ.
Nhưng trái với biểu hiện bên ngoài, trong lòng Mạc Cầu cũng đang thầm kêu khổ. Cơ thể hắn không có chân khí, toàn lấy nhục thân mượn Long Xà Kình vận chuyển lực lượng, cơ bắp đã căng ra đến cực hạn. Tiếp tục một lúc lâu hắn sợ mình không chịu nổi. Huống chi đằng sau đối phương vẫn còn có người đang tới.
Uy lực Âm Dương Thác Loạn Đao không yếu, hắn nắm bắt sử dụng cũng hết sức tinh diệu nhưng vì không có chân khí hỗ trợ nên không thể phát huy hết uy năng của nó.
Tu vi không đủ, cảnh giới lại thấp là nhược điểm lớn nhất của hắn.
“A...”, hai mắt chớp động, Mạc Cầu than nhẹ. “Đoạn công tử quả thật bản lĩnh. Đường đường là cao thủ nhập lưu, là đệ tử chân truyền của Tử Dương Môn, thế mà không bắt được một tên võ giả Luyện thể bình thường như ta.”
Hắn cười ra vẻ khinh thường.
“Công tử tu luyện Tử Dương Thần Công, kiếm pháp cũng là Nhất Tự Truy Hồn Điện Kiếm. Thế mà bị một tên Luyện thể đè ra đánh cho tối tăm mặt mũi như này, người ta mà biết thì cười đến rụng răng mất. Công tử bản lĩnh thật cao cường làm sao!”
“Đón thêm một chiêu Âm Dương Loạn của ta!”
Đao kiếm phân chia thành âm dương, khi thì đao là dương, kiếm là âm, khi thì kiếm lại là dương, âm dương giao hội biến ảo khiến đối thủ liên tiếp phải lùi về sau.
Bị đối phương khi nhục nhưng lại không thể đáp trả, Đoạn Đức trợn mắt, cơn giận dâng lên tới cực điểm. Hắn hét lớn.
“Ngươi muốn chết!”
“Oanh...”
Chân khí trong cơ thể hắn đột nhiên tuôn trào, kiếm quang trong tay chuyển hướng, lóe ra tia sáng chói mắt như lôi đình quét ngang trước người.
Điện Vũ Cuồng Lan trong Nhất Tự Truy Hồn Điện Kiếm!
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hắn nín hơi ngưng khí, bí pháp Tỏa Thân Quyết đột nhiên bộc phát.
Nhiên Huyết!
Uỳnh!
Khí huyết trào lên như rồng cuốn chạy suốt toàn thân, da thịt hắn chuyển thành màu phiếm hồng quỷ dị. Lực đạo trong tay bỗng mạnh hơn đến mấy phần. Cùng lúc đó, hắn thu đao kiếm lại như muốn tự phong bế để tiết kiệm khí lực tối đa.
“Đinh đinh... đang...”
Âm thanh va chạm liên tụng sôi trào như mưa rào, thân hình Mạc Cầu run rẩy, hắn liều mạng thủ thế.
Cho đến thời điểm...
“Chết đi!”
Đoạn Đức gầm lên, kiếm quang trong tay đại thịnh, trong nháy mắt gạt được trường đao trong tay Mạc Cầu ra nhưng lực đạo cũng đi tới tận cùng. Lúc hắn còn đang hồi sức, định đâm kiếm kết liễu đối thủ thì trước mắt hắn hiện lên một vòng sáng lạnh lẽo.
Ngũ Bộ Nhất Sát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận