Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 239: Truy tung

Dưới lòng đất, không có ai biết phía dưới phòng ngủ trong khách sạn lại có một mật thất sâu đến hơn mười mét. Trong mật thất, ánh nến lấp lóe. Hoa Bắc Đường ngồi xếp bằng trong thùng thuốc, nhiệt khí từ trên người bốc ra nghi ngút, hai hàng lông mày nhăn lại ra vẻ thống khổ. Dù thân thể đã được nước thuốc bao phủ nhưng sắc mặt lão vẫn trắng bệch.
“Ông...”
Bên cạnh, bức tường trượt sang một phía, một người chậm rãi đi vào.
Thiên Diện Thư Sinh Tô Nghiễn Trần cầm theo một cái bao, để đồ vật xuống rồi mở miệng. “Có tin tức.”
“Ừm.” Hoa Bắc Đường mở mắt. “Là ai?”
“Không biết.” Tô Nghiễn Trần lắc đầu. “không ai thấy được dung mạo thật của hắn, ngay cả người trong Phù gia cũng không có mấy người thấy được sự tồn tại của người nọ. Nhưng theo lời người của Huyền Y Giáo thì mấy năm trước bọn họ bị mất một vị Tiên thiên trong tay người này.”
“Cái gì?” Hoa Bắc Đường nhíu mày, ra vẻ không hiểu. “Mấy năm trước, Tiên thiên...”
“Ngươi đã giao thủ cùng hắn thì chắc là cũng biết.” Tô Nghiễn Trần mở cái bao lấy ra từng loại dược liệu. “Với thực lực của người đó, đúng là có khả năng giết chết một vị Tiên thiên.”
“Không sai.” Hoa Bắc Đường lộ vẻ trầm tư, lão chậm rãi gật đầu. “Kẻ này nội công huyền diệu, lúc bộc phát hiện ra lực lượng chí cương chí dương vừa đúng lại là khắc tinh của băng mạch, lại thêm có Vô Định Kiếm...”
“Ngoài việc đó ra còn tin tức gì khác không?”
“Có.” Tô Nghiễn Trần ngẩng đầu lấy dược liệu bỏ vào thùng thuốc. “Mấy năm trước lúc Lục phủ diệt Linh Tố Phái người này cũng từng xuất thủ, một kiếm giết Miêu phu nhân của Vạn Độc nhất mạch, lấy sức một mình áp chế Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam và Tứ Quý Kiếm khách Quách Phương. Sau đó hắn mai danh ẩn tích, xem ra là tiềm tu tại Phù gia.”
“Phù gia...”, ánh mắt Hoa Bắc Đường trở nên âm trầm. “Thật không ngờ, Phù Du An lại khó chơi như vậy. Nếu không nhờ Di Hình Hoán Ảnh gần đạt tới đại thành của ta thì một thương của lão chắc đã lấy mạng ta rồi.”
“Đương nhiên.” Tô Nghiễn Trần tán đồng. “Phù nhị gia trước kia là nhân vật phong vân trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, có tu vi gần với Phù lão thái gia. Còn cái tên Phương Thu Huyền kia nữa. Cứ tưởng hắn là gia chủ của Phương gia thì sẽ bị tục sự quấn thân mà bỏ bê võ kỹ, ai ngờ hắn lại lợi hại như thế. Ta đánh lén không thành, thiếu chút nữa cũng lưu thân lại rồi.”
Hoa Bắc Đường im lặng hồi lâu mới lên tiếng. “Lần này đa tạ sư đệ đã xuất thủ tương trợ.”
“Khách khí gì chứ.” Chân mày Tô Nghiễn Trần hơi vếch lên. “Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, tương giao đã mấy chục năm, không giúp ngươi chẳng lẽ lại thấy chết không cứu?”
“Ừm...”, Hoa Bắc Đường cúi mặt. “Ta muốn giết hắn để báo thù cho con ta.”
Dù bản thân đang trọng thương, lão vẫn nghiến răng ken két.
“Sợ là không dễ đâu.” Tô Nghiễn Trần đưa tay nâng cằm, lắc đầu nói. “Không ai biết rõ thân phận người áo đen đó, mà dù biết thì cũng có mấy người có thể bắt được hắn đây.”
“Sư đệ.” Hoa Bắc Đường kiên quyết. “Ta biết ngươi vẫn luôn muốn có được Vạn Hoa Bí Sách mà sư phó đã truyền cho ta.”
“Cái gì?”
“Giúp ta giết hắn để báo thù cho Ngư Câu La, Vạn Hoa Bí Sách chính là của ngươi.”
“Sư huynh, chuyện này là thật?”
Không gian trở nên yên tĩnh. Ánh mắt Tô Nghiễn Trần chớp động, suy nghĩ trong não hải nhanh chóng quay trở lại, hắn lập tức nói. “Ta đã hỏi người trong Lục phủ, trước mắt chưa thể xác nhận đã có ai mượn đọc Vô Định Kiếm từ Vân Lâu nhưng có thể thử nghiệm cách khác.”
“Cách nào?” Hai mắt Hoa Bắc Đường sáng lên. Hắn biết thực lực sư đệ tuy chưa bằng mình nhưng tâm tính lại linh hoạt thông minh.
“Người áo đen đó mấy lần xuất hiện đều có liên quan đến Mạc Cầu.” Tô Nghiễn Trần nheo mắt. “Dù là lần Linh Tố Phái bị diệt môn, Sự việc ở Vạn Chu Sơn hay lần giải quyết ôn dịch này chứng tỏ hắn có quan hệ không bình thường với Mạc Cầu. Rất có thể Mạc thần y từng có ơn cứu mạng đối với y nên y mới ra tay giúp đỡ.”
Hắn nghĩ ra đủ thứ lý do nhưng lại không nghĩ tới việc hai người chính là một.
Không chỉ hắn, chẳng có ai nghĩ tới điều đó!
Mạc thần y có y thuật tinh xảo, danh tiếng đã truyền khắp phủ Đông An, tuổi tác hắn không lớn lại sở trường về y đạo. Hắn làm gì còn tâm tư nghiên cứu lĩnh vực khác, lại còn siêu phàm áp đảo quần hùng như vậy?
“Không sai.” Hoa Bắc Đường chậm rãi gật đầu. “Sư đệ muốn lấy Mạc Cầu để dụ người kia phải hiện thân?”
“Có thể thử xem.” Tô Nghiễn Trần gật đầu, đột nhiên hắn nhướng mày nhìn lên phía trên.
“Lại đến rồi?” Hoa Bắc Đường cũng nhăn mày nói.
“Ừm.” Tô Nghiễn Trần gật đầu. “Sư huynh đã thay quần áo, thanh tẩy khí tức, cũng đã vận kình thu liễm khí tức sao vẫn bị đối phương tìm được?”
“Đổi chỗ khác đi.” Hoa Bắc Đường bất đắc dĩ thở dài. “Xem ra trên người ta dã trúng phải Thiên Lý Truy Hồn Hương của Linh Tố Phái rồi. Cũng may thời gian đã qua lâu, thêm một hai người tới thì thủ đoạn của đối phương sẽ không còn tác dụng nữa.”
“Có lẽ thế.” Tô Nghiễn Trần cũng thở dài. Sau đó hắn cong ngón tay búng ra, kình lực đánh trúng cơ quan làm cánh cửa mở ra, hắn mang theo thùng thuốc lẩn vào trong đó, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Trên tửu lâu có hai người đang đối ẩm.
“Phù nhị gia Phù Du Ân, gia chủ Phương gia Phương Thu Huyền, thống lĩnh Nương Tử Thân Quân Nhiếp Kiều của Lục phủ, ngoại quản sự La Nhất.”
Một người thu ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lắc đầu, buông chén rượu trong tay rồi cảm khái.
“Không tính đám cao thủ còn đang che giấu, chỉ cần bốn vị Tiên thiên này thôi, lần này Lục phủ quả đã xuất lực lớn.”
“Mạnh huynh, ngươi định sẽ làm gì?” Người đối diện sắc mặt xanh xao vàng vọt, hốc mắt lõm sâu hỏi. “Chúng ta cứ bỏ qua như vậy?”
“Không thế thì còn thế nào?” Mạnh huynh cười nhạt. “Chỉ việc xuất hiện bốn vị kia đã khó chơi rồi, huống hồ đằng sau còn có Lục nhị tiểu thư áp trận.”
“Phải rồi.” Hắn đột nhiên nghiêm giọng hỏi. “Tô huynh, ngươi chắc chắn món đồ của Hắc Sát Giáo hiện đang ở trong tay Lục nhị tiểu thư?”
Người đối diện với Mạnh huynh không phải ai xa lạ mà chính là Thiên Diện Thư Sinh Tô Nghiễn Trần lúc trước. Người này có thuật dị dung rất giỏi, ngay cả người quen cũng khó mà nhận ra được.
“Chắc đến tám chín phần mười. “ Tô Nghiễn Trần gật đầu. “Ta có mấy vị bằng hữu, địa vị trong Lục phủ không thấp. Bọn họ từng tận mắt nhìn thấy nội viện của Nhị tiểu thư xuất hiện dị trạng rất giống như Mạnh huynh miêu tả, hẳn là đang tế luyện bí bảo.”
Tô huynh giao lưu thật rộng, tại hạ bội phục.” Mạnh huynh chắp tay cười, sau đó lại than nhẹ. “Đáng tiếc, năm đó ở Phượng Đầu Sơn ta cũng từng tham gia cướp lấy món bí bảo kia, cuối cùng thất bại trong gang tấc. May mà vật đó tế luyện khó khăn, không có bí pháp của Hắc Sát Giáo thì có được nó cũng không sử dụng được.”
“Ừm...”
“Phía dưới đã bắt đầu rồi.”
Hai người nghiêng đầu nhìn ra, chỉ thấy duois đường phố xuất hiện hơn hai mươi vị nữ nhân, người nào cũng dung mạo bất phàm, thân thể thướt tha mang theo đao kiếm. Bọn họ vừa xuất hiện, con đường dài liền tràn ngập sát khí.
“Lên!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, hơn hai mươi người như những mũi tên bổ nhào về phía một viện lạc phía trước. Số lượng người không lớn, lại đều là nữ nhân nhưng lúc công kích lại như có vạn quan bách chiến chốn sa trường.
“Coong!”
Bảy người đi trước xuất kiếm, kiếm khí tung hoành xẻ rách vách tường, chấn vỡ đã núi tạo thành một đường bằng phẳng. Ở phía sau có mấy người vọt tới trước, trường đao chém ngang như đạo đạo răng cưa điên cuồng chuyển động.
“Ầm ầm...”
Chỉ một thoáng, phòng ốc sụp đổ, đao quang kiếm ảnh bao phủ gần nửa viện lạc, chỗ nào cũng là kình khí tung hoành. Đám người trong viện cố gắng giãy giụa nhưng gần như không có lực phản kháng trước sức tấn công của đám nữ nhân, bọn chúng nhanh chóng bị nghiền nát.
“Ta có nghe một trong tứ đại binh chủng Lục phủ là Nương Tử Thân Quân tuy ít người nhưng thực lực tối cường.” Tô Nghiễn Trần nheo mắt, âm thanh cảm khái. “Thực lực như thế lại có sát trận thì cao thủ Tiên thiên bị vây trong đó cũng khó mà thoát được.”
“Không sai.” Mạnh huynh gật đầu. “Gần nửa trong số đó là cao thủ nhị lưu, thật không hổ là lực lượng tinh nhuệ của Lục phủ.”
“Ừm...”, Tô Nghiễn Trần khẽ nhíu mày. Trong sân đều là đám người Huyền Y Giáo đã nằm vùng nhiều năm, bọn chúng cứ như vậy mà bị tàn sát nhưng đám người còn lại lại không có phản ứng gì như thể người chết không phải đồng bọn của họ vậy.
“Oanh!”
Mặt đất trong nội viện đột nhiên nứt ra, từ đó xông lên một hắc ảnh huy động song chưởng đánh bay mấy vị Nương Tử Thân Quân trong nháy mắt. Tốc độ người này nhanh như thiểm điện, chưởng thế như rồng gầm thét, chỉ với sức một mình mà đánh lùi thế công của đám nữ quân.
“Tiên thiên.”
Tô Nghiễn Trần trợn mắt, đứng bật dậy.
“Các hạ là ai?” Phù Du An không biết đến từ lúc nào, hắn nghiêm giọng nói. “Cản trở Lục phủ làm việc, chẳng lẽ ngươi muốn chết!”
Âm thanh vừa dứt, hai thân ảnh đã cùng nhau xông ra, thương ảnh và chưởng pháp gào thét giết tới.
Người vừa xuất hiện cũng không muốn liều mạng với đối phương, bức lui Nương Tử Thân Quân xong là vội vàng rút lui chạy về phía sau.
“Muốn trốn?”
“Lưu lại cho ta.”
Tiếng quát vang lên, một bóng người xinh đẹp bay vút lên trời, kiếm ảnh trùng trùng như khổng tước khai bình bao trùm một phương. Người này chính là phó thống lĩnh Nương Tử Thân Quân Nhiếp Kiều!
“Tránh ra!”
Bóng đen vừa nãy rống to, thân hình vọt mạnh nhưng Nhiếp Kiều cũng không phải kẻ tầm thường, nhất thời không dứt ra được. Tiếp đó hai vị Tiên thiên ở phía sau cũng vừa đánh tới.
“Tránh ra!”
Người này gầm lên, dưới tình thế cấp bách không thể ẩn giấu thực lực, một tay hắn bổ xuống, vòng tử khí trên người hắn bạo phát, khí thế đột nhiên tăng vọt, đao ý tung hoành bốn phương. Ba vị Tiên thiên đồng thời chặn lại cũng bị tác động để đối phương mở ra một con đường sống.
“Tử Nhật Đao Quyết!”
Hốc mắt Tô Nghiễn Trần cuồng loạn, sắc mặt đại biến. “Tiên Thiên của Tử Dương Môn, hắn là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”
“Đúng vậy.” Mạnh huynh ở đối diện tiếp lời. “Lục phủ dẫn binh tiễu sát người của Huyền Y Giáo, nơi này lại xuất hiện cao thủ Tiên thiên của Tử Dương Môn thì thật kỳ quái.”
“Thế nhưng...”, Tô Nghiễn Trần nghi hoặc. “Tử Dương Môn cũng không đồng ý....”
Hắn còn chưa dứt lời thì đã tỉnh ngộ. Tử Dương Môn đúng là không đáp ứng Huyền Y Giáo. Việc này hắn biết, Tử Dương Môn cũng biết, nhưng Lục phủ lại không biết. Mà giờ phút này có đồng ý hay không thì có quan hệ gì? Cả Tử Dương Môn lớn như thế mới có ba bốn vị Tiên thiên, mỗi người đều có thể đại diện cho một lớp suy nghĩ riêng. Đối với Lục phủ mà nói, Tiên thiên của Tử Dương Môn xuất hiện ở đây mang hàm ý gì thì không nói cũng rõ.
“Ta đã nói trước rồi.” Mạnh huynh lắc đầu thở dài, vẻ mặt cảm khái. “Lục phủ tuyệt đối không tha cho Tử Dương Môn nhưng Trang môn chủ vẫn cứ không tin. Không biết rồi đây hắn định sẽ làm thế nào?”
Nói xong hắn đứng dậy.
“Mạnh mỗ không thể trơ mắt đứng nhìn người kia xảy ra chuyện. Ta đi trước, xin mời Tô huynh cứ tự nhiên.”
Tô Nghiễn Trần không lên tiếng. Các đó không xa, hai người Phù Du An và Phương Thu Huyền đều mang vẻ mặt kỳ dị, bộ dạng chần chừ nhưng lại không thể không tiếp tục đuổi giết.
Không bao lâu sau, rất nhiều cao thủ theo bóng đen mà đuổi, để lại đám hạ nhân của hai nhà Phù, Phương thu dọn chiến trường. Tô Nghiễn Trần lắc đầu, ánh mắt phức tạp định đứng dậy rời đi thì phía dưới xuất hiện một người làm hai mắt hắn sáng lên rồi thay đổi dự định.
Mạc Cầu!
Hắn nhếch miệng cười, cái cổ vặn vẹo, khuôn mặt lập tức biến đổi hóa thành một nam tử trung niên có vẻ mặt hết sức bình thường. Hắn đưa mắt nhìn Mạc Cầu rồi bước xuống lầu.
Có đôi khi, không cần nhọc công thì kẻ cần tìm lại xuất hiện ngay trước mắt mình. Ông trời cho mà không lấy thì thật là có tội!
Trong đám phế tích Mạc Cầu vừa mới tìm được đồ vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận