Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 539: Đột phá (2)

Hào quang lộng lẫy nhiều màu sắc xuất hiện ở chân trời giống như có vô số con mắt nhiều màu đang cách không nhìn tới nơi này, khiến người bình thường nhìn thấy mà mê mẩn. Với cảnh giới tu vi của Mạc Cầu, nhất thời hắn cũng bị lâm vào trong tình trạng đó, thân thể cứng lại.
Huyễn Thiên Xích!
Pháp bảo.
Thời khắc phá giới này rơi xuống, Huyễn Thiên Xích bị hao tổn nhưng nó vẫn còn là một kiện pháp bảo. Quang hà rực rỡ phủ xuống, hư không cũng bị co vào. Giữa thiên địa, ngũ hành chi lực đều bị bài xích, âm dương khí cơ bình định không thấy, chỉ có một cỗ lực lượng lớn từ trên trời giáng xuống đánh lên Mạc Cầu.
“Tranh…”
Thiên Lôi Kiếm tự phát rung lên, một tia lôi đình thoát ra từ thức hải làm cho Mạc Cầu giật mình tỉnh lại.
“Không hổ là pháp bảo.”
Hắn tán thưởng trong lòng, ý niệm khẽ động, Thiên Lôi Kiếm, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đã xuất ra nhanh như thiểm điện. Song kiếm đan xen giữa trời, một phát ra Kiếm Khí Lôi Âm, một phát ra Kiếm Quang Phân Hoá đón lấy hào quang kia.
“Bành!”
“Oanh…”
Khí lãng cuồng bạo nhấc lên, dùng mắt thường cũng thấy nó quét ngàng một vùng rộng vài dặm trong chớp mắt. Tỷ muội Tiết gia còn chưa kịp trốn đi xa cũng bị cuồng phong thổi bay ra ngoài. Trên đỉnh núi, Nguỵ Tồn Hoa giương đôi mắt đẹp nhìn lại, sắc mặt trầm xuống.
Từ ngày Huyễn Thiên Xích vào tay đã mấy chục năm, nàng chưa gặp được ai có thể đỡ được công kích này. Đối phương không hổ là tu sĩ ngoại giới, thực lực đúng là cao thâm. Hơn nữa, câu chuyện người này đang bị thương, thực lực hao tổn nghiêm trọng có lẽ cũng chỉ dùng để gạt người mà thôi.
Ý niệm vừa động, pháp lực trong cơ thể nàng lại được thúc giục.
“Ông…”
Hào quang rung động đột nhiên đè ép xuống.
“Coong!”
Hai thanh phi kiếm phát ra những tiếng rên rỉ, một cái thì run rẩy hướng xuống phía dưới mà bay đi. Uy năng pháp bảo không phải tầm thường, dường như nó không chịu quy tắc của động thiên này tác động, uy năng vẫn không bị sứt mẻ. So ra mà nói thì Thiên Lôi Kiếm và Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm lại bị ảnh hưởng tương đối. Nếu ở ngoại giới, Huyễn Thiên Xích rơi vào trong tay một Đạo cơ sơ kỳ Mạc Cầu cũng không sợ. Có Kiếm Khí Lôi Âm, Kiếm Quang Phân Hoá là hai đại thần thông kiếm đạo, lại thêm kiếm quyết đỉnh tiêm hắn chưa hẳn đã không chống được.
Nhưng ở trong này thì không ổn! Bị quy tắc động thiên áp chế, pháp bảo có thể chống được mà Pháp khí lại không có năng lực ấy.
“Đi.”
Nguỵ Tồn Hoa há miệng, Huyễn Thiên Xích lấp loé lại một lần nữa rơi xuống. Hào quang tản ra tứ phương như một vòng xoáy khổng lồ bao trùm lấy Mạc Cầu. Giữa thiên địa, Linh khí như nước thuỷ triều. Hào quang lấp loé, linh khí cũng tràn vào bên trong như có một cự nhân đang không ngừng phun ra nuốt vào khí cơ của trời đất.
Cảnh tượng nhìn qua thì lộng lẫy, nhưng mỗi tấc đất đều bao hàm uy năng kinh thiên động địa, chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ bộc phát ầm vang.
“Tốt lắm.”
Trên đỉnh núi, mấy đầu âm thần, yêu ma chấn động, không nhịn được hét lớn. Xem ra không cần bọn họ xuất thủ cũng có thể bắt được ma đầu kia rồi.
Một khắc sau.
“Bành!”
“Oanh!...”
Hào quang đột nhiên rung lên, một đoàn liệt diễm xuất hiện ở phía dưới. Hoả diễm đậm đặc như nham tương, nó không chỉ mờ mịt hư vô như hoả diễm thường mà còn có cảm giác như ngưng thực lại.
Luyện sát thành cương!
Tiên Thiên Cương Hoả!
Cửu Hoả Thần Long Tráo xuất hiện phía dưới hào quang, chín đầu hoả long há miệng lớn phun ra liệt diễm.
“Oanh…”
Liệt diễm nội uẩn lực lượng chí cương chí dương nổ tung giữa trời, kéo theo tiếng sấm cuồn cuộn. Huyễn Thiên Xích phẩm giai bất phàm cũng bị lắc lư không ngớt.
“A…”
Nguỵ Tồn Hoa sa sầm nét mặt. Nàng sớm nghe nói Mạc Cầu có thuật khống hoả vô cùng cao minh, lại không ngờ đối phương có thể ngạnh kháng cả pháp bảo. Đó là Linh hoả gì vậy? Sao lại có uy năng kinh khủng như thế?
“Vô Lượng Thọ Phúc!”
Không biết từ khi nào, Nguỵ Tồn Hoa đã bay vào không trung, nàng tụng lên một tiếng đạo hiệu. Mặc đạo bào trên người, đầu đội chuỗi ngọc, khí độ sâm nghiêm không thể khinh nhờn. Pháp chú xuất ra, linh quang lập tức lan tràn đầy trời như có thần linh tề tụng đạo kinh khắp thiên địa.
Hào quang sáng ngời bay thẳng lên vân tiêu, từ trăm dặm xa cũng có thể thấy được. Uy thế mạnh mẽ, thanh thế to lớn làm cho người xem âm thần kinh hãi, biến sắc. Bách tính phàm nhân từ xa nhìn thấy cảnh này không khác gì nhìn thấy phàm nhân vội quỳ rạp xuống mặt đất.
Mạc Cầu tất nhiên không bị ảnh hưởng đến mức ấy nhưng hắn có thể cảm nhận được uy áp ngày một mạnh. Thần niệm hắn khẽ động, song kiếm du tẩu giữa trời, một cỗ chi ý vây nhốt thiên địa hiện ra.
Thái Ất Luyện Ma đại trận.
Đây là trận thế diễn hoá từ Kiếm quyết, ngay như chân nhân Nguyên Anh nhìn thấy cũng phải tán thưởng. Hiện giờ Mạc Cầu sử ra, kiếm quang lưu chuyển trong nháy mắt đã bao phủ liệt diễm hướng về phía hào quang phóng đi.
“Oanh…”
“Bành!”
Hào quang bay ra bốn phía như một vòng xoáy không ngừng phun ra nuốt vào khí cơ thiên địa. Mạc Cầu cảm nhận được hồn phách của mình thi thoảng lại nhảy dựng lên, tựa như muốn thoát khỏi nhục thân mà lao vào trong vòng xoáy.
“Bạch!”
Bên cạnh hắn đột ngột hiện ra mấy đạo sát cơ. Hắn chau hai hàng lông mày, tay áo dài vung khẽ đồng thời cong ngón tay búng ra.
“Xoẹt…”
Tiếng xé rách vang lên, một sợi sa mỏng rơi xuống nhưng chưa chính thức chém trúng đối phương. Sắc mặt Mạc Cầu không khỏi trầm xuống. Chỉ là chân nhân, theo lý mà nói thì không thể trốn của hắn một kích được, dù chỉ là tiện tay đánh ra đi nữa.
Như vậy…, chứng tỏ cảm giác của Mạc Cầu đã bị ảnh hưởng nhất định, không còn như bình thường nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn lên hào quang ở trên cao, trong lòng ngưng trọng.
“Cẩn thận!”
“Người này không chỉ giỏi pháp thuật mà võ kỹ cũng cực kỳ bất phàm, tuyệt đối không được lại gần.”
“Biết rồi.”
Tiếng hò hét không ngừng vang lên, thỉnh thoảng lại có quỷ khí cách không đánh tới, mặc dù dễ dàng bị Mạc Cầu ngăn lại nhưng hắn cũng không thể phản kích đối phương. Ngay cả đối thủ là ai hắn cũng không nhận ra.
Ở phía trên, vì có Thái Ất Luyện ma đại trận ngăn cản nên Huyễn Thiên Xích bị chứng lại nhưng nó vẫn mạnh mẽ ép xuống. Thêm cả các đối tượng khác công kích làm phân tâm, tình hình của Mạc Cầu ngày càng trở nên nguy hiểm hơn.
“Không ích lợi gì đâu.” Tiếng Nguỵ Tồn Hoa vang lên xa xa. “Thần thông của tiền bối không tệ nhưng lại không có pháp bảo, mọi phản kích trước mặt Huyễn Thiên Xích đều là vô dụng.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu không thay đổi nét mặt. “Ta rất hiếu kỳ, các ngươi đã giết Trác Bạch Phượng, chẳng lẽ lại không sợ người của Thái Ất Tông tiếp tục tới nữa? Một ngày nào đó, động thiên này sẽ không khác gì cái lồng giam hãm mà thôi.”
“Chưa chắc.” Nguỵ Tồn Hoa ung dung đáp. “Tiền bối chắc là không biết, phương động thiên này đã thoát ly khỏi nhận biết của Thái Ất Tông rồi. Còn vì sao thì xin thứ cho vãn bối không tiện nói ra.”
“Cái gì?” Mạc Cầu nhíu mày, hắn chậm rãi gật đầu. “Thì ra là như vậy. Có điều, Mạc mỗ tuy không có pháp bảo nhưng lại có vật có thể so với pháp bảo, kết cục thế nào còn chưa biết được.”
Dứt lời, một tia ô quang từ sau lưng hắn thoát ra xông thẳng tới chân trời. Giữa không trung tia ô quang rung động khiến không khí cũng chấn động theo.
Diêm La Phiên.
Diêm La Phiên là vật dùng để lập trận, không phải pháp bảo nhưng luận về phẩm giai thì lại không hề thua kém pháp bảo.
“Đi.”
Mạc Cầu giơ tay bấm niệm pháp quyết, thầm vận pháp lực, Diêm La Phiên chấn động rồi cuốn lên khói đặc cuồn cuộn.
“Vạn Quỷ Dịch Hồn. Bạo!”
Thần niệm khẽ động, Diêm La Phiên nội uẩn hàng vạn âm hồn cùng nhau gào rú rồi nổ tung giữa trời.
“Oanh!’.
Một cột mây hình nấm rộng gần một mẫu đột ngột hiện ra từ hư không, khói đen nồng đậm phá vỡ hào quang, từng sợi hơi khói xung quanh rủ xuống. Mạc Cầu đứng trên mặt đất đảo mắt đến đám mãnh hổ, âm hồn ở cách đó không xa.
“Không ổn.”
Hai mắt mãnh hổ co rút lại, hắn quát lên một tiếng rồi cả người tràn ra quỷ trọc bọc lấy thân thể độn về phía sau. Một số quỷ vật khác cũng phản ứng mau lẹ, không nói hai lời thi nhau chạy trốn.
“Coong!”
Tiếng kiếm ngân vang lên, một tia điện quang kinh người vòng qua toàn trường, vài đầu âm hồn yêu quỷ đang bỏ chạy chợt dừng lại.
Một khắc sau.
“Bành!’.
Huyết nhục nổ tung, âm hồn tiêu tán.
“Muốn chết!”
Nguỵ Tồn Hoa thấy thế thì giận dữ, nàng khẽ gầm lên, Huyễn Thiên Xích nhanh chóng phun ra mấy đạo quang hoả bảy màu. Quang hoa như dải lụa vượt ngang hư không đánh trúng rất nhiều pháp khí. Thiên Lôi Kiếm, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đều rung động, một cái bật lên lùi về trong thể nội Mạc Cầu. Cửu Hoả Thần Long Tráo ầm ầm chấn động rồi cũng nổ vang hoá thành một đốm hoả diễm to như hạt đậu chui lại vào trong đan điền của Mạc Cầu để uẩn dưỡng.
Chỉ có Diêm La Phiên là chấn động, nó không chỉ ngăn quang hoa lại mà còn gắt gao chế trụ Huyễn Thiên Xích.
“Tốt lắm.”
Nguỵ Tồn Hoa trợn trừng hai mắt, hào quang trên người sáng ngời, nàng bấm tay về Huyễn Thiên Xích chỉ. “Phá cho ta.”
Mạc Cầu nheo mắt, pháp lực trong thể nội và thần niệm thôi động cuồn cuộn, bản thể Diêm La phiên điên cuồng run rẩy. Mạc Cầu cười nhạt một tiếng, hắn đúng là không để ý đến việc công kích bên ngoài của đối phương mà tiếp tục dẫn động toàn bộ nội lực trong Diêm La Phiên. Nộ ngoại đan xen, Diêm La Phiên dù được làm từ chất liệu rất tốt cũng không chịu nổi.
Một khắc sau.
“Cạch!”
“Răng rắc…”
Một vệt sáng trắng vằn vện xuất hiện trên cán Diêm La Phiên. Ngay lập tức…
“Oanh!...”
Vô tận khói đen từ trong đó tuôn ra, vô số âm hồn như ong vỡ tổ cuồn cuộn phủ kín chân trời. Hào quang rực rỡ, hắc mang quỷ dị chiếu rọi chân trời. Mạc Cầu ngưng trọng, hắn đột nhiên quát lên một tiếng.
“Thiên Xung, khai!”
“Linh tuệ, khai!”
“Linh Quan pháp nhãn!”
“ Hoả Thần pháp tướng!
“Khai!”
“Oanh…”
Một cự nhân bằng hoả diễm cao hơn mười trượng xuất hiện giữa trời, hai tay cự nhân mở ra che kín cả khu vực này. Toàn bộ ba động trong khu vực đều bị nó ôm trọn không khuếch tán ra ngoài mà bị giam cầm trong không gian này.
“Thập Đại Hạn!”
Hai mắt Nguỵ Tồn Hoa co rút lại, nàng hoảng sợ. Lúc này Mạc Cầu hiển lộ uy năng mạnh đến nỗi không cần pháp khí đã có thể áp chế Huyễn Thiên Xích. Vậy vì sao hắn…
Nàng không tự giải thích được, cũng không thể động đậy. Để có thể lấy tu vi Đạo cơ khống chế Huyễn Thiên Xích, nàng sớm đã đem thần hồn của mình vùi vào trong đó. Hiện giờ Huyễn Thiên Xích gặp oanh tạc điên cuồng, chính nàng cũng khó mà thoát được, thần hồn xé rách đau đến không muốn sống.
Mạc Cầu hiện ra pháp tướng định trụ một phương, thân hình không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt là điên cuồng lấp loé. Linh Quan pháp nhãn toàn lực vận chuyển, quỹ tích vận hành của mọi thứ trong đất trời đều hiện rõ trong mắt.
Thiên Xung, Linh Tuệ mở ra làm suy nghĩ của hắn nhanh hơn chớp động, chỉ trong nháy mắt đã thôi diễn không biết bao nhiêu làn. Thiên Hồn mở ra càng làm cho hắn gần với đạo của thiên địa, dễ minh ngộ chi lý của đại đạo.
Lúc này, Diêm La Phiên từ từ vỡ ra. Trong nháy mắt bộc phát hủy diệt đó, bí mật ẩn tàng ở sâu thẳm cũng hiển lộ. Bắt nguồn từ Diêm La Tông ở ngoại giới, rồi đến âm hồn, nguyên thần, từng cái lần lượt hiện ra trước mắt. Vì sao Diêm La Phiên có thể vây nhốt âm hồn, nuôi dưỡng hồn phách, thậm chí thôn phệ luyện hoá âm khí… bí ẩn trong đó tương thông với Diêm La Tâm Kinh.
Lúc này kết hợp với Thập Đại Hạn, rất nhiều công pháp tu hành âm hồn của giới này hiện ra, Mạc Cầu bỗng nhiên minh ngộ.
“Răng rắc!”
Sâu trong thức hải của hắn đột nhiên vang lên một âm thanh nứt vỡ. Giống như tiếng sấm mùa xuân bừng bừng phấn chấn, cỏ cây này mầm, sinh cơ bản nguyên của sinh linh lẳng lặng hiện lên, rất nhiều tinh quang trong thức hải lần lượt toả sáng.
Mạc Cầu cảm thấy thần hồn chi lực ở thời khắc này như dòng suối phun trào không ngừng dâng lên vô cùng vô tận. Vạn vật trong thiên địa vận chuyển đều như ở gần ngay trước mắt. Ý niệm khẽ động là Mạc Cầu có thể thôi động khí cơ trong đất trời, khiến nó biến hoá theo tâm ý của mình.
Niệm động, thiên địa biến.
Diêm La Tâm Kinh đệ thất trọng!
Thành công tiến giai!
“Hô…”
Khẽ thả ra một ngụm trọc khí, Hoả thần pháp tướng của Mạc Cầu lại một lần nữa tăng vọt.
“Thập Đại Hạn!”
“Toàn bộ triển khai!
“Oanh!’.
Trong nháy mắt, Hoả thần pháp tướng thình lình biến lớn đến hơn hai mươi trượng, trông xa như một toà núi nhỏ. Pháp tướng đạp chân xuống, cả người chui vào một vòng xoáy hỗn loạn, khoanh chân đả toạ, ổn định hư không.
Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân!
“Ông…”
Sức cắn nuốt kinh khủng từ pháp tướng điên cuồng thôn phệ khí tức phía dưới.
“Răng rắc…”
Một đạo liệt quang xuất hiện phía trên Huyễn Thiên Xích. Nó vốn là một pháp bảo bị tổn hại, trảo qua vụ nổ tự bạo của Diêm La phiên cùng rất nhiều oanh kích thì rốt cuộc đã không kiên trì nổi. Một cỗ linh khí tinh thuần từ bên trong pháp bảo thoát ra.
“Không!”
Nguỵ Tồn Hoa ngửa mặt lên trời mà kêu to, âm thanh còn chưa đứt đoạn thì cả người đã hoá thành khói xanh lượn lờ tán đi.
Nàng chọn từ bỏ nhục thân, nương theo Huyễn Thiên Xích toái liệt mà cũng hồn phi phách tán.
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, hắn khoanh chân đả toạ, hai tay bấm niệm pháp quyết, lực lượng nhục thân trong nháy mắt khôi phục.
Luyện khí viên mãn.
Đạo cơ sơ kỳ.
Đạo cơ trung kỳ…
Không biết qua bao lâu thời gian, hắn mở hai mắt nhìn mảnh phế tích xung quanh, im lặng làm sạch quần áo trên người, chào hỏi ba người ở đằng sau rồi lại cất bước tiến về phía trước, thong thả khám phá thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận