Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 607: Huyết mạch

Trên đảo, thân thể Tống Ngọc Bình căng ra, hai mắt thỉnh thoảng lại chớp động, mặc dù bên ngoài không hiện nhưng pháp lực trong thể nội cũng được pháp khí khoá lại ở đan điền. Mặc dù tính nàng lương thiện nhưng mấy chuyện xả thân nuôi hổ vẫn không dễ làm. Trước sự nửa như bức bách nửa như khẩn cầu của Diệp Phi Hoa, rốt cuộc nàng cũng đồng ý.
Tiết Lục Y ở bên cạnh thì biểu hiện tốt hơn nhiều. Thần sắc buông lỏng, nàng tận lực diễn lại hình tượng một vô gái yếu đuối bị bắt. Tiết Lục Y vốn trọng tình nghĩa, nếu không nàng cũng không từ bỏ thân phận đệ tử của Chân Tiên Đạo để đi theo Vương Kiều Tịch tới Vân Mộng Xuyên này. Hiện giờ để cứu hảo hữu, nàng cam tâm tình nguyên đi vào hiểm cảnh.
Cổ Nhược Bàn đứng ở bên cạnh, hắn thụ thương không nhẹ, khí tức hơi bất ổn, hình thể to lớn lại có cảm giác yếu đuối.
Nơi ba người đang đứng là một hòn đảo hoang. Xung quanh ngàn dặm không một bóng người, hơn nữa đầm lầy trải rộng, chướng khí bốc cao, các thương đội cũng sẽ không đi qua chỗ này.
Một khoảng thời gian sau.
“Bá!’.
Một đạo độn quang từ dưới nước nhảy lên rồi đáp xuống gần ba người. Độn quang tán đi để lộ Ngô Dụng mặt mũi đầy nếp nhăn. Thấy người tới, ý nghĩ đầu tiên trong lòng Tống Ngọc Bình là thất vọng.
Cái danh hái hoa tặc tuy khó nghe nhưng ít nhất đối phương cũng phải có tướng mạo dễ coi một chút cho xứng với cái tên chứ!
Ngô Dụng dáng người gầy lùn, phần lưng hơi còng xuống, mặt mũi nhăn nheo, làn da đồi mồi, chỉ bằng vào tướng mạo bề ngoài đã có thể khiến cho người ta chán nản không muốn gần rồi.
“Hai người?”
“Vâng.” Cổ Nhược Bàn hẳn cũng mới nhìn thấy Ngo Dụng lần đầu tiên, hắn nghe đối phương hỏi thì gật đầu, giơ bàn tay ra. “Đồ vật đâu?”
“Đây.” Ngô Dụng vung tay ném tới một túi trữ vật, sau đó không chờ đối phương kiểm tra thân hình đã loé lên xuất hiện trước mặt hai nữ tử.
“Tốt lắm.” Hắn cúi đầu xem kỹ, ánh mắt hiện ra linh quang quỷ dị, vẻ mặt hài lòng gật đầu, tay áo dài vung lên rồi thu hai nàng vào.
Không ổn!
Tống Ngọc Bình và Tiết Lục Y thầm kêu không tốt, nhưng không kịp làm ra phản ứng gì. Chiêu này của đối phương cực kỳ cao minh, các nàng chỉ thấy thần hồn như mộng, chưa lấy lại tinh thần đã gần rơi vào một khu vực trống rỗng. pháp lực toàn thân đã bị đối phương khống chế. Ý thức trong đầu mơ màng, pháp lực phân tán, bản thân không biết đang ở đâu.
“Cái gì?”
Chợt Ngô Dụng sững ra nhưng phát hiện thấy điều gì, ánh mắt đầy nghi hoặc. Hắn giơ ống tay áo, trầm ngâm rồi lắc đầu liếc nhìn Cổ Nhược Bàn. “Nếu có người thì lại đến.”
“Chỉ cần ngươi trả giá xứng đáng thì không thành vấn đề.” Cổ Nhược Bàn gật đầu.
“Được.”
Ngô Dụng đáp rồi thân hình loé lên độn vào trong dòng nước.
Một lát sau, Diệp Phi Hoa và Mạc Cầu xuất hiện trên đảo.
“Hắn đi về phía đông.”
Diệp Phi Hoa cầm một mặt gương đồng cổ, nhíu mày nhìn vào linh quang phía trên. “Người này rốt cuộc là ai, thi triển thần thông có thể ảnh hưởng đến cảm giác của Bát Huyền Kính, cách xa một chút thì sợ là đã không phát hiện ra vị trí rồi.”
Bát Huyền Kính của nàng có tác dụng nhất với hơi thở của người, dưới sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì có thể cảm nhận được ở cách cả ngàn dặm. Dù thân thể có lâm vào đại trận cũng không ảnh hưởng gì. Hiện giờ mặt kính lại hiện linh quang ảm đạm.
“Đi thôi.” Mạc Cầu cúi đầu, đưa mắt nhìn mặt gương. “Theo sau đã rồi hãy nói tiếp.”
“Vâng.” Diệp Phi Hoa gật đầu, quát khẽ một tiếng, thân hình hoá thành một sợi khói lướt nhanh tới trước. Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn Cổ Nhược Bàn đang ngơ ngác nhìn, khẽ vẫy tay thu đồ vật trên người đối phương, tiếp đó là một sợi hoả diễm phủ xuống.
“Soạt…”
Bóng người hoá thành cột lửa cháy hừng hực.
“Ba!”
Xuyên qua một tầng bình chướng, Ngô Dụng xuất hiện trước một động phủ dưới đáy nước. Cửa đá mọc đầy rêu xanh xen với dây leo sinh sôi che đi cửa động hình thành một tấm bình phong tự nhiên.
Hắn nheo mắt rồi nhanh chân tiến lên, đi tới cửa đá nhưng không dừng lại, thân hình tựa như nước chảy dung nhập vào trong đó. Trong nháy mắt sau đã xuất hiện trong động phủ.
Động phủ u ám, quanh năm không thấy ánh sáng. Ngô Dụng đi vào bên trong đại điện, một thân ảnh khô gầy ngồi xếp bằng ở chính giữa, nghe tiếng động cái đầu lâu lay khẽ, hướng đôi mắt âm u nhìn ra.
“Thiếu gia.” Ngô Dụng dừng chân, hướng về thân ảnh kia gật đầu. “Ngài tỉnh rồi.”
“Rồi… rồi…”
Thân ảnh như xương khô chậm rãi ngẩng đầu, âm thanh phát ra không lưu loát, kẽo kẹt như tiếng cửa gỗ lâu ngày. “Lão cẩu, ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.”
“Thiếu gia nói quá lời.” Ngô Dụng than khẽ, giọng bất đắc dĩ. “Ta cũng là nghĩ cho huyết mạch của Ngô gia, nếu ngươi đã vô vọng Đạo cơ, truyền lại huyết mạch mới là việc ngài cần làm. Những năm qua lão hủ cũng là vì thế mà không tiếc công sức.”
Hắn đi tới, lấy ra một bình đan dược, đổ ra một hạt vào trong miệng thân ảnh như xác ướp kia.
“Kỳ thật lúc phụ thân ngươi còn bối phận ta nên làm ngay mới phải, như vậy sẽ không để đến mức Ngô gia hiện giờ chỉ còn mình ngài độc đinh.”
Thân ảnh gầy gò kia rõ là truyền nhân của Huyền Hoả Tông Ngô Tử Thông. Không biết mấy năm qua hắn gặp phải việc gì mà từ một tráng hán cao lớn lại trở thành bộ dáng như quỷ thế này.
“Ngươi… a!...”
Thân thể Ngô Tử Thông run lên, muốn vồ vào người Ngô Dụng nhưng không được, đành khó nhọc thở ra một hơi, liều mạng trợn mắt nhìn đối phương.
“Thiếu gia, ta chỉ là vì sức khoẻ của ngài.” Ngô Dụng lắc đầu, bấm tay điểm ra vài cái, kích phát tiềm lực trong thân thể đối phương.
“Hơn một năm nay ngươi hưởng hết ngân gian khoái lạc, ngươi cần gì lão nô cũng đáp ứng cả, ngươi còn không vừa lòng cái gì? Phải rồi, hôm nay lại có hai người nữa.”
Nói xong hắn vung tay áo lên, hai nữ nhân lăn trên mặt đất. Tiết Lục Y và Tống Ngọc Bình lại được thấy ánh mặt trời nhưng trong lòng phát lạnh, dù biết rõ nguỵ trang trên người không tầm thường nhưng cũng không dám vọng động chút nào.
Kim Đan!
Lão đầu xấu xí trước mặt đây dù gì cũng là một tông sư Kim Đan! Hai người cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, thậm chí còn thấy tuyệt vọng. Vốn hai nàng chỉ nghĩ là mình làm mồi nhử để câu cá, không ngờ lại dẫn ra một con quái vật khổng lồ như vậy. Lần này không chỉ có thể rơi vào cảnh mồi câu bị người ta nuốt mất, bản thân hai nàng cũng chưa chắc đã thoát được.
“Ngươi…”, trước mặt là hai nữ nhân thiên kiều bá mị như hoa như ngọc, Ngô Tử Thông lại không hề có hứng thủ một chút nào, hắn gầm khẽ. “lão cẩu, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi.”
“A!” Ngô Dụng khẽ lắc đầu. “Thiếu gia yên tâm, để kéo dài huyết mạch, sau khi tinh nguyên trong thể nội của ngươi khô kiệt ta sẽ đem hồn phách của ngươi đánh tan rồi dung nhập vào huyết nhục của hậu nhân, như vậy bọn họ mới có thể càng dễ phát triển lên cao hơn. Còn về việc biến thành quỷ… ngươi không cần nghĩ đến việc đó làm gì.”
Hắn vừa dứt lời, đừng nói là Ngô Tử Thông mà hai nữ nhân đang nằm dưới đất cũng cảm thấy lạnh lẽo rợn người.
Thật ác độc!
“Lục… Lục La?”
Đột nhiên Tiết Lục Y thốt lên rồi nhìn về phía một thân ảnh khô đét ở trong góc điện. Thân ảnh kia không khác thân ảnh của Ngô Tử Thông là mấy, huyết nhục khô héo chỉ còn sót lại da bọc xương, khuôn mặt hốc hác như xác ướp. Trên cổ tay nàng có một sợi dây màu đỏ hết sức dễ thấy, cũng là thứ khiến cho Tiết Lục Y nhìn thấy mà run rẩy, không thể tin được.
“Là… thật là ngươi sao?”
“Soạt…”
Thân ảnh kia run khẽ, cái đầu khó nhọc chuyển động, tròng mắt đục ngầu cũng lộ ra một tia háo hức lạ thường.
“Lục La!”
Tiết Lục Y há miệng, hốc mắt đầy căm phẫn, lửa giận dâng trào.
“Thì ra các ngươi có quen biết nhau?” Ngô Dụng nhíu mày. “Như thế càng tốt, hai ngươi cùng lưu lại đây sẽ đỡ tịch mịch, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi cũng phải vì thiếu gia mà sinh hạ một huyết mạch.”
Nếu không làm được việc đó, thân ảnh như hài cốt kia chính là kết quả nàng phải đón nhận.
Nói xong Ngô Dụng bước lại gần, một tay nắm lấy Tiết Lục Y đẩy đến bên người Ngô Tử Thông. Ngay sau đó hắn thận trọng lấy ra một bình đan dược, dốc ra một hạt.
“Thiếu gia, Âm Dương dung hợp đan này là ta có được từ một vị đạo hữu ở Thánh tông, có thể giúp cho tông sư Kim Đan cũng có cơ hội kết hợp huyết mạch. Xem bộ dáng ngươi như bây giờ cũng vẫn có thể có cơ hội.”
Tinh nguyên của tông sư Kim Đan không giống người thường, muốn lưu lại huyết mạch hậu nhân là rất khó. Đan dược này có thể xưng là cực phẩm linh dược, thế mà lại được hắn dùng trên người của Ngô Tử Thông.
“Ngươi…”
“Không!”
“Ách…”
Ngô Tử Thông giãy giụa nhưng không chống lại được đành nuốt đan dược vào bụng, nhục thân phản chiếu một sự biến đổi lớn. Một cỗ nhiệt huyết dâng trào khiến hai mắt hắn đỏ rực.
Ngô Dụng ngưng trọng nhìn biến hoá trên người đối phương, đề phòng có sơ sẩy khiến cho huyết mạch Ngô gia vì thế mà đứt đoạn. Tống Ngọc Bình nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, thần niệm chìm xuống. Việc đã đến nước này thì có sợ hãi cũng vô dụng. Chỉ có tìm cơ hội đánh cược một lần mới có hy vọng sống. Với thủ đoạn trên người hai người thì đứng trước tông sư Kim Đan cũng chưa chắc đã hết hẳn cơ hội.
“Hô…”
Tiết Lục Y cũng thừa cơ nhắm mắt lại, tâm tình trầm xuống, cảm thụ phi kiếm trong đan điền đang chậm rãi xoay tròn, pháp lực lưu chuyển dạt dào trong thể nội.
Một khắc sau, cửa đá đột nhiên vỡ vụn, một bóng người xông vào trong động phủ.
Diệp Phi Hoa!
“Ai?” Ngô Dựng nghiêm mặt, hắn quay đầu, vô thức bảo vệ Ngô Tử Thông, sau khi cám giác được người xông vào thì kêu lên một tiếng rồi phất tay thả ra liệt diễm vô tận.
“Chỉ là tu sĩ Đạo cơ, ngươi muốn chết!”
Vừa mới dứt lời, trong lòng hắn đã sinh ra cảnh báo, không kịp nghĩ nhiều mà thân thể hoá thành ngàn vạn huyền hoả để Thiên Ti Độn tự phát vận chuyển.
“Bá!”
“Tranh!”
Bên cạnh hắn kiếm quang tung hoành, lưu quang giao thoa kiềm chế một kích toàn lực đột nhiên hiện ra. Những công kích này mặc dù có uy hiếp đối với Ngô Dụng nhưng cũng không tính là gì. Nhưng có một đạo hoả tuyến từ bên trong kiếm quang xuất hiện hoá thành một đầu giao long quỷ dị, cái miệng to lớn há ra không thèm để ý đến uy áp của Kim Đan mạnh mẽ cắn tới.
Trọng Minh Hoả Mãng!
“Thật can đảm!”
Hai mắt Ngô Dụng vừa mở đã nổi giận, uy thế của Kim Đan không được che giấu tuôn ra như suối, hướng về hai nữ nhân mạnh mẽ đè ép xuống. Xung quanh là liệt diễm gào thét cuồng quyển bốn phương.
“Lốp bốp…”
Phi kiếm va chạm phát ra những tiếng kêu kinh hãi. Tống Ngọc Bình rơi vào tình trạng thảm hại, pháp khí vỡ nát tại chỗ, pháp lực trong thể nội hỗn loạn, cổ họng ngòn ngọt, miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống mặt đất.
Trọng Minh Hoả Mãng có thể mạnh mẽ chống lại uy năng của Kim Đan, áp sát vật lộn mấy lần mới bị đối phương đấm cho vài quả rơi trên mặt đất. Ngay cả như thế nó cũng không bị thương tổn, ngay lập tức thét lên một tiếng chói tai rồi đứng dậy, song lại bị đối phương đạp cho một cước.
“Dừng tay!” Đột nhiên, Diệp Phi Hoa mang sắc mặt tái nhợt xuất hiện sau lưng Ngô Tử Thông, một tay bóp chặt cổ họng đối phương, một tay cầm kiếm giữ vững vị trí phía sau hậu tâm của hắn. “Nếu không ta sẽ giết hắn.”
“Thiếu gia!”
Ngô Dụng ngưng trệ, thần sắc biến hoá, bàn tay mở ra lại thu lại, khí tức trên thân bắt đầu thu liễm lại.
“Hừ.” Diệp Phi Hoa thấy thế thì hừ lạnh, trong lòng cũng không dám buông lỏng. “Các hạ rút cục là ai?”
“Nha đầu.” Ngô Dung cau mày, đưa mắt nhìn chằm chằm Diệp Phi Hoa. “Mau thả người ra, lão hủ có thể tha cho một mạng, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Đôi mắt đẹp của Diệp Phi Hoa cũng sáng lên, binh khí trong tay dí sát vào lưng đối phương. “Lão già, mau lùi lại nếu không ta sẽ giết hắn.”
Bị người khác bắt giữ, sinh tử khó liệu nhưng Ngô Tử Thông lại không hề tỏ thái độ tức giận, ngược lại còn cười lên quái dị rồi đưa mắt nhìn mọi người. Cảm giác như với hắn bây giờ thì chuyện sinh tử cũng không còn quan trọng nữa.
“Ngươi…” Hai gò má Ngô Dụng giật giật, hắn chậm rãi đưa mắt nhìn đám người. “Hảo thủ đoạn. Vậy mà có thể giấu giếm được cảm giác của lão hủ, thật không tầm thường. Nhưng mà…”
Hắn cười lên một tiếng kỳ dị. “Các ngươi nghĩ như thế này đã uy hiếp được lão phu rồi? Thiếu gia ta dù có bỏ minh thì vẫn còn thi hài lưu lại, lão hủ vẫn có biện pháp dùng tinh huyết của hắn kết hợp với các ngươi để sinh ra tử tôn.”
Nói xong hắn chuẩn bị cất bước tiến lại gần. Đột nhiên hai mắt hắn ngưng trọng, lần đầu hiện ra vẻ kinh hoàng rồi gầm lên.
“Mau dừng tay.”
“Ầm ầm…”
Đá núi rung động, mặt đất dưới chân Ngô Dụng nổ tung, đôi mắt hắn trở nên dữ tợn, vội hướng về mật thất phía dưới bổ nhào mà tới. Thân thể hắn chưa tới nơi thì vách mật thất đã tan rã để lộ tràng cảnh bên trong. Mạc Cầu chắp hai tay đứng ở chính giữa mật thất. Trước mặt hắn là hai đứa trẻ lơ lửng giữa không trung, trong đó có một đứa không ngừng cất lên tiếng cười khanh khách, hoàn toàn không biết mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Hài tử!
Mấu người bên ngoài nhìn thấy mà giật mình. Điều này chứng tỏ lão quái vật kia quan tâm không phải là Ngô Tử Thông mà là huyết mạch trên người hắn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận