Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 161: Độc kiếm

Tiếng hô vừa dứt, mấy chục người phía dưới tản ra như ong vỡ tổ lao về bốn phương tám hướng.
Cả khu vực trở nên hỗn loạn, cành lá trong rừng lắc lư, bụi đất tung bay. Đám người chuẩn bị chặn đường cũng bị bất ngờ. Không ai nghĩ chuyện lại thành ra thế này, do vậy chẳng có kế hoạch nào được chuẩn bị trước.
“Xuất thủ.” Một người bật nhảy lên cao, cất tiếng hô lớn. “Có Phương đại hiệp tọa trấn, những người khác không cần phải bận tâm, chúng ta đồng thời xông lên chế trụ bọn chúng.”
Đám người nghe xong thì đều sáng mắt lên. Mặc dù có xảy ra việc ngoài dự liệu nhưng số lượng người của bọn họ không ít, lại toàn là hảo thủ.
“Không sai.” Cao thủ nhị lưu Đỗ Thất bước ra. “Dư nghiệt Hắc Sát Giáo có chết cũng không đáng tiếc. Các vị, công lao tài phú đang ở trước mắt, còn chần chừ gì nữa.”
Nói xong, hắn lao vút lên không. Có người dẫn đầu, những người khác cũng không trơ mắt đứng nhìn người khác thu được thành quả. Cả đám nhao nhao lao lên tấn công.
“Mạc sư đệ.” Lý Quảng Nhiên quay ra nhìn hắn. “Tu vi của ngươi còn thấp, không cần phải xông pha. Ngươi cứ ở phía sau đề phòng đối phương đào tẩu là được. Ta đi trước.”
“Sư huynh cứ tự nhiên.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta hiểu mà.”
Lý Quảng Nhiên không nói hai lời, bộ pháp triển khai là lao đi như tia chớp, nhanh chóng chặn trước hai người. Mặc dù tự nhận là thầy thuốc nhưng tu vi của hắn không kém. Phải nói hắn là đệ tử thân truyền của Chưởng môn, tu luyện Dược Vương Bảo Điển nên thực lực rất mạnh mới phải.
Hắn dù sao cũng là đệ tử hạch tâm, tuổi tác lại không nhỏ, khoảng cách đạt đến tu vi chân khí ngoại phóng không còn xa. Lão đại của An Dương tam hữu có chân khí tinh thuần, cảnh giới cao thâm cũng chưa chắc đã mạnh hơn hắn.
Trong số những người có mặt ở đây, hắn cũng là một người bật. Tuy vậy hắn có nhược điểm khá rõ. Nội lực mạnh nhưng võ kỹ lại yếu.
Trong Vạn Quyển Lâu, Hư Vân Chưởng là một loại chưởng pháp thượng thừa, uy lực bất phàm. Nhất là khả năng biến hóa ảo diệu càng cao minh. Tiếc là từ tay Lý Quảng Nhiên thi triển ra tuy có uy lực bất phàm nhưng lại không đủ ảo diệu.
Ở phía sau, Mạc Cầu chăm chú nhìn hắn rồi không khỏi lắc đầu ra vẻ tiếc nuối.
Xưa nay người có tu vi thâm hậu chưa chắc đã là người có thực lực cường hãn, từ hình ảnh của Lý Quảng Nhiên hắn thấy rõ điều này. Nếu hai người đối đầu, hắn tin rằng nếu sử dụng Âm Dương Thác Loạn Đao, chỉ cần chưa đến trăm chiêu là hắn có thể chế trụ đối phương. Nếu bộc phát toàn lực, không qua ba mươi chiêu là có thể phân ra thắng bại.
Tất nhiên, đó là suy nghĩ và cách nhìn của hắn. Còn trong mắt những người khác, thực lực Lý Quảng Nhiên không yếu. Bất chấp kỹ xảo còn thiếu tinh diệu, lực lượng cương mãnh đủ để hắn bù đắp phần thiếu sót ấy.
Hắn nhanh chóng chặn đứng ba người của đối phương.
Mạc Cầu không chú ý đến hắn nữa mà ánh mắt chuyển sang Độc Sát Kiếm Triệu Diệu Thục!
“Bành!”
“Chạy đi đâu!”
“Giết!”
Trong khoảng chiến trường hỗn loạn, tiếng kêu giết vang lên ngập trời, Triệu Diệu Thục vẫn đang ẩn giấu thực lực, thu gọn thân thủ nhanh chóng chạy ra xa.
Nàng ta rõ là cao thủ nhị lưu nhưng trước giờ chưa chân chính giao thủ cùng người khác, thân thủ lại đang cố tình ra vẻ chật vật, dùng mọi cách để người khác không chú ý đến mình.
“Sao vậy?”
Mạc Cầu nhíu mày, ra vẻ không hiểu.
Cách Triệu Diệu Thục không xa còn một người khác đang được nàng bảo vệ cùng hướng ra ngoài mà chạy trốn. Người này phi nước đại, mọi phiền phức gặp phải đều phó mặc cho Triệu Diệu Thục âm thầm giải quyết.
Người này là ai?
Triệu Diệu Thục từng hạ sát cả nhà chồng, hung tàn máu lạnh như vậy mà lại cam tâm tình nguyện che chở cho người này?
Ánh mắt chớp động, hai người kia đã trốn ra đến ngoài vòng chiến đấu, thân hình của hắn cũng nhẹ nhàng di chuyển.
“Hô...”
Gió lớn nổi lên, cây lá rung động, hai thân ảnh hiện ra từ trong rừng vẫn không ngừng chạy.
Một người mặc áo bào màu đen, thân thể cường tráng, tốc độ chạy còn nhanh hơn tuấn mã. Người còn lại dung mạo yêu kiều, trên người khoác áo mỏng, tư thái cực kỳ uyển chuyển, đôi mắt đẹp chốc chốc lại ngoài nhìn ra sau.
“Thiếu chủ, không nên chủ quan.” Thấy nam tử phía trước chậm lại, Triệu Diệu Thục vội nói. “Ta cảm giác có điều không đúng, e rằng chưa thoát được hết nguy hiểm.”
“Đằng sau làm gì có ai.” Nam tử gầm khẽ. “Chờ đến lúc ta thoát được kiếp nạn này, chắc chắn sẽ tu luyện võ công thật giỏi rồi sẽ cho đám người của phủ Đông An này biết tay.”
“Vâng.” Triệu Diệu Thục kính cẩn đáp. “Thiếu chủ có thần công trên người, sau này chắc chắn sẽ đạt thành tựu to lớn. Chỉ là hiện giờ chúng ta chưa thể buông lỏng được.”
“Cẩn thận!”
Nàng còn chưa dứt lời, đã nghe gió rít lên từ sau lưng, hai mũi tên lao vút về phía hai người.
Triệu Diệu Thục quát lên một tiếng, thân hình biến hóa lao về phía trước đánh bật mũi tên đang nhắm tới người nam tử.
“A?” chân mày Mạc Cầu khẽ vẩy lên, hắn lại giương cung cài tên thi triển Liên Châu Tiễn.
Thân thể hắn lắc lư, từng chuôi phi đao theo nhau phóng ra nhằm về phía nam tử kia.
“Bạch!”
Ở phía trước, thân thể Triệu Diệu Thục liên tục lóe lên, chưởng thế như lưới ngăn tất cả mũi tên và phi đao lại. Với thực lực của nàng, nàng tất nhiên không sợ những thứ này nhưng vì không muốn chúng ảnh hưởng đến nam tử phía trước nên tình nguyên hao tổn chân khí đỡ hết đám ám khí.
“Thiếu chủ, mau đi.”
Hai người thi triển thân pháp khiến đá núi nứt vỡ, rất nhanh đã chạy thêm được gần một dặm. Với tốc độ ấy, những người có thể đuổi kịp hai người bọn họ không có mấy người.
Đen đủi cho bọn họ, Mạc Cầu lại không nằm trong số ấy. Hắn duy trì khoảng cách với hai người, thi thoảng lại dùng phi đao truy cản khiến hai người bọn họ không có lúc nào được ngơi nghỉ.
“Mẹ nó chứ.” Đưa mắt nhìn thêm một thanh phi đao bị đánh bật đi, nam tử giậm chân, quay người gầm lên. “Có bản lĩnh thì lại đây chiến đấu, ngươi ở phía sau dùng ám khí thì đâu phải là anh hùng hảo hán!”
“A...”, Mạc Cầu dừng lại trên một ngọn cây, hắn cười vẻ khinh thường. “Các hạ là dư nghiệt Hắc Sát Giáo, là trọng phạm truy nã của triều đình cũng xứng làm anh hùng hảo hán hay sao?”
“Bằng hữu.” Triệu Diệu Thục chớp đôi mắt đẹp, lấy từ trên người ra một túi tiền thả tới. “Ngươi từ xa đến cũng là vì tiền tài mà thôi, trên người chúng ta có ít bạc, không bằng ngươi tha cho chúng ta một con đường đi.” Nói xong, nàng trầm giọng. “Khinh công các hạ mặc dù không tệ nhưng nếu thực muốn động thủ thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cứ phải nhất quyết một phen sống mái?”
Nàng không nhận ra Mạc Cầu, càng không biết sát ý đang dâng lên trong lòng hắn.
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu rút kiếm đỡ lấy túi tiền, dùng mũi kiếm ước lượng một chút rồi làm mặt lạnh nhạt. “Làm sao ta biết trên người các ngươi chỉ có bấy nhiêu? Không bằng trước tiên các ngươi bỏ hết binh khí xuống cho ta xem.”
Triệu Diệu Thục biến sắc. Với người tập võ, binh khí chính là tính mạng, làm gì có chuyện dễ dàng từ bỏ được.
“Triệu hộ pháp.” Nam tử cạnh nàng hừ lên một tiếng. “Không cần nói nhảm cùng hắn. Chúng ta động thủ, thừa lúc đám người kia không đuổi tới thì giết hắn là được.”
“Vâng.” Triệu Diệu Thục gật đầu, thân hình đột nhiên lao vọt tới. Đến lúc này nàng mới biểu hiện thực lực chân chính của một cao thủ nhị lưu, tốc độ nhanh hơn hỏa tiễn.
Thời gian chưa đến hai cái hô hấp nàng đã lao tới gần Mạc Cầu. Nơi này đã cách khá xa chiến trường lúc trước, nàng không cần phải tiếp tục ẩn giấu thực lực nữa, hiện giờ quan trọng nhất là phải nhanh chóng giải quyết đối phương.
Quả nhiên, Mạc Cầu biến sắc, hắn nhanh chóng lùi lại, đồng thời muốn đưa tay làm ra báo hiệu. “Ngươi ẩn giấu thực lực!”
“Không sai.” Triệu Diệu Thục cười lạnh. “Ngươi biết thì đã muộn rồi.”
Vừa nói nàng vừa tấn công, chớp mắt đã tung ra đến bảy tám chiêu bao gồm cả chưởng pháp, quyền pháp. Chiêu nào cũng lăng lệ hung hiểm, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng đối phương.
“Coong!”
Đao kiếm trong tay Mạc Cầu run lên, dưới thế công của đối phương, hắn không có thời gian để báo tin, chỉ đành vận đao kiếm lên đón đỡ.
Đao kiếm tương hỗ, Như Phong Tự Bế.
Quyền chưởng trong tay Triệu Diệu Thục biến hóa khôn lường, chân khí tuôn trào. Dáng người nàng mảnh mai yêu kiều mà lực lượng xuất ra có thể khai bia liệt thạch, ngạnh kháng cả đao kiếm.
“Bành bành...!”
“Đinh đinh...”
Bóng người giao thoa, cổ tay Mạc Cầu run rẩy, đầu hắn đã đổ đầy mồ hôi, tuy vất vả những cũng miễn cưỡng ngăn cản được.
“Công phu kết hợp khá lắm.” Đôi mắt Triệu Diệu Thục chớp chớp, nàng không dấu được vẻ kinh ngạc. “Tiểu huynh đệ tuổi chưa lớn mà đã có tu vi và võ kỹ khinh công bậc này, thật khiến cho người ta phải tán thưởng.”
Nói xong, nàng cười khẽ, cả người theo gió lướt tới. “Tuấn kiệt như thế thật khiến cho người ta phải động tâm a!”
“Các ngươi đừng nghĩ có thể chạy thoát.” Mạc Cầu vội lui lại để tránh bị vây công, hắn hô lớn. “Đằng sau có cao thủ đang chạy tới, các ngươi đừng hòng thoát.”
“Chậc chậc...”, Triệu Diệu Thục tặc lưỡi cảm khái, thế công càng nhanh càng gấp. “Công tử có phong thái như thế, tiểu nữ chỉ ước có nhiều thời gian hơn để được ở cùng với người.”
Ngoài miệng bỡn cợt nhưng trong lòng nàng không khỏi lo lắng. Người này tu vi không cao nhưng lại rất khó đối phó, hai người giao thủ đã lâu mà nàng vẫn không phá được thế thủ của đối phương.
Nàng cắn chặt răng, vẻ mặt càng thêm kiều mị.
“Công tử không tin ta sao?” Nàng ngừng lại, bàn tay đặt khẽ lên hông, cổ tay khẽ vuốt, đai lưng đã từ từ rơi xuống. “Vậy để ta cho công tử nhìn xem thế nào nhé.”
Kình phong nổi lên, áo lụa mỏng manh trên thân nàng tung bay để lộ da thịt nõn nà.
Tình huống như thế khiến Mạc Cầu không khỏi ngẩn ngơ, đao kiếm nhất thời cũng chững lại. Nam tử bên cạnh nhếch môi, vẻ mặt khinh thường. Tia sáng lạnh lẽo lóe lên nhằm thẳng cổ họng Mạc Cầu.
Sắc mặt Mạc Cầu đại biến, đao kiếm trong tay vội quét ngang. “Hèn hạ!”
“A...”, Triệu Diệu Thục cười lạnh, mũi kiếm hơi lách sang bên để né tránh rồi đâm thẳng vào ngực đối phương.
“Phốc!”
Lưỡi kiếm đâm lên người hắn nhưng lại không thể xuyên qua, thân kiếm cũng bị uốn cong.
Triệu Diệu Thục sững sờ, cả người phát lạnh.
Không ổn!
“Bạch!”
Lại một vòng hàn mang khác lóe lên, Mạc Cầu đã vận sức chờ dịp từ lâu, Ngũ Bộ Nhất Sát nhanh như thiểm điện phóng ra. Kiếm quang lóe lên, xuyên qua một cái đầu rồi biến mất để lại sau một vệt máu nóng phun trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận