Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 379: Viện binh (2)

Nửa ngày sau, Tề Giáp mang theo người của Ô gia chạy tới, đến gần vị trí cửa cốc thì bắt đầu thu xếp bố trí. Hai vợ chồng Ô Liên Thành vì đi ra ngoài nên còn chưa kịp chạy đến.
Thêm một ngày nữa trôi qua, tu sĩ Huyết Sát Tông vẫn chưa đến như dự kiến. Điều này không làm Mạc Cầu cảm thấy dễ chịu mà thậm chí còn khiến hắn chau mày.
“Ừm…”
Kỷ Tuyết gượng ngồi dậy, vẻ mặt đau đớn, thân thể chợt sững lại. Nàng không phải đã bị tà ma huyết quang kia thôn phệ rồi sao? Nàng chưa chết ư?
Sư phó!
“Sư phó!” Nàng hoảng sợ gào lên, hai mắt mở lớn.
“Ngươi tỉnh rồi à.” Mạc Cầu ngồi xếp bằng ở bên cạnh nghe tiếng hét thì quay ra. “Sư phụ ngươi ở gian phòng phía sau.”
“Là ngài.” Hai mắt Kỷ Tuyết sáng lên, đầu óc quay cuồng, trong lòng đã liên tưởng đến rất nhiều thứ đồng thời khuôn mặt không giấu được sự vui mừng. Nàng vội vã dập đầu. “Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.”
“Ngươi đi thăm sư phụ ngươi đi.” Mạc Cầu lắc đầu, tiếng nói đạm mạc. “Chậm trễ e sẽ không kịp.”
“Cái gì?”
Kỷ Tuyết nghe vậy thì biến sắc, không nghĩ thêm gì nữa mà cuống cuồng chạy về gian phòng phía sau. Không bao lâu, tiếng khóc bi thương từ đó vang ra một lúc lâu. Nàng lảo đảo bước ra khỏi phòng đến trước mặt Mạc Cầu, hai đầu gối mềm nhũn ra, quỳ xuống đất.
“Sư phụ ta… đi rồi.” Nói xong nàng im lặng.
“Sinh lão bệnh tử vốn là như thế.” Mạc Cầu than nhẹ. “Ngay cả tiên tu Đạo Cơ, thậm chí chứng được Kim Đan tông sư rồi cũng có đại nạn này, huống hồ, Đan đạo hữu tuổi không còn nhỏ. Kết cục này sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi. Ngươi nên bớt đau buồn.”
Kỷ Tuyết cúi đầu thật lâu không lên tiếng, chỉ thấy nước mắt nhỏ giọt rơi, thân thể mềm mại khẽ rung lên.
“Tiền bối.” Nàng nghẹn ngào sau một lúc lâu. “Trước khi gia sư đi có nói lời đa tạ ngài xuất thủ tương trợ. Người nguyện dùng vật này để báo đáp.”
Nói rồi nàng lấy từ trên người ra một cái ngọc giản, dùng hai tay giơ lên.
“Thiên Huyễn Thần Phù.”
Mạc Cầu đảo thần niệm qua, hơi chút trầm ngâm rồi nói. “Vật này đúng là có tác dụng với ta. Mạc mỗ sẽ không khách khí. Kỷ cô nương mau đứng lên đi.”
Hiện giờ hắn một lòng tu hành, không muốn phân tâm vì việc gì khác nhưng biết đâu sau này không thể thành Đạo cơ, hoặc là tiến thêm một bước, có thời gian hắn sẽ nghiên cứu xem sao.
“Tiền bối.” Kỷ Tuyết dập đầu rồi từ từ đứng dậy. “Nguyện vọng sau cùng của gia sư trước lúc lâm chung là muốn cho vãn bối được đi theo tiền bối để báo đáp ơn cứu mạng.”
“Việc đó không cần.” Mạc Cầu lắc đầu. “Mặt khác Mạc mỗ cướp lấy người từ tay người kia nhưng chưa biết hắn hiện ra sao, chúng ta còn chưa an toàn đâu.”
“A!”
Kỷ Tuyết ngơ ngác, trong lòng lại hiện lên cảm giác bất an. Đan Bất Quy đã chết, giờ nàng không biết phải đi đâu.
“Ngươi không cần lo lắng.” Mạc Cầu bình thản. “Mấy ngày nữa sẽ có biến chuyển.”
Nhưng không chờ đến mấy hôm, trưa hôm sau lưu quang đã xuất hiện ở chân trời, xuyên thủng mây trắng trùng điệp rồi đáp xuống nơi cửa cốc. Năm bóng người theo nhau hiện ra. Hai người trong đó mặc phục sức đệ tử nội môn của Thương Vũ Phái, ba người mặc quân phục của Trấn Pháp Ti. Mạc Cầu đã chờ sẵn, hắn thi lễ.
“Mạc Cầu ra mắt các vị.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Xa Chí Đạo lạnh lùng. “Tô sư huynh mới đi có mấy ngày ngươi đã đưa tin, nói mình khó đảm nhận được công việc ở đây.”
“Sư đệ đã xem tin tức của ta hẳn cũng phải biết, người của Ô gia đã bị để mắt tới.” Mạc Cầu lạnh lùng đáp. “Lại thêm gần đây ẩn giấu một tu sĩ cao cấp của Huyết Sát Tông, Mạc mỗ chỉ là tự biết lượng sức mình mà thôi. Nếu sư đệ có năng lực thì xin cứ tiếp nhận.”
“Ngươi!” Xa Chí Đạo sa sầm nét mặt. “Tên họ Mạc kia, ta là đệ tử nội môn, ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn mà dám nói chuyện với ta như vậy?”
“Xa Chí Đạo, ngươi đừng quên ta đã từng là đại sư huynh của ngươi.” Mạc Cầu cũng làm ra vẻ mặt giận dữ. “Làm sư đệ thì nên biết cung kính.”
“Ngươi…”
“Tốt, tốt.” Một lão giả ở bên cạnh nhíu mày phất tay áo. “Bớt nhiều lời một chút. Đều là sư huynh đệ đồng môn, cứ như vậy chỉ khiến người khác chế giễu mà thôi. Mạc sư đệ, ta chính là Lâm Mộc Hoá ở Xích Hoả Phong, ngươi hẳn đã nghe qua tên của ta rồi chứ?”
“Lâm sư huynh.” Mạc Cầu chắp tay. “Mạc mỗ nghe đại danh đã lâu.”
Vị này chính là đệ tử của Xích Hoả Phong, tu vi Luyện khí tầng thứ mười một. Ở trong tông môn, danh tiếng người này đúng là rất nổi bật. Đệ tử Luyện khí có pháp khí thượng phẩm không có mấy người, trong tông môn chỉ có vài người như thế, và hắn chính là một trong số đó.
“Mấy vị này là đạo hữu đến từ Trấn Pháp Ti.” Lâm Mộc Hoá gật đầu rồi giơ tay ra giới thiệu.
“Bổ đầu kim bài Âu Dương Bình, hai vị bổ đầu ngân bài Chu Chính và Chu Bình. Mọi người tới đây để điều tra sự việc phát sinh mấy ngày qua.”
“Mạc đạo hữu.” Âu Dương Bình lập tức mờ lời. “Hải Vấn Thiên có thật là chết trong tay tà tu của Huyết Sát Tông?”
“Hẳn là như vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta tận mắt nhìn thấy thi thể của Hải bộ đầu bị Huyết quang tan rã, thực lực đối phương sợ là đã đạt tới Luyện khí viên mãn rồi.”
“Hừ.” Xa Chí Đạo cười lạnh. “Ví như thật là luyện khí viên mãn thì ngươi có thể sống đến bây giờ được không? Sợ thực lực bản thân không đủ, không nhìn ra sâu cạn của đối phương nên đoán bừa ư?”
Mạc Cầu sa sầm nét mặt. “Nếu sư đệ không tin thì lúc động thủ ngươi có thể ra tay trước, Mạc mỗ sẽ bọc hậu phía sau cho.”
“Đủ rồi.” Lâm Mộc Hoá thở dài. “Dù tu vi đối phương thế nào, chỉ cần không trốn mất thì lần này tất nhiên khó thoát khỏi cái chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận