Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 373: Hai đôi sư đồ (1)

Vì có hai vị tiên sư xuất hiện nên người có quyền thế trong Sơn thành đều tập trung cả tới trụ sở Trường Hà Bang ở ngoài thành, trong thành trở nên vắng vẻ hơn nhiều.
Trên đường đột ngột xuất hiện hai thân ảnh nhưng điều gây ngạc nhiên chính là xung quanh mọi người không cảm thấy có gì khác lạ, giống như hai người đó không tồn tại, hoặc họ vẫn ở đây từ trước rồi.
“Đồ đệ.” Một đại hán tóc dài miệng rộng, thân hình tráng kiện giơ tay chỉ rồi lên tiếng. “Đi hỏi một chút xem Ô gia ở đâu?”
“Vâng.” Người trẻ tuổi ước chừng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi ăn mặc bẩn thỉu không khác gì một tên ăn mày đáp rồi chạy đi, duy có đôi mắt của nó thì vô cùng linh hoạt.
Không lâu sau, nó gãi đầu đi ra, nhỏ giọng nói. “Thật là! Không nói thì không nói thôi, sao phải ra tay đánh người? Thật là khinh thường người ta quá.”
“Sao thế?” Đại hán giương mắt hỏi. “Bị người ta đánh phải không?”
“Không có.” Người trẻ tuổi nghĩ tới điều gì đó rồi biến sắc, vội vã khoát tay. “Sư phó, ta đã hỏi được nhà họ Ô ở phía nam thành. Ở đó có một toà nhà rất lớn, qua đằng kia một chút là có thể nhìn thấy.”
“Tốt.” Đại hán gật đầu. “Làm không tệ.” Rồi hắn nở nụ cười lạnh.
“Ta làm sư phụ ngươi há có thể nhìn ngươi chịu nhục. Chủ quán này chỉ là một phàm nhân mà cũng dám khi dễ đồ đệ của Ma Lão Cửu ta hay sao? Thật là muốn chết!”
“Thôi.” Người trẻ tuổi hốt hoảng, nó vội nói. “Xin sư phó hạ thủ lưu tình…”
Nó còn chưa dứt lời thì đã muộn. Chỉ thấy đại hán hất tay áo dài lên, một sợi khói đen từ trong ống tay áo thoát ra bay về phía cửa hàng.
Một khắc sau, tiếng nhai nuốt quỷ dị vang lên kèm với tiếng kêu thảm thiết đứt quãng. Sau một lúc làm khói bay trở về, hình thể đã lớn hơn một chút. Qua khung cửa nhìn vào, lúc trước trong cửa hàng có mấy người thì hiện giờ đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại mấy bộ quần áo rơi trên mặt đất.
“Đi.” Ma Lão Cửu cười gằn, hắn phất tay áo. Người trẻ tuổi đi theo quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt có một tia không đành lòng rồi cũng lắc đầu đi theo. Điều kỳ lạ vẫn diễn ra là mặc dù hai người làm ra những chuyện như vậy, người đi lại trên đường tựa như không hề biết đến.
“Sư phó.” Người trẻ tuổi chạy đuổi theo đối phương rồi cúi đầu nói. “Người của gia chính là tiền bối thượng tông mà người nói đến sao?”
“Xì…”, Ma Lão Cửu cười nhạt. “Bọn hắn mà cũng xứng sao.”
Hắn nâng cây xà trượng trong tay lên rồi nói tiếp. “Cửu Sát Điện chúng ta ở Lăng Vân sơn mạch thực lực không phải là mạnh nhưng lại có rất ít người dám trêu chọc vào, ngươi có biết vì sao không?”
Người trẻ tuổi chớp mắt. “Bởi vì có thượng tông?”
“Không sai.” Ma Lão Cửu gật đầu. “Bởi vì tiên tổ Cửu Sát Điện chúng ta có xuất xứ từ một vị tiền bối Đạo cơ của Huyết Sát Tông. Có Huyết Sát Tông làm chỗ dựa, người khác muốn đối phó chúng ta sẽ phải cân nhắc cẩn thận.”
“Thế nhưng…”, người trẻ tuổi ra vẻ không hiểu. “Không phải người đã nói ở gần Sơn thành này có tiền bối thượng tông lưu trú, chúng ta đến tìm hắn đó sao?”
“Đúng vậy.” Ma Lão Cửu gật đầu. “Nhưng người của thượng tông ở nơi nào ta cũng không biết, chỉ đành hiển lộ thân phận để người ta tìm đến mình mà thôi. Thật vừa hay,” hắn cười gằn, “Tông môn bảo ta “chăm sóc” cho đám người của Ô gia này, chúng ta đến thật đúng lúc.”
“A!” Sắc mặt người trẻ tuổi đã trắng bệch. “Sư… sư phó, Ô gia kia chỉ là một gia tộc phàm nhân, người cần gì phải xuống tay với bọn họ? Nếu muốn hiển lộ thân phận thì có rất nhiều cách.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Ma Lão Cửu trợn mắt. “Gốc gác Ô gia này chính là mang họ Ngô, là đời sau của hoàng thất tiền triều, huyết mạch của bọn họ có liên quan đến một bí địa. Lần này chúng ta tìm ra, sao có thể bỏ qua?”
“Yên tâm!” Nhìn thấy vẻ lo lắng của đối phương, Ma Lão Cửu cười hắc lên một tiếng. “Người của Ô gia còn sống tất nhiên sẽ có tác dụng hơn là chết, vi sư sẽ không lạm sát kẻ vô tội.”
Người trẻ tuổi nghe vậy thì đành cười khổ.
Sẽ không lạm sát người vô tội? Suốt hành trình, nó đã tận mắt trông thấy, người chết trong tay đối phương đâu chỉ hơn trăm người?
Người trẻ tuổi này họ Hạng tên Lương, xuất thân phú hộ trong quận thành, trước kia chưa bao giờ phải lo đến chuyện cơm áo. Hai năm trước vì đắc tội với cường nhân trong quận thành nên gia tộc suy sụp, bản thân nó phải ăn xin dọc đường để sống qua ngày.
Một tháng trước, Hạng Lương vô tình va phải Ma Lão Cửu. Đối phương ban đầu nổi giận,. bực tức nhưng đến lúc nhìn rõ hắn thì lại ra vẻ vui mừng, cười lên mấy tiếng sảng khoái rồi không để nó có ý kiến gì đã dẫn theo đi ra khỏi thành, hơn nữa còn khăng khăng muốn thu làm đồ đệ.
Lúc đầu Hạng Lượng tưởng là mình gặp phải một tên điên nào đó, sau này thấy đối phương hiển lộ thủ đoạn của Tiên gia thì lại ngỡ mình gặp được tiên duyên mà vô cùng vui mừng. Cho tới lúc thực sự hiểu rõ Ma Lão Cửu, biết bản thân đã rơi vào tay ma đạo thì không khỏi sợ hãi mất mật.
Cũng may đối phương dường như có ý định thu nó làm đồ đệ thật nên trên đường đi cũng không làm khó nó, chỉ thỉnh thoảng lại giết mấy người khiến Hạng Lương nghĩ mà sợ.
Phía nam thành.
“Nơi này chính là Ô gia?” Ma Lão Cửu đứng trước cổng chính Ô gia quét mắt nhìn đình viện to lớn trước mắt. “Thật là khí phái.”
Hai con sư tử đá lớn dựng ở hai bên trái phải, bên cạnh còn có môn khách đứng ở hai bên, khung cảnh hoàn toàn khác so với cảnh lụn bại mấy năm trước. Hai người bên ngoài mang cái vẻ điên điên khùng khùng, lại giống với ăn mày nên không khỏi làm cho người ta chú ý.
“Mau tránh ra.” Người giữ cửa hô lớn. “Đây không phải nơi các ngươi nên lui tới, mau biến đi chỗ khác mà kiếm ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận