Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 364: Sơ đến

Nửa năm vừa rồi Tề Giấp bạn bịu tối mắt, hắn không nề hà đường sá xa xôi ngàn dặm trở về quê quán tổ tông ở thành Minh Đình Sơn nhằm bắt đầu lại mọi chuyện. Chọn vị trí cho tiệm thuốc, sắp xếp công việc lu bù cả tháng sau mới tạm ổn định. Có điều mọi vất vả này đều đáng giá. Có thể tạo dựng chút quan hệ với một tu tiên giả là điều biết bao người mơ ước, hắn tất nhiên cam tâm tình nguyện.
Sơn thành không lớn, cảnh trí rất đẹp, nhất là thời khắc cuối thu lá rụng nhiều, không gian u tĩnh, hàng năm hồ Minh Đình đều hấp dẫn rất nhiều chí sĩ rảnh rỗi tới để du ngoạn. Năm nay cũng không phải ngoại lệ. Trên thuyền chở khách có một đám người trẻ tuổi đang tụ tập ở đầu thuyền, bọn họ vừa ngắm cảnh vừa đàm tiếu chuyện giang hồ.
Những người này đều là con nhà hào phú trong thành hoặc con em của các thế gia, bang phái, người nào cũng ăn mặc đẹp đẽ, khí độ bất phàm. Lần du ngoạn này các vị tiền bối thiết yến tiệc rượu, mấy người trẻ tuổi không hào hứng nên tự tìm một con thuyền chở khách khác tách ra.
Bên trong đám người có con gái của bang chủ Trường Hà Bang tên Ngọc Phượng Dung là bắt mắt nhất, cũng trở thành trung tâm của mọi câu chuyện, ánh nhìn. Là con gái duy nhất của Ngọc bang chủ, Ngọc Phượng Dung không chỉ có bối cảnh sâu dầy mà thiên phú tu luyện cũng không tệ, tuổi nàng vừa đôi tám đã đạt tới Hậu thiên, tiền đồ bất khả lượng. Trường Hà kiếm pháp trong tay nàng càng cao minh. Trong đám người này, thực lực của nàng có thể đứng trong nhóm ba người dẫn đầu, lại thêm dung nhan xinh đẹp, tư sắc bất phàm, dáng người thướt tha khiến đám thiếu hiệp trẻ tuổi chen nhau vây quanh.
“Bên trong hồ Minh Đình này có loại cá Kim Lân Vĩ, nó chỉ xuất hiện vào mùa này mỗi năm. Thịt nó rất ngon, toàn thân trên dưới đều giá trị, chưng nấu, đốt hầm đều thành món ngon tuyệt mỹ, nhất là ngân tuyến của Kim Lân Vĩ xứng là cực phẩm hiếm thấy.”
Một người trẻ tuổi mơ màng nhìn mặt hồ. “Không biết lần này chúng ta có may mắn mua được một con hay không?”
“Ha ha…”, có tiếng người cười lớn. “Tiền bàn tử, với khả năng của ngươi, một con các chắc chỉ đủ dùng làm món khai vị, mười con tám con chưa chắc đã lấp đầy cái bụng ngươi.”
“Ha ha…”
“Ngô huynh nói có lý.”
“Đủ rồi, chớ có chê cười Triệu huynh.”
Đám người cười cười nói nói trêu chọc người mập mạp vừa lên tiếng, chợt có người hô lên.
“Ồ! Hôm nay hồ Minh Đình không phải đã cấm nhà đó bén mảng sao, ở bên đó xảy ra việc gì vậy?”
Những người khác đồng loạt quay ra nhìn, chỉ thấy ở phía xa có một con thuyền con đang nhẹ lướt trên mặt nước. Lúc tới gần thì thấy rõ trên thuyền có hai người. Một người dáng hơi còng, thân mặc áo tơi, một tay lái thuyền có lẽ là chủ đò. Người khác tuổi đã không còn trẻ, trên người mặc áo màu tím nhạt, thái dương điểm tóc bạc, vẻ mặt hết sức bình thường.
Hai mắt Ngọc Phượng Dung sáng lên, nàng chăm chú quan sát nam tử trung niên kia.
Người này tướng mạo không có gì đặc biệt nhưng không hiểu sao lại khiến cho nàng không muốn dời mắt. Một bộ trường sam tung bay trong gió, người này đứng trên thuyền vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt tĩnh tại như thể không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Dáng vẻ bề ngoài của hắn khiến người khác vào có cảm giác tinh thần hắn không tốt lắm, nhưng dưới bí pháp nhận biết gia truyền thì khí tức trên người của người này lại cực kỳ thông thấu, tinh khiết giống một đứa trẻ mới sinh không nhiễm chút bụi trần.
Ý niệm chuyền động, giống như chợt nhớ ra điều gì, Ngọc Phượng Dung chợt trở nên ngưng trọng.
“Người kia là ai vậy?” Bên cạnh có một nữ tử khác lên tiếng hỏi. “Mặc dù tướng mạo không thu hút lắm nhưng lại có khí chất đặc biệt, nhìn qua rất dễ chịu, tiếc là hơi lớn tuổi một chút.”
“Ngươi động tâm rồi sao.” Có nữ tử khác cười khẽ. “Có điều khí chất của người kia thực sự không tệ.”
“Hừ.” Một người khác hừ lạnh. “Chỉ là đám hủ nho trói gà không chặt mà thôi, có gì ghê gớm đâu.”
“Không sai.” Có tiếng người khác hùa theo. “Loại người này chủ yếu dựa vào miệng lưỡi, sợ ra không dám đi xa quá mấy dặm.”
“Nói có lý, chỗ này đã cấm người ngoài đi vào, chúng ta tìm người đuổi hắn đi là được.”
“Ra tay cảnh cáo là được, đừng gây tổn thương người ta.” Có nữ tử vội lên tiếng.
“Ngươi lo lắng cho hắn sao? Hay là mang hắn về nuôi đi.”
“Ngươi nói cái gì vậy?”
“Haha…”
Tiếng cười nói vang vọng cả một khoảng không gian.
“Im ngay.” Ngọc Phượng Dung biến sắc, nàng quát khẽ. “Chớ nói lung tung.”
“Cái gì?” Một người khác ngạc nhiên nhìn nàng.
“Người đó nghe được đấy.” Ngọc Phượng Dung vô thức bước lùi lại một bước, ánh mắt thất thần.
“Nghe được thì sao…”
Chưa nói hết câu thì người này đã im bặt. Trên con thuyền ở xa nam tử trung tuổi mặt không đổi sắc nhưng nhà đò phía sau lại sa sầm nét mặt, hắn đột nhiên ném mái chèo xuống thuyền, đạp nước với tốc độ nhanh như thiểm điện mà tới. Mỗi bước đi là vượt qua khoảng cách đến mấy trượng, chỉ thoáng cái người lái đồ này đã tung chưởng đánh về phía đám người.
“Hô…”
Kình phong gào thét, cả đám trẻ tuổi cảm thấy hô hấp ngưng trệ rồi nhanh chóng bị cự lực hung hăng đụng bay ra ngoài.
Thân hình Tề Giáp loé lên, hắn đưa tay túm lấy một tên, tay kia tát liên tục mấy cái.
“Bốp bốp…”
“Nói năng lỗ mãng, đáng bị ăn đòn.”
Lúc hắn buông tay, người trẻ tuổi không kịp phản ứng, gương mặt gồ cao đã bị đánh cho chảy cả máu miệng.
“Xuống nước đi cho tỉnh.”
Tề Giáp tiện tay ném hắn vào trong hồ rồi lại vung tay bắt lấy một người khác tiếp tục dạy dỗ. Bất luận là nam hay nữ, những kẻ vừa rồi buông lời lỗ mãng hắn đều không bỏ qua.
“Ngươi là ai?”
“Ta chính là con trưởng của Hoắc gia, hậu nhân Minh Ngọc Quyền ở Sơn thành.”
“Bốp!”
“Xuống nước cho ta.”
Có người mở miệng định bênh bằng hữu nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tề Giáp dùng một cước đá bay. Hắn có cảnh giới Hậu thiên đại thành, trong mắt nhiều người có thể chưa phải là ghê gớm nhưng ở cái Sơn thành này thực lực ấy đủ giúp hắn đứng ở đỉnh phong.
Một đám trẻ tuổi rõ ràng không phải là đối thủ của hắn. Chỉ một thoáng sau, ngoài những người đã bị hắn quăng xuống hồ, đám còn lại đứng trên thuyền chân tay đều run lẩy bẩy. Ngay cả Ngọc Phượng Dung từ đầu đến cuối cũng chỉ dám đứng yên chờ xem kết quả mà không dám phát ra một tiếng nào.
“Hừ.” Tề Giáp quét mắt nhìn cả đám rồi hừ lạnh. “Lần này xem như ta giáo huấn các ngươi, nói cho các ngươi biết, họa đều từ miệng mà ra cả, lần sau hãy cẩn thận đấy.”
Nói xong hắn phất tay áo định quay trở lại con thuyền.
“Xin chờ đã.” Lúc này từ xa có tiếng người vọng tới. “Người tới có phải là Tề thần y chưởng quỹ Hồi Xuân Đường không? Hôm nay được gặp thật là hữu duyên, xin lưu lại để Ngọc mỗ cung kính bồi tiếp.”
Giọng nói người này không lớn nhưng lọt vào ta rõ ràng rành mạch dù thuyền người này đang đứng còn cách một quãng xa, tu vi của người này rõ là cao thâm.
“Ngọc bang chủ.”
“Cha!”
“Ngọc bá phụ.”
Nghe thấy giọng nói ấy, đám người trẻ tuổi đại hỉ, có người còn cau mày nhìn Tề Giáp bằng ánh mắt hằm hè.
“Thì ra là Ngọc bang chủ Ngọc Thanh, Trường Hà đại hiệp.” Tề Giáp dừng chân, hướng về chiếc thuyền rồng ở xa chắp tay. “Nghe danh đã lâu, chỉ là hôm nay Tề mỗ đang phụng bồi một vị tiền bối du ngoạn ngắm cảnh nên không thể qua đó quấy rầy được.”
Tiền bối?
Đám người có mặt sững ra, vô thức đưa mắt nhìn về phía còn thuyền nhỏ kia rồi lại nhìn Tề Giáp. Với tu vi của người này mà còn phải cam tâm tình nguyện làm người chèo thuyền cho hắn ư?
“A!” Trên thuyền rồng, Ngọc Thanh nghiêm sắc mặt, hắn nghiên người về phía trước, ánh mắt chuyển qua con thuyền nhỏ, nét mặt đột nhiên đại biến. Hắn chắp tay hướng về đó cung kính nói.
“Có cao nhân ở đây, Ngọc mỗ sao dám quấy rầy người, xin tiền bối dời bước, chúng ta kính cẩn chờ đại giá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận