Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 418: Thực lực (2)

Ở một nơi khác, Hoàng Mẫn đang bị chế trụ pháp lực nhưng nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt đầy cuồng nhiệt. Vừa rồi Mạc Cầu để lộ kiếm pháp khiến người ta chán kinh, chỉ có nàng là tỏ ra vui mừng.
Loại người chỉ một mình mà cản trăm vạn binh, một kiếm phá vạn pháp, xem quần thể tà tu như không khí càng khiến nàng rung động trong lòng.
“Động thủ.”
“Giết hắn.”
Nguyệt Trường Ca cắn răng gầm lên. Một chớp mắt sau đó hơn hai mươi kiện pháp khí mang theo đủ loại linh quang đánh về phía Mạc Cầu.
Uy thế lần này không chỉ mạnh gấp đôi vừa rồi? Phương pháp ngự kiếm của hắn đúng là thần kỳ, nhưng đấu pháp không chỉ có so kiếm quyết. Chỉ cần lực lượng đủ để chiếm ưu thế hoàn toàn thì kỹ xảo không thể phát huy tác dụng được.
Giờ phút này thiên địa linh khí như liệt hoả thêm dầu, ầm ầm loé sáng. Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, đối với hoàn cảnh của bản thân hiện giờ hắn không hề e ngại mà còn thấy phấn chấn. Hắn cũng muốn biết kiếm pháp bản thân hiện giờ thế nào rồi.
Trước đây vì pháp lực không đủ nên bao nhiêu kiếm chiêu tinh diệu và cảm ngộ không thể thi triển hết ra được. Bây giờ chính là lúc ấy.
“Coong…”
Phi kiếm run rẩy tựa như cũng cảm nhận được hào khí trong lòng chủ nhân, nó chợt trám phá hư không phía trước tạo thành một vệt kiếm ý băng lãnh ám trầm dũng mãnh lao về phía trước, đột kích, va chậm với rất nhiều thế công.
“Oanh…”
Mặt đất chấn động. Trong thời khắc tiếp xúc, kiếm quang hiện ra vẻ hết chống đỡ được bắt đầu co vào trong, nhưng nó lại bền dẻo giống như lò xo càng co lại thì sức bật ra càng mạnh, càng khó công phá.
Mạnh quá!
Mọi người có mặt đều cảm nhận được điều này. Chỉ với một người một kiếm mà đơn độc đối kháng hơn hai mươi vị tu tiên giả xuất toàn lực ứng phó, việc này đơn giản là không thể tưởng được. Nguyệt Trường Ca cùng nam tử kia đã xanh xám mặt mày, một người đột nhiên gầm lên.
“Đừng nương tay, dùng toàn lực ứng phó!”
Dứt lời, linh quang dưới chân mọi người lại tái khởi. Những người có mặt ai cũng mang vài kiện pháp khí, cùng nhau tế ra làm bức tường phòng ngự trước người Mạc Cầu đã có dấu hiệu đổ sập.
Nhưng đúng lúc ấy đệ tử chân truyền của Hợp Hoan Tông là Nguyệt Trường Ca phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
“Cẩn thận!”
Tiếng quát chưa dứt, một vệt đao mang hình xoè quạt quét qua trong nháy mắt. Đao quang như bánh xe bay theo một mặt phẳng tựa như tăng nhất phất ngọn phất trần quét đi hết thảy bụi bặm trong lòng. Thiền ý nhàn nhạt khiến trong lòng mọi người hoảng hốt.
Tiếp theo đó, chỉ trong chớp mắt…
“Phù phù…”
“Phù phù…”
Sáu thân thể bị đao mang kia phân làm hai nửa, thân và hồn đều bị trảm diệt tại chỗ.
Trảm Niệm Đao!
Minh Vương Trảm!
Tại thời điểm bọn họ toàn lực ứng chiến, vô thức không để ý đến khả năng phản kích của Mạc Cầu. Có lẽ bọn họ nghĩ đối thủ đã bị áp chế đến như thế thì nào còn dư lực để phản kích?
Cũng vì thế mà có nhiều người còn chưa kích phá linh quang phòng ngự cơ bản. Kết quả thì đã rõ…
Trong nháy mắt thiếu mất sáu người, thế công của đám tu sĩ tà đạo không thể mạnh mẽ được như trước nữa.
“Đáng chết!”
Nam tử đứng cạnh Nguyệt Trường Ca nhíu chân mày nhưng cũng không còn cách nào, đành sống chết mặc bay cong ngón tay búng ra, tế ra một cái Toả Hồn Tiên.
Cây trường tiên nhìn mềm dẻo nhưng kỳ thực lại nặng đế vô cùng, lúc quất xuống là có thể đánh nát cả trường thành. Rất nhiều đạo công kích uy thế mạnh mẽ cùng đánh vào khiến cho lực phòng ngự của Âm Phong Vô Ảnh Kiếm chấn động.
“Đừng để hắn có cơ hội ngự kiếm. Lại gần mà đánh.”
Có người nào đó gầm lên, ba đạo lưu quang vọt tới trước, ỷ vào hộ thân chi bảo mà xông phá Âm Phong Vô Ảnh Kiếm lao tới trước mặt Mạc Cầu.
“A…”
Mạc Cầu thấy vậy thì cười khẽ rồi lắc đầu.
Chớp mắt sau đó…
“Oanh…”
Trên người hắn hiện ra lực lượng cuồng bạo, cả người hoá thành một cự nhân khôi ngô cao hơn một trượng, khí tức âm trầm chẳng khác nào Thần ma đi ra từ địa ngục tăm tối. Cơ bắp căng phồng chỉ nhìn hình dạng cũng đủ khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Hắn duỗi bàn tay, năm ngón xoè ra hoá thành chưởng thế bao phủ trên đầu ba người.
Pháp thể viên mãn!
Bí thuật bạo thể!
“Oanh!”
Giống như có địa long lăn lộn, phương viên hơn mười trượng mặt đất run rẩy, vô số đá núi hoá thành cát bụi. Pháp khí linh quang đột kích và cả nhục thân đều vỡ nát trước một chưởng này.
Không gian trở lại yên tĩnh. Chọn chém giết cận thân với Mạc Cầu chính là trò cười. Chỉ một chưởng thôi, võ kỹ hắn để lộ ra không kém gì kiếm quyết tinh diệu kia.
“Ngăn hắn lại, đừng để hắn động đậy!”
Nguyệt Trường Ca mang vẻ mặt trắng bệch cắn răng gầm lên, ngón tay búng ra tế ra ba cái Bạch Cốt Xá Lợi.
Những người khác cũng nhao nhao làm theo, chỉ lo không giết được địch nên bao nhiêu chướng khí linh quang đều tế ra cả.
Mạc Cầu nhíu mày, thân thể lắc lư rồi bước đi như bình thường.
“Bạch!”
“Hô…”
Thân thể hắn như hoá thành hư ảnh không còn ở thế giới này nữa, công kích lướt qua không làm tổn thương chút nào.
U Minh Pháp Thể, viên mãn đại thành.
Mặc dù chưa đến mức vạn pháp bất xâm nhưng cũng đủ giúp hắn phớt lờ rất nhiều loại công kích của đối thủ.
Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn Nguyệt Trường Ca.
Trong lòng Nguyệt Trường Ca phát lạnh, nàng không biết sẽ có việc gì phát sinh nhưng trong vô thức đã kích phát bí pháp tuỳ thân. Thân hình nàng loé lên nhanh chóng đổi vị trí cho nam tử đứng ở bên cạnh.
“Bạch!”
Một vệt kiếm quang hiện ra, cái cổ nam tử kia ngửa ra sau, mi tâm đã nhiều thêm một vết máu nhàn nhạt.
Lưu quang!
Nam từ kia nghiêng đầu, há miệng muốn nói gì đó rồi cuối cùng đành thở dài cắm xuống đất. Nguyệt Trường Ca đứng bên cạnh trơ mắt nhìn đồng bọn mất đi sự sống, nàng nhìn thấy vệt lưu quang ấy trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo như băng.
Nàng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Cầu trong lòng không khỏi sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận