Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 473: Gia nhập

Trở về động phủ, Mạc Cầu lập tức gia cố trận pháp cho nhà mình. Tuy nói với Liễu Vô Thương như vậy nhưng hắn chắc chắn, thứ Ngũ Gia kia thi triển chính là Thái Ất Thần lôi chú. Ngay cả thần thông bí truyền như thế cũng lộ ra được thì ngay cả Thái Ất Tông cũng không thực sự an toàn rồi.
Ít nhất trong tông môn cũng có những hạng người lòng dạ khó lường, hắn không may đụng phải đối phương, để an toàn hơn vẫn nên gia cố động phủ một chút. Động phủ của hắn vốn là nơi tiềm tu của một vị tông sư Kim Đan, có trận pháp thủ hộ, lại trải qua nhiều năm hoàn thiện nên hắn tin rằng ngay cả tông sư Kim Đan tới đây cũng không dễ dàng phá vỡ ngay được.
Vừa hay, Mạc Cầu lại có trong tay một bộ Âm Khuê đại trận, có thể gia cố thêm một tầng phòng ngự cho động phủ. Lập xuống trận pháp rồi Mạc Cầu không ra ngoài mà dốc lòng tu hành.
Thời gian thấm thoắt, mới đó đã hơn một tháng. Một ngày kia, đại sư huynh Tạ Lưu Vân đưa tin khẩn cấp, triệu hồi hắn tới Thuần Dương Cung.
“Mạc sư đệ mau tới.”
Theo đối phương tiến vào phía sau một căn phòng, Mạc Cầu thấy ngay một khối băng cứng, trong đó có một nữ tử xinh đẹp, tay bấm quyết, cau mày, khí tức toàn thân lâm vào đình trệ.
Trác Bạch Phượng!
“Sư đệ.”
Tạ Lưu Vân ra hiệu."
Có nhìn ra gì không.”
“Ừm.”
Mạc Cầu nheo mắt, xem đi xem lại khối băng."
Xem ra Trác cô nương gặp nguy hiểm gì đó nên tự mình phong ấn mình trong khối huyền băng này. Băng này có liên thông với khí cơ của nàng nên không thể phá vỡ.”
“Pháp nhãn của sư đệ quả không tồi.”
Tạ Lưu Vân gật đầu."
Chúng ta tìm được nàng ở một nơi thuỷ mạch, lúc đó nàng đã xuôi dòng mà trôi xuống được hơn trăm dặm rồi.”
“Ừm.”
Nói đến đây, hắn nghiêng đầu nhìn Mạc Cầu vẻ đầy thâm ý."
Người vây giết nàng không hề tầm thường, xem như Bạch sư muội ra tay cũng chưa chắc đã thu được kết quả tốt. Ngược lại có vài sư muội đều bị thương cả. Nếu không phải những người kia sốt ruột muốn thoát đi sớm, lại sợ hãi tông môn trả thù thì chắc chắn sẽ có người mất mạng.”
Mạc Cầu trở nên nghiêm nghị. Bạch Tiểu Nhu là đại sư tỷ, cảnh giới Đạo cơ của Ất Mộc Cung, chỉ kém nửa bước là cao thủ Giả Đan rồi, có nàng xuất thủ cũng chưa chắc cầm được chân đối thủ ư?
Nghĩ đến đây Mạc Cầu không khỏi cảm thấy may mắn là mình đã kịp thời rời khỏi, nếu không hậu quả khó mà lường được. Nghĩ xong hắn nhíu mày.
“Trác cô nương là người của Bắc Đấu Cung, dù xảy ra chuyện cũng không tới phiên chúng ta nhúng tay vào chứ nhỉ?”
“Việc này…”, Tạ Lưu Vân biến sắc, hắn ngập ngừng một chút rồi chậm rãi nói."
Phong Thiên trưởng lão tự mình mở miệng, để việc này cho Thuần Dương Cung dàn xếp, giao cho chúng ta phụ trách xử lý.”
“Ồ?”
Mạc Cầu ngạc nhiên, xem ra tông môn cũng có người phát hiện ra điều gì đó, cố tình bỏ qua Bắc Đấu Cung.
“Sư đệ không cần suy nghĩ nhiều.”
Tạ Lưu Vân nói."
Sắp đến Tuần sơn tế lễ, Bắc Đấu Cung nhất mạch chuyên về sát phạt cũng không có lòng để ý tới việc khác.”
Có vẻ như chính hắn cũng không tin được vào mấy lời này nên vội chuyển sang việc khác."
Ngươi xem tình huống nàng thế nào rồi, chúng ta gọi vài vị sư huynh đệ đến nhưng đều thúc thủ vô sách.”
“Được.”
Mạc Cầu gật đầu, mắt hiện ra linh quang soi xét thật kỹ. Hồi lâu hắn mới thu ánh mắt lại.
“Trác cô nương thi triển bí pháp cực kỳ cao mình, có thể phong toả khí tức toàn thân, tại lúc sắp chết thân hồn đình trệ cho nên mặc dù bản thân bị thương nặng nhưng vẫn giữ được một tia sinh cơ. Phương pháp này có công dụng khá giống với một môn y thuật mà ta biết.”
“Liệu có thể cứu nàng tỉnh lại hay không?”
Hai mắt Tạ Lưu Vân sáng lên."
Nàng hẳn phải biết một ít sự tình, việc này rất quan trọng với tông môn, sự đệ có thể cứu chữa cho nàng cũng sẽ được trọng thưởng.”
“Có thể cứu, nhưng sẽ rất chậm.”
Mạc Cầu đáp."
Tình hình hiện tại của Trác cô nương rất đặc thù, thúc đẩy nàng mau tỉnh lại sẽ chỉ làm hủy đi chút sinh cơ còn sót mà thôi. Chúng ta cần từ từ tính toán.”
Tạ Lưu Vân lại hỏi."
Liệu cần bao lâu?”
“Nhanh thì năm sáu năm, chậm thì có thể mất một hai chục năm.”
Mạc Cầu đáp, thấy đối phương biến sắc thì lại nói."
Đương nhiên, nếu có tông sư Kim Đan xuất thủ bảo vệ thì tốc độ có thể tăng lên một chút, nhưng nửa năm một năm thì tất nhiên là vẫn chưa tỉnh được.”
“Kim Đan. Một năm nửa năm…”, Tạ Lưu Vân ra vẻ trầm ngâm, một lát sau mới chậm rãi gật đầu.
“Có thể cứu thì sẽ nỗ lực hết sức, mời sư đệ xuất thủ.”
“Được.”
Mạc Cầu gật đầu.
“Sư đệ thật phi thường.”
Bên trong điện, Tạ Lưu Vân ngồi ngay ngắn ở chính giữa, ánh mắt thán phục nhìn Mạc Cầu đang biểu hiện mệt mỏi."
Ta nghe nói y thuật của sư đệ cũng rất cao minh, trong lòng còn bán tín bán nghi, hôm nay xem như đã được mở mang tầm mắt.”
“Sư huynh quá khen.”
Mạc Cầu lắc đầu."
Tình hình Trác cô nương vừa hay có chỗ tương đồng với sở học của ta mà thôi, xem như may mắn.”
“Cái này chỉ may mắn thôi thì không được.”
Tạ Lưu Vân tán thưởng."
Sư đệ luyện đan, y dược, trận pháp, thậm chí ngựa kiếm đều vô cùng cao minh, thật khiến người ta bội phục.”
“À, ta nghe Liễu sư đệ nói Mạc sư đệ không có ý định tham gia lần Tuần sơn tế lễ này?”
“Không sai.”
Mạc Cầu gật đầu."
Mạc mỗ tu vi chưa đủ, đi cũng không có tác dụng gì lớn, ngược lại muốn dành thời gian để tu hành, không muốn lãng phí thời gian.”
“Cửa ải?”
Tạ Lưu Vân chớp mắt."
Xem ra sư đệ sắp đột phá Đạo cơ trung kỳ rồi, không biết dự tính mấy năm có thể đột phá?”
“Việc này…”, Mạc Cầu trầm ngâm."
Ba năm, năm năm cũng có thể, nhưng chắc là không sai biệt nhiều lắm.”
“Ba năm.”
Tạ Lưu Vân nghe xong thì cười một tiếng."
Việc này tựa như chẳng hề ảnh hưởng gì đến Tuần sơn tế lễ, nếu có thể tại tuần sơn lập công lao, có khi còn tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.”
“Ừm.”
Hắn nói một cách nghiêm túc."
Sư đệ, ngươi là người có y thuật như thế, nếu không tham gia Tuần sơn tế lễ là một tổn thất lớn của tông môn. Không bằng chúng ta cùng nhau đến đó?”
Nếu đối phương chỉ tinh thông luyện đan thì không đi cũng được, vạn nhất tại Tuần sơn tổn thất một vị luyện đan sư thì Thuần Dương Cung được không đủ bù mất. Nhưng một người giỏi về y thuật lại khác. Tuần sơn tế lễ không phải lúc nào cũng an toàn, có khi còn vô cùng hung hiểm, ngay cả tông sư Kim Đan cũng chưa chắc đã đảm bảo an toàn cho bản thân mình.
Tà tu trong Nhạn Đãng sơn mạch sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn nhà mình bị người ta phá bỏ. Người của Thiên Tà Minh càng không phải loại trung thực ngoan ngoãn gì. Có một vị tinh thông y dược đi theo, thời điểm then chốt có thể cứu mạng rất nhiều người.
Mạc Cầu nhíu mày không lên tiếng. Hắn đã nói từ sớm là không muốn tham gia vào việc này, lại đã được đồng ý, đối phương nói ra chỉ làm hắn cảm thấy không thoải mái mà thôi.
“Được rồi.”
Tạ Lưu Vân trầm ngâm rồi nói."
Nếu sư đệ nguyện ý đi cùng, ta có thể hỏi từ chỗ Lý tiền bối một viên Lục Chuyển Quy Nguyên Đan. Một viên đan dược này đủ để sư đệ bớt được một năm khổ tu, thế nào?”
Mạc Cầu nhíu mày, lộ ra một tia xao động. Tạ Lưu Vân càng không có ý định dễ dàng buông tha.
“Ba viên.”
“Cái gì, sao có thể như thế được.”
Tạ Lưu Vân biến sắc."
Đan này không dễ có được, sư đệ ngươi hẳn phải là người biết rõ mới phải, như ta đây cũng chưa chắc đã có được đan dược như thế.”
“Vậy thì thôi đi.”
Mạc Cầu ra vẻ tiếc nuối.
“Khoan.”
Ta Lưu Vân cắn răng."
Hai viên. Nhiều nhất chỉ có thể được hai viên thôi. Sư đệ, ngươi có y thuật như thế mà không tham gia tuần sơn thì thật không thể nào nói nổi. coi như ta đồng ý, sợ là tiền bối trong tông môn cũng không đáp ứng, đến lúc đó ngươi vẫn phải đi.”
Mạc Cầu ngăn mày lại, rồi bất đắc dĩ gật đầu."
Hai viên, nhưng phải đưa sớm cho ta.”
“Cái này…”, Tạ Lưu Vân chần chừ, thấy Mạc Cầu biến sắc thì vội cắn răng gật đầu."
Không thành vấn đề.”
Lưu quang bay lượn hướng về động phủ Lương sơn. Mấy mù phiêu tán, Mạc Cầu không dừng lại mà xuyên thẳng qua một mặt vách đá, để lại trên đó hình ảnh như mặt nước gợn sóng.
Trở về động phủ, hắn hơi trầm ngâm rồi nhanh chóng bước đến mật thất đặt Thiên Lôi Kiếm. Tuần sơn tế lễ chỉ còn bảy ngày nữa là bắt đầu, thời gian cho hắn chuẩn bị không nhiều.
“Ông”.
Cửa đá mở ra, lôi đình chói mắt thỉnh thoảng lại lấp loé. Nhìn đoàn lôi quang phi kiếm, mạc Cầu nheo mắt trầm ngâm nửa ngày rồi đột nhiên bấm pháp quyết.
Diêm La Phong Bảo Quyết.
Thần niệm, pháp lực tương dung hoá thành vô số sợi tơ hướng về Thiên Lôi Kiếm. Từng tầng từng đạo như tấm vải vô hình, như mạng nhện hay kén tằm từ từ áp súc quanh lôi đình.
Không biết đã qua bao lâu.
“Thu.”
Mạc Cầu đột nhiên quát lên một tiếng, Thiên Lôi Kiếm run lên hoá thành một biên đan hoàn xích bạch to chừng ngón cái. Đan hoàn nhẹ bật lên, tiến vào trong miệng Mạc Cầu rồi chìm vào trong đan điền.
Đan hoàn không lớn lại nặng như vạn quân, Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, pháp lực trong thể nội điên cuồng vận chuyển hội tụ tại đan điền.
Ngắn ngủi một chốc thời gian, khí tức trên người hắn rơi xuống đến tám thành, phân nửa tu vi đùng để phong ấn lên Thiên Lôi Kiếm.
“Hô…”
Thở ra một hơi dài, kiểm tra một chút tình huống cơ thể, Mạc Cầu không khỏi cười khổ. Lúc hắn pháp lực hắn có thể vận dụng so với thời điểm vừa tới Thái Ất Tông không có bao nhiêu, mà uy lực Thiên Lôi Kiếm tuy lớn, nó cũng không khác gì một quả bom hẹn giờ. Một khi mất khống chế thì kẻ xui xẻo nhất chính là hắn rồi.
Dù cho có điều kiện giải pháp cấm thì sử dụng một lần cũng là giết địch một ngàn thì tự tổn thương mình mấy trăm. Mỗi lần sử dụng đều làm cho linh tính pháp bảo giảm xuống, tương đương với mấy năm khổ công bị lãng phí.
Cũng may, lần này tiến vào tuần sơn hắn chỉ tuỳ hành làm thầy thuốc, có lẽ sẽ ít gặp phải tình huống cần xuất thủ. Hơn nữa hắn cũng không phải không còn thủ đoạn nào khác.
Lấy lại tinh thần rồi, Mạc Cầu cúi người đi vào thạch thất có thả cổ trùng, lấy ra hai cây trường phiên.
Ngự Thú Phiên.
“Rầm rầm…”
Mặt cờ đón gió bay phấp phới, một lần hướng xuống liền đem hơn một vạn con phệ kiến thu vào trong đó. Trên mặt cờ lúc trước vốn không xuất hiện cái gì giờ đã nhiều thêm những đồ án dữ tợn từ đám phệ kiến lít nha lít nhít. Những cổ vật này đều mang kịch độc, miệng lưỡi bén nhọn có thể ăn gặm linh vật, tốc độ phi độn không chậm, dùng để đối phó với tu sĩ đồng dạng là thoải mái.
Ngẫm nghĩ một lúc, Mạc Cầu lại đi đến mật thất luyện tập Yển sư tạo vật, lấy từ đó ra một cái tổ ong cao chừng một trượng. Bên trong tổ thả mười vạn khôi lỗi ong, giết địch không đủ thì thả ra dò xét tình huống là dư xài.
Cuối cùng Mạc Cầu duỗi hai tay, lòng bàn tay xuất hiện một cây trường phiên đen nhánh.
Diêm La Phiên!
Hắn nhẹ phất trường phiên trong tay, không khí trong động phủ liền chấn động, chín đạo ô quang ở nơi này đột nhiên cấp tốc lướt tới.
Thập Phương Diêm La đại trận!
Đây mới chính là lực lượng chân chính của hắn. Mạc cầu lấy ra một ít đồ trên người như pháp khí, thần thông, trận pháp, đan dược, nhưng hắn vẫn cảm thấy còn thiếu thiếu gì đó.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn bước ra ngoài động phủ đi về phía Vạn Bảo Các của tông môn, chuẩn bị chút thời gian còn lại sau cùng để tìm xem có thứ gì tốt phù hợp, phòng cho mọi tình huống bất trắc có thể xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận