Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 503: Công pháp

Thần hồn. Pháp lực. Nhục thân. Trong ba thứ đó thì thần hồn hư vô mờ mịt khó tu luyện nhất, lại liên quan đến cảnh giới nhưng cũng là thứ quan trọng nhất.
Mạc Cầu tu vi tuy thấp nhưng cảnh giới không thấp, việc này có liên quan đến thần hồn cường hãn của hắn. Lúc chưa bước vào con đường tu hành, nhờ có tinh quang thức hải hắn đã nhận thức vượt xa những người cùng trang lứa, sau khi bước vào tu hành rồi thần hồn vẫn cao hơn nếu so với tu vi.
Bây giờ cũng vẫn vậy. Tu vi pháp lực trước mắt hắn chỉ là Đạo cơ trung kỳ mà Diêm La Tâm Kinh đã tới đệ lục tầng đỉnh phong, có thể so với cảnh giới Giả Đan. Chỉ cần tiến thêm một bước là thần niệm có thể hoá hư thành thật. Công pháp hắn tu tập liên quan đến thần hồn cũng đều là những công pháp cao minh.
Diêm La Tâm kinh không cần phải nói nữa, mười ba tầng diệu pháp dù đặt ở Thái Ất Tông cũng thuộc về truyền thừa đỉnh phong.
Huyễn Thần Bảo Điển có thể huyễn hoá ra ngàn vạn.
Thần ngục, Lục Nhâm Thần Binh là bí thuật thần hồn, ở phương diện công kích hay phòng ngự đều rất huyền diệu, ngay cả tàn hồn của tông sư Kim Đan cũng bị hắn diệt sát.
Thần ngục là lấy ý niệm thần hồn ở trong thức hải diễn hoá ra ngà ngục để vây giết. Huyễn Thần Bảo Điển thì có khả năng diễn hoá ra hư ảo, cả hai tương hợp với nhau có thể biến thần ngục càng rộng lớn hơn, chân thực hơn, thậm chí diễn hoá ra mười tám tầng địa ngục.
Nếu có thể thêm Diêm La Tâm kinh vẽ ra hình tướng chúng sinh phù đồ thì uy năng càng lớn hơn.
Lục Nhâm Thần Binh cũng có thể biến hoá thành binh khí và ẩn thân trong đó. Như thế, hắn có thể đem rất nhiều công pháp hoà thành một thể, hoá thành một phương thế giới bảo vệ thức hải.
Một khi công thành, mười tám tầng địa ngục như mười tám lớp áo giáp bảo vệ cho thức hải. Nếu không thể công phá mười tám lớp phòng ngự này thì bất kỳ tà niệm ngoại lai nào cũng đừng mơ đánh vào thức hải của hắn.
Suy nghĩ vốn là như thế, nhưng làm được thì không dễ dàng, mỗi bước đều phải thận trọng, suy nghĩ kỹ càng không được phép có sai lầm. Dù sao thần hồn thức hải liên quan đến nhau, chỉ sai lầm một chút là thần trí sẽ mụ mị hoặc mất hẳn trở thành một phế nhân.
Trước đây Mạc Cầu luôn cảm thấy thời gian tu hành không đủ nên không muốn lãng phí tinh quang. Tình hình bây giờ có khác. Tinh quang lấp loé, các loại suy nghĩ lần lượt diễn qua, cuối cùng trải qua rất nhiều thử nghiệm, tiêu hao không biết bao nhiêu là tinh quang, một bộ hình đồ huyền diệu xuất hiện phía trên màn sáng và rất nhiều ý niệm theo nhau hiện ra.
Địa Ngục Đồ!
Công pháp này lấy Diêm La Tâm Kinh làm căn bản, Huyễn Thần Bảo Điển làm cốt lõi, Thần ngục và Lục Nhâm Thần Binh làm cành lá, một khi thi triển thức hải như được khoác hộ giáp. Ý niệm khẽ động đã có thể dùng nó vây giết tàn hồn, vơ vét ký ức. Luận về phẩm giai sợ là không kém diệu pháp của tông sư Kim Đan!
Trong đại lao hắc ám tĩnh mịch, Mạc Cầu mở hai mắt, mỉm cười. Đôi mắt hắn toả sáng không chỉ vì đã ngộ ra được một môn bí pháp, quan trọng hơn là sau khi thành công, linh phù phong cấm thức hải của hắn cũng hiện ra vẻ hết chống đỡ nổi. Một sợi thần niệm lặng yên thoát ra.
Mạc Cầu chớp mắt, hắn không làm gì để phá vỡ phong cấm, chỉ tiếp tục tham ngộ công pháp.
Tam Chuyển Nguyên Công.
Linh Cữu Bát Cảnh Công.
Giáp Binh Thối Thể Đại pháp.
Cho đến nay hắn có trong tay mười lăm bộ kiếm quyết đỉnh phong, thậm chí các loại cấm pháp, thần thông hắn đã có nhiều đến mấy trăm môn pháp thuật.
Không biết thời gian lại trôi qua bao lâu nữa.
“Mạc Cầu!”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên. “Ngươi có thể ra ngoài.”
“Ông…”
Cửa thạch môn chậm rãi mở ra, một tia sáng mặt trời chói mắt chiếu qua khe hở lên người Mạc Cầu làm hắn nheo mắt lại. Tia sáng ngày càng mở rộng cho đến khi hoàn toàn sáng rõ.
“Rầm rầm…”
Thân thể Mạc Cầu quấn đầy xiềng xích, hắn bước từng bước ra khỏi đại lao, ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Ừm.” Mạc Cầu hít sâu một hơi rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Dỡ xích sắt xuống.”
“Vâng.”
“Trừ bỏ phong cấm.”
“Vâng.”
Đến lúc mọi trói buộc trên cơ thể đều mất đi, thần hồn, pháp lực, nhục thân hắn như thoát được gánh nặg, cả người trở nên nhẹ nhõm, cảm giác chông chênh như mất đi căn cơ làm hắn hơi chao đảo.
Nhờ thần hồn mạnh mẽ, Mạc Cầu nhanh chóng lấy lại tinh thần và thích ứng với biến đổi. Hắn hướng về phía trước chắp tay với một người.
“Tạ ơn sư huynh.”
“Chúc mừng.” Tạ Lưu Vân mỉm cười, cũng ôm quyền chắp tay. “Sư đệ được tự do rồi, sau này có thể phi long về biển, ngao du cửu tiêu, đại đạo đã ở trong tầm tay.”
“Sư huynh quá lời.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta còn chưa biết tông môn sẽ giáng tội thế nào.”
Bị nhốt ở nơi này chỉ là tạm giam tạm thời, chưa phải là trách phạt chân chính, sau đây sẽ còn nhiều điều có thể xảy đến nữa.
“Ha ha…”, Tạ Lưu Vân cười lớn, như thể đã biết được điều gì. “Sư đệ không cần lo lắng, lần này với ngươi có thể coi là một đại cơ duyên, có không ít người hâm mộ ghen tỵ đó.”
Hắn khoát tay áo rồi không nhiều lời. “Đi, chúng ta đến đại điện Thuần Dương cung.”
Nói xong kim quang dâng lên, vầng sáng tán đi đã xuất hiện ở bên ngoài chân trời. Mạc Cầu ngẩng đầu, ổn định hô hấp, trên thân vang lên tiếng kiếm ngâm khe khẽ rồi cũng hoá thành một đạo kiếm quang bay theo. Hắn mất đi quyền khống chế đối với nhục thân và pháp lực đã lâu, giờ bỗng nhiên được khôi phục lại nên nhất thời khó tránh cảm thấy chưa quen thuộc. Có điều hắn là người có tạo nghệ kiếm đạo kinh người, sau một ít thời gian thì kiếm quang đã khôi phục bình ổn.
Tạ Lưu Vân thấy vậy thì cũng gật đầu, trong lòng thầm khen.
“Sư huynh.” Trên đường phi độn Mạc Cầu lên tiếng hỏi. “Không biết ta đã ở đây bao lâu rồi?”
“Một năm hai tháng.”
“A!” Mạc Cầu nhíu mày. Thời gian không quá dài, thậm chí hắn còn tưởng thời gian phải trôi qua ba năm, năm năm rồi. Quả nhiên, khi tinh thần ổn định và đắm chìm vào việc tu hành thì thời gian dường như cũng trôi qua chậm hơn.
Tại Thuần Dương đại điện, Xung Hư đạo nhân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai sợi lông mày trắng dài xuôi theo hai gò má chảy xuống, đôi mắt nheo lại nhìn kỹ Mạc Cầu. Hắn mặc trường bào màu trắng, bộ dáng tiên phong đạo cốt, âm thanh phiêu hốt.
“Ngươi có uỷ khuất gì trong lòng không?”
“Không dám.”
“Không dám?” Xung Hư đạo nhân vuốt râu cười khẽ. “Không sao, bị hoạch tội thì khó tránh khỏi không cam lòng, có chút oán hận cũng không thể tránh được.”
Mạc Cầu chắp tay đứng đó mà không tiếp lời.
“Tuy nhiên tông môn tự có quy củ, không thể làm loạn.” Xung Hư nhẹ gật đầu, có vẻ hài lòng với biểu hiện của hắn. “Ngươi giết Hà Linh mặc dù có lý do nhưng cũng quá phận, tất nhiên phải bị xử phạt. Không như thế thì không thể khiến mọi người tâm phục.”
Mạc Cầu suy nghĩ, nhớ về mấy người thẩm vấn ở Chấp Pháp Điện lúc trước. Bọn họ đều mang nộ khí hùng hổ doạ người, hẳn đều là người ở Bắc Đấu Cung có giao tình tốt với Hà Linh.
Phục chúng?
Có lẽ chính là để cho bọn chúng nguôi ngoai.
“Mạc Cầu.”
Xung Hư không biết suy nghĩ trong lòng của Mạc Cầu, hắn nghiêm giọng. “Ta lại hỏi ngươi, từ lúc ngươi bái nhập vào Thái Ất Tông có từng có lòng suy nghĩ gì khác? Ngươi có oán giận hay hối hận? Ngươi có muốn chỉ sống một đời an phận?”
Mạc Cầu nhíu mày trầm tư. “Mạc mỗ cảm niệm ân đức của tông môn mà không dám quên.”
“A…”, Xung Hư đạo nhân khẽ lắc đầu, tựa hồ có chút bất mãn. Hắn quá rõ người như Mạc Cầu, muốn làm cho đối phương tuyệt đối hướng về không phải là việc có thể làm trong chốc lát. Hắn không tiếp tục truy vấn mà nhấc tay ném ra một vật.
“Tiếp lấy.”
“Soạt…”
Mạc Cầu tiếp nhận đồ vật, nhận ra đó là một tấm lệnh bài huyền thiết, ở giữa có hai chữ Thuần Dương, đằng sau khắc một đoạn văn tự sống động như hoả diễm.
“Đây là Thuần Dương Lệnh.” Xung Hư mở lời. “Cầm vật này là ngươi đã thuộc về truyền nhân của Thuần Dương nhất mạch, có thể ở bên ngoài khai tông lập phái, lập ra Thuần Dương Cung hạ viện hoặc phụ thuộc vào tông môn.”
“Hậu nhân của ngươi cầm nó cũng có thể quay về tông môn, cho dù là phàm nhân cũng sẽ được tiếp nhận.”
Mạc Cầu nhíu mày ra vẻ không hiểu. “Tiền bối, đây là có ý gì? Không phải nói muốn giáng tội ta sao?”
“Đây chính là giáng tội với ngươi.” Xung Hư chỉ về lệnh bài. “Ngươi cầm lệnh bài này đi nơi nào đó truyền xuống truyền thừa tông môn, công thành thì có thể quay lại, những tội lỗi phạm phải đều được xoá bỏ.”
Mạc Cầu khẽ chớp mắt. Theo như hắn biết thì có thể thay tông môn gieo xuống truyền thừa đều là những người được tông môn đặt kỳ vọng cao. Những người này có thể được tông môn ghi danh, xem như lập được đại công. Bản thân hắn chỉ là một trưởng lão ngoại môn, sao có tư cách ấy?
Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang phía Tạ Lưu Vân. Tạ Lưu Vân mỉm cười hất cằm ra hiệu.
“Ngày sau ngươi công đức viên mãn trở lại tông môn, chẳng những mọi sai lầm đều được xoá bỏ mà xem như đã lập được một đại công.” Xung Hư nói tiếp. “Đến lúc đó sẽ được liệt vào hàng đệ tử chân truyền của tông môn ta.”
Mạc Cầu nghiêm sắc mặt, trong lòng dậy lên gợn sóng. Chân truyền tông môn có nghĩa là hắn có thể tu hành đại pháp căn bản của Thái Ất Tông, nhận được truyền thừa đỉnh phong như Thái Ất Kim Quang Độn chẳng hạn.
Truyền thừa đỉnh tiêm của Thái Ất Tông có thể so với mười ba tầng Diêm La Tâm Kinh có đến mấy môn. Chít ít truyền thừa đứng đầu các cung đều là như thế. Một khi trở thành đệ tử chân truyền, từ đó về sau hắn không cần phải phát sầu vì công pháp nữa, có thể nói là một bước lên trời.
Mạc Cầu ngẩng đầu, dù bản thân là người trải qua nhiều kinh lịch, tâm tính cứng cỏi nhưng hắn vẫn không khỏi động dung, có điều cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và ổn định hô hấp.
Hắn không quên, một canh giờ trước hắn còn bị hạ cấm chế giam trong đại lao. Có lẽ Thái Ất Tông quả thực có thiện ý với mình. Như mấy người Tạ Lưu Vân, Liễu Vô Thương chẳng hạn. Thẩm vấn cách đây không lâu có lẽ cũng là tông môn ban tặng, lôi đình mưa móc đều là quân ân.
“Tiền bối.” Mạc Cầu ôm quyền chắp tay. “Không biết vãn bối cần đi truyền pháp ở nơi nào? Lưu lại bao nhiêu truyền nhân? Khi nào mới có thể trở về tông môn?”
Đây là điều hắn cần hỏi kỹ. Hiện giờ Mạc Cầu đã qua trăm tuổi, mặc dù tu vi hiện không yếu nhưng có thể tiến thêm một bước nữa hay không lại là việc khác. Nếu phải ở ngoài trì hoãn một hai trăm năm thì… Đại đạo xem như vô vọng rồi. Dù có nhận được danh phận đệ tử chân truyền cũng vô dụng.
“Việc này có hơi phức tạp.” Xung Hư vuốt râu. “Có thể ba năm năm năm là được, cũng có thể là vài chục năm, trăm năm cũng nên.”
Mạc Cầu nhíu mày trong vô thức.
“Nếu ngươi không đồng ý thì có thể từ chối.” Xung Hư nhìn hắn, vẻ không cưỡng cầu. “Có điều trước đó ngươi phải đi Bắc Đấu Cung một chuyến đã.”
“Bắc Đấu Cung?”
“Đúng.”
Là người ra tay giết đại sư huynh Thiên Cơ nhất mạch của Bắc Đấu cung, Mạc Cầu lại phải đi Bắc Đấu Cung nên trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Hơn nữa chuyến này không có ai đi cùng hắn.
Cũng may là một đường bình an vô sự. Bên trong Bắc Đấu Cung, Nhạc Thủ Dương khôi ngô tuấn tú ngồi xếp bằng ở chính giữa, câu nói đầu tiên khiến cho Mạc Cầu động lòng.
“Nghe nói ngươi vẫn muốn có Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân? Ta có thể cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận