Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 495: An bài

Mặc dù Phong Lôi Chuẩn chưa được tính là Thần thú, nhưng cũng là dị thú từ thời thượng cổ cực kỳ hiếm thấy. Đôi cánh của nó chứa Phong Lôi chi lực, chỉ khẽ vung lên đã vượt qua trăm trượng. Tốc độ nhanh có thể vượt cả Đạo cơ hậu kỳ, nhất là thời khắc phi độn, phong lôi phun trào trong thể nội mà bên ngoài lại không nghe thấy âm thanh gì. Giữa địa phương có rất nhiều tu sĩ Thiên Tà Minh cũng có thể dễ dàng di chuyển mà không gây ra sự chú ý. Chẳng may có bị người phát giác, e là họ cũng chỉ xem nó như một đầu dị thú được phái tới nội ứng mà thôi.
Nông Nghĩa Tuyết được Vương Hổ ôm trong ngực, vừa ra ngoài nàng đã ngạc nhiên hỏi.
“Vương Hổ, tu vi ngươi đã là Đạo cơ hậu kỳ rồi?”
Tiến bộ đột phá thế này nằm ngoài tưởng tượng của nàng.
“Ta không được lựa chọn.” Vương Hổ thấp giọng. “Người không ra người quỷ không ra quỷ, ta sao còn gặp được người khác nữa. Tiểu Thiền thấy ta thế này chắc sẽ bị doạ ngất mất.”
Nông Nghĩa Tuyết nhíu mày, nàng ngừng một chút mới nói. “Không sao, bề ngoài chỉ là thể xác, chỉ cần bên trong không thay đổi thì ta tin Tam muội sẽ không để ý đâu.”
“Hy vọng là thế.” Vương Hổ khẽ nhếch miệng. “Đều là do lão già điên kia mà ra, biến ta thành không ra hình dáng gì thế này. Có lúc ta.. còn không khống chế được tâm tình của bản thân nữa.”
“Không khống chế được?” Nông Nghĩa Tuyết nhíu mày. Nàng đã biết điều Vương Hổ trải quả, cũng sớm nghe tác phong làm việc của Trùng Ma, không chỉ hình dáng tướng mạo Trùng Ma không ra hình người mà tâm tính của hắn cũng khác hẳn. Nếu Vương Hổ cũng thay đổi thành như vậy thì… Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
“Đúng vậy.” Vương Hổ không đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn thở dài. “Ta giờ vừa nhìn thấy một côn trùng cây cối là đã muốn chạy qua gặm nhấm, biết rõ là không được nhưng”, hắn lau miệng, “ngươi xem, nước bọt cũng chảy ra rồi.”
“Lão già điên kia còn nói triệu trứng của ta mới là sơ kỳ thôi, sau này tình hình sẽ ngày một nghiêm trọng hơn. Nếu không có biện pháp khống chế thú tính trong người thì sớm muộn cũng hoá thành dị loại chân chính, giống như mấy đồ đệ của hắn vậy.”
Nông Nghĩa Tuyết lâm vào trầm mặc, ngoài việc lo lắng cho Vương Hổ ra thì nàng còn lo cho cả Tam muội nhà mình nữa. Nàng rất rõ tâm ý của tam muội nhưng tuyệt đối không muốn tam muội nhà mình ở cùng với Vương Hổ trong bộ dạng thế này.
Nàng cảm thấy có lỗi, nhưng… lần này sợ là nàng sẽ phải tìm cách ngăn cản thôi.
“Nông đại tỷ, ngươi đừng lo.” Vương Hổ thấy thái độ đối phương thì lại nghĩ nàng lo lắng cho mình, hắn vội nói. “Sư phụ ta sẽ có giải pháp.”
“Mạc đạo hữu ư?”
Nông Nghĩa Tuyết nhíu mày, lập tức lắc đầu. “Vương Hổ, Mạc đạo hữu mặc dù thực lực không yếu nhưng… vấn đề của ngươi có lẽ phải cao thủ Kim Đan mới xử lý được. Hơn nữa, Trùng Ma Độc Cô Vô Minh trong cảnh giới Kim Đan cũng là tồn tại ở trên cùng.”
Lời nàng ngụ ý khuyên hắn đừng ôm hy vọng quá lớn. Nếu không, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
“Trước đó ta cũng nghĩ như vậy.” Vương Hổ lắc đầu, ánh mắt lộ ra kỳ quang. “Nhưng sau khi ta nói chuyện cùng với lão già điên kia thì lại cảm thấy hắn lý giải công pháp còn không bằng sư phụ ta. Ngươi đừng nghi ngờ, lúc đó ta chỉ thuận miệng nói vài câu, Lão phong tử đã chấn kinh, rất lâu mới hoàn hồn.”
Cũng chính vì thế nên Độc Cô Vô Minh mới không nghi ngờ sư phó của Vương Hổ là một vị cao nhân.
“Thật sao?” Đôi mắt đẹp của Nông Nghĩa Tuyết chớp động, nàng vẫn nửa tin nửa ngờ. Trùng Ma đâu phải người bình thường.
“Ồ!”
Đang lúc nói chuyện, Vương Hổ bỗng dừng lại trước một dãy nhà có gắn đầy cấm chế.
“Sao vậy?”
Nông Nghĩa Tuyết hỏi.
“Nơi này là nội khố của Thiên Tà Minh, chuyên cất giữ các đồ vật.” Vương Hổ liếm miệng, ánh mắt hiện ra dị mang. “Ta cảm giác trong này có đồ vật rất quan trọng với ta.”
Hắn nhấn mạnh. “Vô cùng trọng yếu.”
“Ngươi đừng xúc động.” Nông Nghĩa Tuyết biến sắc. “Đây là địa bàn của Thiên Tà Minh, chúng ta nên rời đi, đừng gây thêm rắc rối.”
Lời này không phải là do nàng sợ rắc rối mà thực lòng nghĩ cho Vương Hổ.
“Ừm.” Vương Hổ gật đầu, hắn chẳng lẽ lại không biết điều đó hay sao. Lúc chuyển hướng ra xa, ánh mắt nhìn lại vẫn có vẻ tiếc nuối. Một cỗ rung động từ sâu trong huyết mạch làm hắn đi một bước là một bước dày vò. Đi được vài nhịp thì trên đầu đã thấm đầy mồ hôi, tròng mắt chuyển sang mờ đục, lý trí dần mất đi.
Nông Nghĩa Tuyết ra vẻ tuyệt vọng.
“Ta không chịu nổi nữa.”
Vương Hổ đột nhiên hét lớn một tiếng, cả người như thiểm điện, bỏ qua rất nhiều cấm pháp mà chui vào trong gian phòng ốc kia.
Một khắc sau.
“Ầm ầm…”
Một đạo điện quang chói mắt bay thẳng lên trời rồi lao vút về phía xa.
“Là ai?”
“Thật to gan!”
“Mau đuổi theo!”
Nhiều tiếng rống giận vang lên liên tiếp, doanh địa to lớn trở nên hỗn loạn, hàng trăm hàng ngàn độn quang theo nhau vọt lên hướng về tiểu tặc trộm đồ mà đuổi theo.
“Mạc sư đệ.”
“Liễu sư huynh.”
Sau khi xuất quan, ngoài chuyện gặp phải Đào Đức thì Mạc Cầu không gặp thêm phiền phức gì khác. Đi theo hướng về Thái Ất Tông được một ngày thì gặp phải người quen.
Liễu Vô Thương!
Liễu Vô Thương và vợ chồng Tiền Linh Tú đang tuần sát bốn phía, nhìn thấy Mạc Cầu thì vui mừng. “Sư đệ không việc gì thật tốt quá.”
“A? Một thời gian không gặp mà tu vi đã vượt qua sư huynh rồi.”
Hai người quan sát Mạc Cầu, ánh mắt kinh ngạc. Mạc Cầu cũng không tìm cách che giấu tu vi mà để lộ cảnh giới Đạo cơ trung kỳ của mình ra.
“Quả có chút cơ duyên.” Mạc Cầu chớp mắt, chậm rãi gật đầu. “Ngày đó ta may mắn thoát khỏi truy đuổi của Thiên Tà Minh, ngẫu nhiên xâm nhập vào một toà động phủ của tiền nhân. Trong động phủ không có nhiều đồ vật nhưng cũng có chút thu hoạch.”
Việc này không phải việc không thể nói nên Mạc Cầu không giấu, những người khác cũng thường xuyên gặp được các kỳ ngộ như thế.
Liễu Vô Thương ra vẻ cực kỳ hâm mộ. “Sư đệ có được cơ duyên là tốt. Ta ra vào Nhạn Đãng sơn mạch nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp được động phủ của tiền nhân.”
Tiền Linh Tú đè xuống một tia đố kỵ trong lòng mà nói. “Cơ duyên do trời định không thể cưỡng cầu được.”
“Nói cũng đúng.” Liễu Vô Thương gật đầu.
“Đúng rồi.” Mạc Cầu mở miệng. “Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, ốc còn không mang nổi mình ốc, không biết đại sư huynh và những người khác thế nào rồi?”
“A!”
Nghe Mạc Cầu hỏi, hai người đều biến sắc, vẻ mặt trở nên ảm đạm. Liễu Vô Thương thở dài.
“Đại sư huynh bị trọng thương hiện đã quay về tông môn tĩnh dưỡng, tình hình cụ thể ta cũng chưa rõ lắm, chỉ biết ngoại đan tuỳ thân đã bị hỏng. Bạch sư tỷ tự bạo hai tay, thi triển cấm pháp mới thu về được một mạng, nhưng đạo đồ đã vô vọng, sau này ngươi nhìn thấy sẽ biết. Sư muội Vương Thiền thì không có vấn đề gì nghiêm trọng, những người khác…”, hắn há miệng, ánh mắt phức tạp. “Mười người không còn một.”
Yên tĩnh.
Mạc dù đã có đoán trước nhưng nghe xong mấy lời kia, Mạc Cầu không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nhưng ngẫm lại tình huống lúc đó ngay cả hai vị tông sư Kim Đan cũng bị hại, những người còn lại khó mà tốt được. Bản thân Mạc Cầu cũng phải thừa nhận, hắn có thể trốn thoát cũng nhờ rất lớn vào vận khí.
“Đừng nói những lời buồn bã như thế.” Tiền Linh Tú khoát tay áo, phá vỡ im lặng. “Trước đó nào có ai ngờ người của Thiên Tà Minh lại lớn mật như thế, dám đặt cạm bẫy hại cả tông sư Kim Đan. Mạc sư đệ, ngươi quả thực là nhân họa đắc phúc.”
“Đi thôi. Chúng ta về chuẩn bị báo cáo, trong khoảng thời gian này Nhạn Đãng sơn mạch đã thay đổi rất nhiều.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu. “Xin mời hai vị.”
Ba người độn quang bay về phía trụ sở. trên đường đi, Mạc Cầu cũng hiểu rõ thêm về tình hình trước mặt của Nhạn Đãng sơn mạch. Thiên Tà Minh bỗng nhiên phát cuồng, trong vòng một ngày mà có chừng năm vị Kim Đan của Thái Ất Tông gặp nạn.
Đây chính là năm vị tông sư Kim Đan, trong đó có cả người có hy vọng Nguyên Anh như Trương Bá Dương. Tông môn tức giận, khoảng nửa tháng sau đại quân cuồng tiến mấy ngàn dặm, quét ngang một phương, mạnh mẽ phản công Thiên Tà Minh. Ngay cả chân nhân Nguyên Anh cũng ra tay. Nhất thời đất trời rung chuyển, tu sĩ hậu phương cũng bị đưa ra tiền tuyến, lại càng không biết có bao nhiêu người nữa gặp nạn.
Trong thời gian đó Mạc Cầu bế quan tại động phủ của Đao thánh, tu luyện Thần Hồn Ngự Kiếm chân quyết.
Đối mặt với thế công của Thái Ất Tông, Thiên Tà Minh mới hiển lộ thực lực khiến người ta kinh ngạc, có không ít tu sĩ Kim Đan lần lượt xuất hiện. Hiển nhiên, để chống lại Thái Ất Tông, những năm vừa qua Thiên Tà Minh đã yên lặng tích lũy không ít cao thủ.
Có điều, Thái Ất Tông trải qua truyền thừa vạn năm sâu dày, một khi toàn lực bộc phát, uy thế mạnh mẽ vượt ngoài dự đoán của đám người Thiên Tà Minh. Chỉ hơn một tháng đã có hơn mười tán tu Kim Đan của Thiên Tà Minh mất mạng, cơ số người khác bị Thái Ất Tông truy sát. Trong đó bao gồm cả Thiên Túc ngô công chết dưới tay Nhạc Thủ Dương.
“Xét tổng thể thì chiến dịch này tông môn chúng ta vẫn chiếm thượng phong.” Liễu Vô Thương mở lời. “Nhưng không thể xem thường Thiên Tà Minh, sau này Nhạn Đãng sơn mạch khó mà bình yên.”
“Vì sao?” Mạc Cầu nhíu mày không hiểu. “Thiên Tà Minh chỉ là tập hợp của một đám tán tu, theo lý mà nói thì bọn họ không thể kháng cự được lâu như vậy mới phải.”
Sự thực là nếu không nhờ có ba vị Nguyên Anh toạ trấn, có trận pháp thủ sơn thì Thái Ất Tông muốn diệt Thiên Tà Minh chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
“Đúng thế.” Liễu Vô Thương nghiêm mặt. “Vấn đề này chúng ta cũng có nghi vấn, gần đây cũng có truyền ngôn rằng…”
Hắn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp. “Truyền ngôn nói rằng mấy trăm năm trước Thiên Tà Minh tìm được một chỗ Động thiên, âm thầm tích lũy không ít đồ tốt.”
“Động thiên.” Mạc Cầu biến sắc.
“Việc này thật giả còn chưa rõ, sư đệ chớ để trong lòng.” Tiền Linh Tú vội mở lời. “Việc đó có thể chỉ là tin đồn.”
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu rồi đột ngột hỏi. “Sư huynh, động thiên đó tìm ở đâu mà có?”
Liễu Vô Thương sững ra, hắn sờ cằm rồi nói. “Việc đó ngươi hỏi ta cũng như hỏi người mù mà thôi. Bí cảnh động thiên là bí ẩn của tông môn, không phải tông sư Kim Đan thì không thể biết, ta chỉ biết là nó có liên quan tới Vạn Bảo Các.”
“Vạn Bảo Các?”
Mạc Cầu chớp mắt, trong đầu hiện ra hình dáng như chiếc la bàn của Vạn Bảo Các kia.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, một lát đã tới gần trụ sở tông môn, phía đối diện có một đoàn người ngự gió bay tới.
“Bạch sư tỷ.”
“Mạc Cầu. Ngươi không sao chứ?”
“Bạch sư tỷ.” Mạc Cầu chắp tay, hắn đảo mắt nhìn qua vị trí trước đây là cánh tay của đối phương. “Ngày đó may mắn thoát được một kiếp.”
“Ừm.” Bạch Tiểu Nhu gật đầu. Lúc này vẻ mặt nàng trở nên lạnh lẽo, toàn thân lộ ra sát cơ như có như không. Nàng nhìn Mạc Cầu. “Xem ra, ngươi đã nhân họa đắc phúc.”
“Không dám.”
“hừ.” Bạch Tiểu Nhu hừ nhẹ. “Đi thôi, tìm Hà Linh sắp xếp một chút việc.”
“Hà Linh?”
Mạc Cầu nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận