Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 120: Hắc đồng

“A!”
Thanh trường kiếm rút ra kéo theo ba ngón tay khiến Cốc Tu ngửa mặt lên trời gào lên. “Ta giết ngươi!”
Một tay bị phế nhưng hắn vẫn tức điên, giẫm mạnh một chân xuống đất, thân hình lắc lư kéo theo kình phong bổ nhào tới Mạc Cầu.
Cánh tay trái bị thương của hắn vung lên, tay phải nắm lấy tay trái rồi cả người xoay tròn như cái gụ hung hăng đập tới.
Kim Cương Chùy Pháp.
Đây là võ học thượng thừa được truyền lại từ danh môn chính tông, nó khác hoàn toàn với những loại võ học mà Mạc Cầu học được.
Người còn chưa tới, uy thế đã đè ép xuống.
“Hừ!”
Đón lấy quyền phong, Mạc Cầu không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, trong thể nội hắn khí huyết sôi trào, kình lực bừng bừng phấn chấn.
“Soạt!”
Đao kiếm cùng rút ra nhất tâm nghênh đón. Dù đối phương uy thế dọa người nhưng vẫn chỉ là người mà thôi, không thể ngạnh kháng với đao kiếm. Hắn quả thực không làm gì được, nếu không đã không chịu bị phế một tay như thế.
Trên không trung, quyền thế tới trước, trảo pháp lăng lệ ẩn giấu phía sau bất ngờ đánh ra làm Mạc Cầu không kịp phản ứng.
Năm ngón tay đối phương khẽ chụp đã phá vỡ thế hợp kích của đao kiếm, một tay hắn nắm lưỡi đao, thân thể mượn lực tới gần rồi dùng khuỷu tay giật liên hồi.
“Hảo công phu.”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, hắn không nhịn được cũng phải thầm khen, đấu khí trong lòng càng dâng cao.
Khuôn mặt tên Nhạc Nguyên dỏm này nhìn thuần phác nhưng kỳ thực trong lòng âm hiểm xảo trá, ra tay cũng không hề nương nhẹ, mỗi chiêu xuất ra đều muốn đoạt mệnh đối thủ. Hắn dù bị phế một tay nhưng không hề sợ hãi.
Tâm tính như thế cũng đủ khiến cho người khác phải bội phục. Tuy nhiên...
Nếu chỉ có như thế mà hắn đã nghĩ có thể thay đổi tình thế thì hắn nhầm rồi. Trong đầu suy nghĩ còn tay Mạc Cầu cũng không nghỉ ngơi, hắn lấy đao làm kiếm để thi triển Thanh Phong Kiếm Pháp. Trường đao như gió hoành ngang trước người còn kiếm quang lóe lên, đột ngột đâm ra ngoài.
Luận về phẩm giai võ kỹ, hắn không bằng đối phương, nhưng xét về chiều sâu cảm ngộ thì hắn đã đạt tới viên mãn.
“Rầm rầm!”
Hai người va chạm khiến lá rụng trên mặt đất tung bay tán loạn.
“Ngươi là ai?” Hai mắt Cốc Tu trợn lên, hắn nhìn chằm chằm vào người đối diện, tự dưng lại có cảm giác quen thuộc nhưng không thể nhớ ra.
Hắn chỉ có thể khẳng định người này không phải là người của Nhạc gia, nếu không cũng cần phải che giấu mặt mũi khi đánh nhau với hắn.
Hắn hít sâu một hơi rồi lùi lại.
“Các hạ, chúng ta không thù không oán, không cần phải ngươi chết ta sống. Nếu bằng hữu chỉ là thấy việc nghĩa muốn làm thì thế này đi, hai người kia ta để mặc cho các hạ xử lý được chứ.”
“Hắc hắc...”, dưới lớp mặt nạ, Mạc Cầu cười lạnh.
Đối phương khó chơi nằm ngoài dự liệu của hắn. Cùng cảnh giới mà có thể đỡ được Ngũ Bộ Nhất Sát của hắn, đây là người đầu tiên. Nhưng hắn cũng không định từ bỏ. Mạc Cầu hạ thấp giọng.
“Không cần phải mất thời gian. Ta đến đây để giết ngươi.”
Âm thanh vừa dứt, Thất Tinh Bộ đã triển khai, thân thể lóe lên như chớp đánh tới đối phương. Đao kiếm giao nhau thành hình chữ thập cùng lúc bổ xuống.
“Chẳng lẽ bần tăng lại sợ ngươi sao.” Trong lúc cấp bách, Cốc Tu quên cả che giấu thân phận, hắn gào lên, đồng thời nhấc tay phải đánh ra Kim Cương Thủ. Chưởng ảnh ảo diệu đột kích vào phía trên đao kiếm.
Chưởng kình cưỡng mãnh có thể phá kim đoạn ngọc, lực đạo vô cùng mạnh mẽ.
Mạc Cầu vừa chạm vào chưởng thế đã cảm giác được lực lượng to lớn của nó, hắn vội vàng dùng Long Xà Kình để hóa giải, đồng thời chân phải mượn lực vung lên như một chiếc roi quất lên huyệt thái dương của đối phương.
Ngoài những võ kỹ hắn đã học ở Hắc Hổ Đường, trên đường đi, hắn đã học được không ít công phu bàng môn khác. Mặc dù mấy công phu này uy lực không mạnh nhưng cũng không thiếu loại thủ đoạn gì. Trong cuộc chiến này, ngoài đao kiếm, trên người hắn chỗ nào cũng có thể trở thành vũ khí.
Thủ đoạn của Cốc Tu cũng không thua kém. Tay trái hắn bị phế, còn tay phải vung quyền, chưởng, trảo, thứ nào cũng có uy lực to lớn.
Đối mặt với thế công thiên biến vạn hóa của Mạc Cầu, hắn chỉ có một tay nghênh địch, lấy bất biến ứng vạn biến mà không hề rơi xuống hạ phong.
Cho đến khi...
“Ư...”
Cả người Cốc Tu run lên, sắc mặt hắn đại biến.
“Ngươi hạ độc!”
“Không chỉ có độc.” Mạc Cầu cười lạnh. “Ngươi xuất huyết thời gian dài như vậy mà vẫn có thể mạnh mẽ chiến đấu, ta thật bội phục.”
“Thật hèn hạ.” Cốc Tu biết là không ổn, đột nhiên hét lớn, một tay nắm thành quyền ngang nhiên đánh ra. Hắn đã dùng tới biện pháp liều mạng, chấp nhận bị thương để đánh giết đối phương.
Tiếc là lúc này Mạc Cầu lại không muốn như vậy. Thân hình lóe lên đã dễ dàng tránh né, đao kiếm hợp lại không ngừng quấn lấy đối phương. Hắn đang chờ độc tính phát tác hoặc chờ tới lúc đối phương bị mất máu quá nhiều mà suy yếu để giành thắng lợi, hắn không cần phải mạo hiểm làm gì.
“A!”
Trải qua mấy lần tấn công mà không thu được thành quả, thân thể lại bị thêm một số vết thương khiến Cốc Tu càng trở nên điên cuồng.
“Hừ!”
Mạc Cầu nhíu mày, lui lại mấy bước. Cốc Tu thấy thế thì khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn thừa dịp lấy từ trên người ra một cái ống đồng màu đen, nhắm về phía Mạc Cầu.
Mặc dù không biết đối phương vừa lấy ra cái gì nhưng bản năng mách bảo hắn phải hết sức cẩn thận, tâm tình hắn cũng trở nên kích động.
“Kịch!”
Hắn cắn chặt hai hàm răng, thân hình không lùi mà tiến, tay đao tay kiếm bạo trảm.
“Chết đi.” Cốc Tu gầm lên, đột nhiên bóp mạnh cái ống đồng, một tia hắc ảnh bắn vọt ra.
Ám khí!
Tốc độ của hắc ảnh rất nhanh, Mạc Cầu không kịp phản ứng đã bị nó đâm vào giữa ngực. Còn trường kiếm trong tay hắn thì bị Cốc Tu dùng cái tay bị thương nắm chặt.
“Hắc hắc...”, Nắm chặt lưỡi đao, Cốc Tu nhe răng cười, vẻ mặt mừng rỡ.
“Mặc cho ngươi tính toán cái gì, lần này người thắng là...”
“Phập!”
Trước mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, Mạc Cầu buông đao kiếm, đoản kiếm từ trong tay áo đâm xuyên cổ họng đối phương.
“Hự!” Thân thể Cốc Tu run lên, khí lực toàn thân theo lỗ hổng nơi cổ họng trào ra, ngày một không kiểm soát được. Cuối cùng, hai mắt hắn sáng lên, giơ tay chỉ vào Mạc Cầu.
“Là... là ngươi! Vì sao?”
Tàng kiếm trong tay áo mấy hôm trước hắn mới được thấy từ trên người vị Mạc đại phu kia, không ngờ hắn đã nhìn lầm đối phương. Ngoài trừ y thuật cao minh, đối phương còn có một thân võ nghệ cao cường không kém.
Nhưng có một việc mà Cốc Tu không hiểu, Mạc Cầu trúng Ngưu Mao Châm của hắn sao lại chẳng hề hấn gì?
Mang theo hoài nghi, thân thể hắn đổ gục xuống, tắt thở. Đứng đối diện, người Mạc Cầu cũng run lên, sắc mặt đã trắng bệch. Lần này thật là hung hiểm!
Hắn cúi đầu, xé áo, vô số cây châm dài mảnh như lông trâu cắm đầy nội giáp, thậm chí còn đâm tới tấm da thú rồi mới chịu dừng lại. Khuôn mặt hắn càng trở nên khó coi.
Tấm da thú cứng cỏi thế nào hắn đã biết lúc chiến đấu với cao thủ Hậu thiên, vậy mà xém chút nữa nó đã bị những cây châm độc kia đâm xuyên qua rồi.
Nếu không có nó, hôm nay hắn khó thoát được một kiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận