Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 468: Tu hành (1)

Lương sơn động phủ, Liễu Vô Thương mở cửa lớn ra, dẫn Mạc Cầu vào trong như chủ nhân giới thiệu mọi thứ liên quan cho hắn.
“Thuần Dương Cung nhất mạch, đệ tử phần lớn đều xuôi theo địa hoả mạch mà ở, mở động phủ, định trận pháp, đây chính là một nơi như thế. Nơi này hoả hành chi lực nồng đậm, trận pháp hoàn thiện, chiếm một khu vực rộng lớn. Toà động phủ này là chỗ Vương tiền bối khi chưa thành Kim Đan tiềm tu, hai năm trước mới phóng xuất. Hiện giờ nó sẽ thuộc về Mạc sư đệ.”
Vương tiền bối tạ thế đã trăm năm, theo quy củ thì những đồ vật ông lưu lại nếu không có hậu nhân kế thừa đều sẽ được tông môn thu lại. Dùng phủ đệ của người đã mất, trong thế giới phàm nhân đó là việc bất thường, nhưng nếu người đó đã từng là một vị Kim Đan, lây dính tiên khí thì chắc là không có ai e ngại.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, quan sát xung quanh rồi lộ vẻ hài lòng.
“Lại nói, động phủ này vừa trống đã có không ít sư huynh đệ muốn có, nếu không nhờ đại sư huynh mở miệng thì chắc chắn đã đến lượt ngươi được dùng.” Liễu Vô Thương cười lớn. “Đương nhiên, sư đệ ngươi thông hiểu luyện đan, trận pháp, kiếm thuật lại kinh người, ngươi kế thừa nó không có ai là không phục cả.”
Mạc Cầu là do hắn tiến nhập vào tông môn, đối phương càng hiển lộ tài năng thì hắn càng cao hứng. Trên phương diện luyện đan, trận pháp có rất ít người thông hiểu, do đó cũng có không ít người muốn làm quen với Mạc Cầu, nhờ đối phương mà khoảng thời gian qua hắn cũng được thêm nhiều đãi ngộ.
“Thay ta cám ơn đại sư huynh.” Mạc Cầu chắp tay. “Lúc nào ta có thể chuyển tới đây?”
“Tuỳ thời đều có thể.” Liễu Vô Thương gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện thì sắc mặt lại hơi ngưng trọng. “Còn một việc nữa, tên Hà Thừa Nghiệp kia tuy chết là đúng tội, nhưng dù sao sự việc của hắn cũng kéo theo một chút phiền phức. Thiên Cơ nhất mạch chất vấn, đại sư huynh sẽ giúp ngươi gánh đỡ, nhưng gần đây tốt nhất là ngươi nên hạn chế ra ngoài.”
“Tại sao vậy?” Mạc Cầu nhíu mày. “Hà gia chẳng lẽ lại không coi trọng quy củ tông môn? Muốn vì Hà Thừa Nghiệp mà báo thù hay sao?”
“Sẽ không có việc đó.” Liễu Vô Thương lắc đầu. “Thái Ất Tông dù sao cũng là danh môn chính tông, không thể để mất mặt như vậy, nhưng ngươi cũng phải biết rằng, nếu có người muốn gây sự với ngươi thì lúc nào cũng có thể tìm được lý do. Dù không động đến tay chân thì cũng sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi. Việc đó không cần thiết.”
“Ừm.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Tang sư muội có ở đây không?”
“Tang sư muội có Bạch sư tỷ che chở nên không việc gì, nha đầu họ Trác kia thì có thể sẽ gặp phải phiền phức.” Liễu Vô Thương trầm ngâm. “Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, Hà gia sẽ không làm gì quá phận, việc khi dễ một nha đầu thanh danh không có cũng không phải việc hay ho gì, Hà Vong Cơ chắc sẽ không để mất mặt mũi như vậy.”
Hà Vong Cơ chính là chỗ dựa lúc trước của Hà Thừa Nghiệp, là chủ trưởng giả của Bắc Đấu Cung Thiên cơ nhất mạch, là người có hy vọng đạt thành Kim Đan.
“Việc này…”, Mạc Cầu thu liễm tâm tư rồi hỏi, “Sư huynh cũng biết, Đại sư huynh đã từng đề cập đến chân thân Ngũ Nhạc Trấn Ngục, liệu đã có thông tin gì chưa?”
“Ngươi còn nhớ việc đó sao?” Liễu Vô Thương ngẩng đầu, hơi chau mày. Năm xưa Tạ Lưu Vân chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ Mạc Cầu ghi tạc trong lòng sâu như vậy.
Liễu Vô Thương vội nói. “Kỳ thực mấy năm trước đại sư huynh đã có hỏi qua, nhưng vị tiền bối kia chỉ xem như trò vui mà thôi. Dù sao cũng không có nhiều người vừa thông thạo luyện đan lại nghiên cứu cả pháp môn luyện thể nữa. Pháp môn đó mặc dù ngoại truyền nhưng cũng bất phàm, muốn truyền xuống cũng phải thông qua khảo nghiệm.”
Nói xong hắn đưa mắt nhìn Mạc Cầu, mặc dù không đề cập trực tiếp nhưng ý tứ đã rõ, việc này trước mắt thật khó có hy vọng.
“Nói cách khác là không có cơ hội nào.” Mạc Cầu nghe xong cũng than nhẹ, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Trên con đường luyện thế hắn có phần xem trọng, nhất là sau khi trải qua Vạn Thú Dung Huyết Công, nhục thân cường hãn có thể xem như thiên phú dị bẩm, mà công pháp luyện thể của Thái Ất Tông phù hợp với yêu cầu của hắn lại không có mấy. Trong đó Ngũ Ngạc Trấn Ngục chân thân là phù hợp nhất, sau khi đại thành uy lực kinh người. Có điều…
Tuy vậy hiện giờ trên tay hắn cũng có một cách khác mà hắn có thể thử.
“Ngươi đừng nản chí.” Liễu Vô Thương an ủi. “Dựa vào vị trí của ngươi đối với đại sư huynh, việc huynh ấy đi cầu công pháp thêm một lần không thành vấn đề. Chỉ là mấy năm trước vị tiền bối kia đã bế quan còn chưa ra, chúng ta cần phải chờ đợi thêm. Ừm, đoán chừng sau mười năm, tám năm ông ấy sẽ xuất quan thôi.”
Mạc Cầu lắc đầu, tạm thời hắn đành phải để chuyện này qua một bên.
“Chuyện công pháp không vội, ngược lại ta có việc muốn nhờ, không biết sư huynh có thể giúp đỡ được chăng?”
“Nói ta nghe xem.”
“nghe nói sư huynh và Tiền sư tỷ ở Thanh Vân Cung có tình cảm sâu đậm, không biết có thể đặt mua mấy quả Thiên Lôi quả với giá cả phải chăng được không?”
“Tiền sư muội à.” Nhắc đến Tiền sư muội, Liễu Vô Thương vốn là một đại nam nhân hào sảng cũng hơi ửng đỏ mặt mày, hắn gật đầu. “Ta sẽ thử xem, nhưng Thiên Lôi quả là tiền bối trong tông môn trồng, là trọng bảo của Thanh Vân Cung, trăm năm mới ra được mấy chục quả, dù có bán thì giá tiền sẽ không thấp đâu.”
“Không sao.” Mạc Cầu ra vẻ hào sảng. “Gần đây Mạc mỗ có một chút thu hoạch, có thể giải quyết được.”
Thiên Lôi Quả liên quan đến việc rèn luyện Thiên Lôi Kiếm, dù thế nào hắn cũng phải có được.
“Ta đúng là đã quên mất.”
Liễu Vô Thương vỗ nhẹ vào trán. Vơ vét xong tài phú của Vương gia, hiện giờ Mạc Cầu có thể xem như một vị phú hào rồi.
Một lát sau, tiễn Liễu Vô Thương đi rồi Mạc Cầu lại một lần nữa xem kỹ toà động phủ này. Nó dựng ở tiết điểm hoả mạch trong lòng đất, linh khí tràn đầy, hoả hành chi lực vượt qua động phủ hắn ở trước đây nhiều. Ở chỗ này mà tu hành thì rất tốt. Ngoài chủ điện bên ngoài ra, trong này có luyện đan thất, luyện khí thất, tĩnh thất và nơi để tiếp khách… Thậm chí còn vài chỗ trống diện tích rộng lớn, có thể dùng để đặt khôi lỗi tạo vật. Tóm lại không gian rộng rãi thoải mái cho hắn làm gì thì làm.
“Sư phó.” Ngay lúc hắn còn đang quan sát thì ở bên ngoài đã vang lên tiếng kêu lớn.
Vương Hổ!
Đi ra ngoài động phủ, Mạc Cầu khẽ biến sắc. “Ngươi tu luyện Vạn Linh Huyền Công rồi?”
“Đúng.” Thân thể Vương Hổ so với vài ngày trước đó đã trở nên thô to hơn, hắn trang trọng gật đầu, vẻ mặt hưng phấn, phất phất cánh tay rồi nói. “Sư phó, ngươi nhìn xem, hiện giờ ta cảm thấy rất tốt, tu vi đã tiến vào luyện khí tầng thứ mười một rồi.”
Mạc Cầu nheo mắt, mở Linh Quan pháp nhãn xem kỹ Vương Hổ một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu. “Cũng không có gì bất thường xảy ra, có điều… ngươi luyện hoá huyết mạch của cái gì vậy?”
Cỗ lực lượng huyết mạch này rất mạnh mẽ. Sợ là so với Lục Dực Thiên Ngô của Ti Hành còn mạnh hơn một bậc, ngắn ngủi mấy ngày thời gian đã làm cho Vương Hổ phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất. Khí huyết trong thể nội đối phương cường hãn, so với lúc trước hắn rèn luyện Vạn thú Ngưng Huyết Công không kém bao nhiêu.
“Phong Lôi Chuẩn.”
“Dị thú Phong Lôi Chuẩn?”
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, không khỏi kinh ngạc một phen, cũng không thể không cảm thán về vận khí tốt của Vương Hổ. Dị thú như thế vốn rất khó tìm, lại vừa vặn tương hợp với huyết mạch của hắn mà không tạo ra nhiều bài xích.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Sau khi tiến nhập động phủ, theo lời dặn của Liễu Vô Thương, mạc Cầu rất ít khi ra ngoài, tập trung chỉnh lý thu hoạch của mình. Tông môn đồng đạo đến bái phỏng hắn đều hết sức nhã nhặn từ chối, trở lại là một khổ tu sĩ như trước đó.
Mấy năm sau, Vương Hổ thành công tấn thăng Đạo cơ, nói thẳng là ở đây cũng không học thêm được ở Mạc Cầu cái gì nên cáo từ ly khai, rời đến Nhạn Đãng Sơn tìm kiếm cơ duyên.
Lại thêm mười năm trôi qua.
Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể Tiểu Thiền cũng tiến thêm một bước, trở thành tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, được Thái Hoà Cung truyền pháp môn chí cao, đồng thời tổ chức đại điển lập Vương Thiền làm đệ tử truyền thừa của Thái Hoà Cung, ban thưởng tam bảo để bảo vệ, được hai vị Kim Đan quán đỉnh, pháp lực tiến nhập thẳng vào Đạo cơ hậu kỳ.
Thêm mấy năm nữa trôi đi, Liễu Vô Thương có tiến bộ lớn, cùng Tiền Linh Tú ở Thanh Vân Cung kết thành đạo lữ, Mạc Cầu cũng có đi tham gia hôn lễ của hai người bọn họ, nhờ thế mà gặp được không ít đồng đạo, trong đó có Hàn Tiểu Tiên là bạn của Vương Hổ, từng tiến nhập một môn vị đệ tử. Những người này đều đã tiến giai Đạo cơ, thực lực cao thấp khác nhau nhưng ở tông môn đều ít nhiều có thanh danh, chỉ có Mạc Cầu vẫn là tu sĩ Đạo cơ sở kỳ như trước.
Tu vi của hắn có tiến bộ, nhưng đặt trong đám đồng đạo Đạo cơ thì lại rất bình thường, không quá chậm nhưng cũng không thể coi là nhanh. Trong mắt một số ít người, hắn đã khó có khả năng tiến thêm một bước nữa. Sơ rằng cả đời sẽ chỉ là một tu sĩ Đạo cơ, khả năng tiến đến Đạo cơ hậu kỳ cũng không lớn.
Đối với những nhìn nhận và đánh giá này Mạc Cầu đều không bận tâm, hắn không giống người khác, vì để gia tăng tu vi, đột phá cảnh giới mà không ngại trăm phương ngàn kế ra ngoài tìm kiếm cơ duyên. Trong mắt người khác hắn có vẻ như đã hoàn toàn trở thành một Luyện đan sư chỉ chuyên tâm nghiên cứu đan dược. Điều này làm cho không ít người cảm khái, tại sao môn tuyệt kỹ Kiếm Khí Lôi Âm lại có thể rơi trên người hắn.
“Đát… đát…”
“Ông…”
Cửa thạch môn mở ra, từng đoàn ánh sáng quỷ dị đập vào mắt, tiếng gào thét lộn xộn ngay lập tức xông vào tai.
Mạc Cầu đi vào thạch thất, liếc nhìn những cái bình lớn nhỏ khác nhau. Rất nhiều cổ trùng đang gào thét trong cổ rãnh nhưng giống như bị một giới hạn nào đó ước thúc nên không thể trốn ra ngoài. Mạc Cầu bước tới giữa một cái rãnh lớn, cúi đầu nhìn từng con độc cổ bên trong.
Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ!
Đây là một lại cổ trùng lớn chừng ngón cái, trên lưng có hai cánh, toàn thân đỏ choét nội uẩn kịch độc, nhìn nó giống con kiến nhưng khuôn mặt dữ tợn quỷ dị vô cùng. Nhờ có hắn nhiều năm chuyên tâm bồi dưỡng nên mới được như hiện giờ.
Tại luyện cổ nhất đạo, Mạc Cầu ngạc nhiên phát hiện thiên phú của hắn vượt xa Ti Hành lúc trước. Ti Hành dùng trăm phương ngàn kế không thể dưỡng thành cổ trùng, hắn dùng chút tâm huyết đã bồi dưỡng ra mấu cái cổ rãnh. Số lượng cổ trùng đã trên một vạn. Lực sát thương của chúng không quá mạnh nhưng kịch độc trong người có thể ăn mòn vật chất, lại có thể tự bạo để biến một vùng rộng hơn một trượng trở thành độc địa.
Một khi thả chúng ra, tu sĩ Đạo cơ cũng phải nhượng bộ lui binh. Tất nhiên, Mạc Cầu luyện cổ trùng không chỉ vì lý do đó mà còn muốn kiểm chứng suy nghĩ trong lòng mình.
Huyết mạch tiến hoá!
Nhìn một đầu Đao Sí Phệ Hoả nghĩ, trên người nó đã hiện ra mấy đường huyết tuyến khó phát hiện thì Mạc Cầu không khỏi mỉm cười.
“Xem ra dự đoán của ta không sai, lấy đan kinh, công pháp sáng tạo huyết đan nhất định có tỷ lệ làm huyết mạch sinh vật sống phát sinh biến hoá. Cho dù không có tổ tiên là cổ trùng thì vẫn có thể biến đổi. Nếu là con người thì…”
Hắn lộ vẻ mặt trầm ngâm, nghĩ đến thiên phú khống hoả trong cơ thể mình cũng không khác gì một loại huyết mạch. Tiên Thiên Thú Thổ chi thể kỳ thực cũng được xem như một loại tiến hoá.
Một lát sau, Mạc Cầu khẽ lắc đầu rồi buông con cổ trùng xuống.
Việc nghiệm chứng còn cần nhiều thời gian, việc này không thể nóng lòng nhất thời được.
Ra khỏi luyện cổ thất, quan bế thạch môn, tiếng lao xao cũng biến mất. Từ từ đẩy thạch môn ra, một đạo lôi đình chói mắt, điện quang lấp lánh ẩn hiện.
Đây chính là Thiên Lôi Kiếm!
Lúc này Thiên Lôi Kiếm trải được chất lỏng Thiên Lôi Quả đổ vào đã không giống trước kia mà như được khai phong thoát vỏ, phong mang tất lộ. Thiên Lôi Kiêm đã có vài phần uy năng của pháp bảo.
Việc này cũng kéo theo phiền phức, vì phong mang nên Mạc Cầu không thể tiếp tục đặt ở đan điền uẩn dưỡng, nếu cứ khăng khăng làm thế hắn sẽ tốn hơn nửa tu vi để áp chế Thiên Lôi Kiếm này. Việc sử dụng cũng khó khăn hơn, nếu không sớm chuẩn bị thì trong tình huống cấp bạch khó mà lấy ra đối địch ngay được.
Lấy lại tinh thần, hai mắt Mạc Cầu nheo lại, toàn thân thả ra thần niệm, vận chuyển pháp quyết Lục Nhâm Thần binh, thần thức hoá thành một thanh đại chuỳ phóng về phía Thiên Lôi Kiếm.
“Bành!”
“Oanh…”
Lôi đình rung mạnh, bốn phương run rẩy.
Rèn luyện Thiên Lôi Kiếm nhất định phải dùng sức mạnh, hắn từng thử dùng pháp khí hình chuỳ tôi luyện, chỉ vừa tiếp xúc thì pháp khí đã bị tổn thương lớn, ngay cả pháp khí cực phẩm cũng không chịu được.
Suy nghĩ kỹ, chỉ có thần hồn chi lực của hắn vốn mạnh hơn tu sĩ cùng giai quá nhiều, có cương có nhu lại thêm khả năng tự chữa trị mới là thủ đoạn rèn đúc Thiên Lôi Kiếm tốt nhất. Hắn còn có thể mượn việc này để rèn luyện thêm thần hồn, một công đôi ba việc.
Sau nửa ngày, Mạc Cầu mệt mỏi đi vào tĩnh thất, đốt một điếu Thanh Thần hương, khoanh chân nhắm mắt ngồi xuống. Bên trong thức hải có một hư ảnh hiện ra.
Vạn Tượng Phù Đồ.
Hình tướng Phù Đồ có bảy đầu, mười tám cánh tay, gương mặt đủ cả vui giận, buồn sầu, mỗi cánh tay cầm một thứ như phiên, lệnh, ấn, đao, kiếm….
Diêm La Tâm kinh theo đó mà vận chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận