Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 339: Vây

Luận tu vi, Vạn Nhậm Bình và Chu ngọc Dung không hơn kém quá nhiều. Luận về thân phận, một người là đệ tử nội môn đỉnh phong của Thương Vũ Phái, một người cũng nổi bật ở cảnh giới Luyện khí của Hợp Hoan Tông, hai người khó phân cao thấp.
Xét về thực lực, Vạn Nhậm Bình tuy có mạnh hơn một chút nhưng muốn bắt giữ đối thủ cũng không phải việc dễ.
“Đi.”
Trên ngọn cây, trăm ngàn kiếm quang giao thoa lẫn nhau như một cái kéo lớn nhằm bóng hắc ảnh phía trước mà cắt tới. Lực lượng của một đạo kiếm quang không quá mạnh, nhưng cả trăm ngàn đạo như thế, cái trước tiêu biến cái sau lại trám vào có thể khiến cho đối thủ cảm thấy tuyệt vọng.
“Răng rắc... rắc...”
Bóng đen kia chỉ trụ một lúc là tán thành sương mù, nó bị kiếm quang truy sát hóa thành hơn mười đoạn hơi khói mỏng manh nhưng vẫn có linh tính phi độn ra bốn phía. Vạn Nhậm Bình không đổi sắc mặt, hắn nhanh chóng bấm độn pháp quyết, niệm chú, trên thân xuất hiện một cỗ hào quang bảy màu lộng lẫy chói mắt, bên trong ẩn hiện điện quang lấp lánh.
Sau khi Vạn Nhậm Bình bấm pháp quyết, hào quang đó đại thịnh hóa thành hơn mười đạo lôi quang lao bổ về đám khói đen kia.
Hà Quang Lôi Triện Pháp!
Đó là lôi pháp bí truyền của Thiên Vân Phong, thi triển nó tốn rất nhiều pháp lực, không phải tu sĩ Luyện khí tầng mười trở lên thì không thể thi triển được. Uy lực của nó tất nhiên là không tầm thường.
Lôi hà đánh xuống, làn khói đen nhanh chóng tiêu tán, hư không truyền đến một tiếng kêu nghẹn lại, chút hơi khói cuối cùng còn lưu lại trên mặt đất biến mất không để lại dấu tích gì.
“Yêu nữ, môn đạo quả không ít.”
Vạn Nhậm Bình thở dốc một hơi, biết đối phương bị thương nên muốn tận dụng thời cơ, chưa kịp ổn định khí tức đã lách mình đuổi theo.
“Bạch!”
“Bạch!”
Phương pháp độn kiếm của hắn là nhất tuyệt ở Thương Vũ Phái, tuy bỏ qua sự tinh diệu nhưng xét về tốc độ thì lại nhanh tuyệt. Kiếm quang như phi kiếm lướt sát mặt đất, trong chớp mắt đã lao ra xa ngoài trăm mét.
Không lâu sau, xa xa ngoài quan đạo, mơ hồ có thể nghe thấy vang lên tiếng đội xe đang di chuyển trên đường, hai mắt Vạn Nhậm Bình co rút lại, thầm kêu không ổn.
Quả nhiên, mặt đất phía trước có hơi khói hiện ra rồi bổ nhào về phía trước, nhanh chóng hóa thành thất thải chướng khí lao tới thương đội. Chỉ một loáng sau, tiếng ngựa hí, người kêu hỗn loạn vang lên.
“Đáng chết.” Vạn Nhậm Bình gầm thét. Hắn không quan tâm đến chuyện sống chết của phàm nhân, nhưng yêu nữ kia có một bí pháp có thể thông qua thôn phệ tinh khí của người khác để bồi bổ bản thân, chữa trị thương tổn. Cái đó gọi là âm dương hợp hòa, lại không nhất định phải tiếp xúc da thịt với đối tượng. Với cảnh giới tu vi của Chu Ngọc Dung, chỉ cần tác động đến tâm thần, dục niệm chập trùng là có thể rút tinh khí của phàm nhân ra rồi.
Kể từ đó, hắn nhiều lần công kích đối phương nhưng đều vô dụng.
Suy nghĩ vừa động, Vạn Nhậm Bình hạ quyết tâm, bàn tay bấm niệm pháp quyết thi triển một loại pháp chú đặc biệt.
“Khôi Đất Thất Tinh, vạn vật chú sát!”
“Bạch!”
Bên trong hư không có một cỗ lực lượng quỷ dị đột ngột hạ xuống bao trùm lấy toàn bộ người của thương đội. Thất Tinh Sát Chú ngay lập tức có hiệu quả, hơn mười người của thương đội còn sống nhưng chưa kịp bị đối phương rút đi tinh khí đã ngay lập tức tử vong.
Người chết, thần hồn tịch diệt sẽ không bị tác động bởi bí pháp, đối phương không thể cướp tinh khí được nữa.
“Hì hì...” Chu Ngọc Dung cười lên một tiếng kiều mị. “Thủ đoạn của sư huynh thật là tàn nhẫn. Ngươi gọi ta là yêu nữ, nhưng thủ đoạn của ngươi so với ta chỉ có hơn chứ không kém.”
“Hừ.” Vạn Nhậm Bình hừ lạnh. “Yêu nữ, đừng mơ mộng dao động tâm trí Vạn mỗ. Chỉ cần có thể tru sát ngươi thì một vài phàm nhân có chết cũng đáng.”
“Nói hay lắm.” Chu Ngọc Dung nhanh chóng lùi lại. “Chỉ tiếc là sư huyh nhập sai môn phái rồi. Nếu ngươi gia nhập tông môn của ta, thành tựu sao chỉ có thế này?”
Vạn Nhậm Bình không nói, kiếm quang cấp tốc lao tới gần. Lúc nó lướt qua thi thể phàm nhân, gương mặt Chu Ngọc Dung đột ngột hiện ra ý cười, đồng thời đôi môi mềm khẽ mở.
“Bạo!”
“Oanh...”
Chỉ một thoáng sau đó, các thi thể trên đất theo nhau nổ tung. Không chỉ có xung kích bạo tạc, bao nhiêu các loại bi oán không cam tâm và tạp niệm như ong vỡ tổ theo nhau lao về phía Vạn Nhậm Bình. Trong đó các tia dục niệm được các nàng bí luyện lặng yên dệt thành tấm lưới không một tiếng động trùm tới.
Luận về khả năng điều khiển dục niệm hay thi thể, Thương Vũ Phái rõ là còn kém so với Hợp Hoan Tông. Vạn Nhậm Bình thấy thế thì biến sắc, tay áo dài vung lên, một thanh ngọc như ý sáng lóng lánh hiện ra trước người.
Ngọc như ý này thả ra linh quang sáng chói bao quanh thân thể, phá vỡ đòn công kích của đối phương, nhưng sau đó hắn cũng hiện ra vẻ chật vật.
“Sư huynh.” Chu Ngọc Dung nói. “Thực lực tiểu muội đúng là không bằng ngươi, nhưng nếu muốn bắt ta thì sư huynh khó mà làm được. Sao chúng ta không ngồi xuống hảo hảo nói chuyện?”
“Vớ vẩn.” Vạn Nhậm Bình khinh thường, hắn hừ lạnh. “Yêu nữ, nơi này là Ngụy quốc, có Trấn Pháp Ti, có tiền bối trong tông môn, ví như chúng ta thật muốn bắt ngươi về quy án ngươi có thể trốn được chăng?”
“A...”, Chu Ngọc Dung than nhẹ, “Sư huynh quật cường như vậy thì đừng trách tiểu muội làm việc không chính thống.”
“Cái gì?” Vạn Nhậm Bình khẽ giật mình. “Ngươi định làm gì?”
“Đơn giản thôi.” Chu Ngọc Dung nhìn về phía sau rồi vỗ hai bàn tay. “Sư muội, mang Vạn công tử đến đây.”
“Vâng.”
Từ xa có một bóng hình hơi bất thường lướt tới, nhìn kỹ thì mới hiện ra là thân ảnh của hai người. Một là thiếu nữ thiên kiều bá mị, người còn lại chính là thanh niên bị chém đứt mất hai chân.
“Sư tỷ.” Thiếu nữ lại gần rồi cúi người thi lễ. “May mắn là tiểu muội không làm nhục mệnh.”
“Vạn Đào.”
“Đại ca!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau rồi cùng hô lớn.
“Đại ca.” Vạn Đào hét lên. “Mau cứu ta.”
“Yêu nữ.” Vạn Nhậm Bình trừng mắt nhìn Chu Ngọc Dung, Vạn Kiếm Hồ Lô bên hông phun trào vầng sáng, một cỗ kiếm ý lăng lệ đã rục rịch muốn ra. “Mau thả hắn ra.”
“Làm tốt lắm.” Chu Ngọc Dung không để ý đến tiếng hét của hắn mà nhìn thiếu nữ vừa tới bằng ánh mắt tán thưởng.
“Sư tỷ quá khen.” Thiếu nữ đó cười nói. “Nhờ có sư tỷ ngăn Vạn Nhậm Bình mấy ngày hôm nay, lại thêm Vạn công tử đây từ lúc mất chân thì tinh thần bất ổn, sư muội ta chỉ hơi dùng thủ đoạn một chút là hắn tự chui đầu vào lưới ngay. Mọi việc không đến nỗi phiền toái như chúng ta tưởng.”
Nói xong nàng hé miệng cười khẽ.
“Yêu nữ.” Vạn Nhậm Bình bước lên một bước, sắc mặt trở nên âm trầm. “ Ngươi muốn gì?”
“Vạn sư huynh.” Chu Ngọc Dung xoay người lại. “Ta vẫn nói một câu kia, muốn chúng ta ngồi xuống nói chuyện với nhau. Không biết ngươi có muốn người thân huynh đệ này của mình cũng mất mạng như đám người phàm kia chăng?”
Không gian trở nên yên tĩnh. Vạn Nhậm Bình cau mày, gương mặt vặn vẹo. Hắn cắn chặt răng, một lúc sau mới thở hổn hển rồi nói. “Ngươi muốn cái gì?”
“Đơn giản thôi.” Chu Ngọc Dung mở lời. “Một mạng đổi một mạng.”
Nói xong, nàng thở dài. “Thực ra việc này chỉ là tiểu muội ta phòng có việc bất trắc xảy ra mà thôi, không ngờ lại có việc phải dùng đến thật.”
Hai mắt Vạn Nhậm Bình co lại, hắn đảo mắt qua hai người đối phương mấy lần.
Hồi Phong Cốc.
Mạc Cầu chắp tay sau lưng, chậm rãi đi giữa núi rừng. Phía trước, mùi máu tươi xông đến, thỉnh thoảng lại có tiếng thở dốc lọt vào tai.
Hắn nhíu mày, tốc độ dưới chân không thay đổi mà vẫn chậm rãi đi qua phiến rừng rậm. Một lúc sau đập vào mắt hắn là một mảnh hỗn độn. Mấy chục bộ thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, người còn hơi thở chỉ lác đác mà thôi.
Ngay trước cốc khẩu hắn từ từ dừng lại.
“Ra đi.” Chậm rãi quay người, Mạc Cầu nhìn sang một bên.
“Không hổ là thượng sứ của Tiên tông, tu vi tuy không cao lại có thể phát hiện được sự tồn tại của Hình mỗ.”
Từ trong bóng tối có một người chậm rãi đi ra, người này nheo mắt nhìn Mạc Cầu. Thân hình hắn cao lớn, lưng hùm vai gấu, tướng mạo không giận mà uy, khí tức từ trên người toát ra vô cùng cường hãn.
“Hình?” Mạc Cầu hơi trầm ngâm nói. “Hình Tả, gia chủ Hình gia, tu vi Luyện khí tầng thứ tám. Không nghĩ là ngươi lại chạy trốn đến chỗ này.”
Phủ Vân Lan tuy lớn, tu sĩ Luyện khí tầng tám lại không có nhiều. Mỗi người đều được quan tâm để ý đến. Hình Tả là một trong số đó. Mạc Cầu vốn nghĩ hắn khó mà thoát được một kiếp, ai ngờ đối phương tự nhiên xuất hiện ở chỗ này. Xem ra chỉ cần cố gắng một chút thì thật sự có cơ hội trốn khỏi đợt vây giết vừa rồi.
“May mắn mà thôi.” Hỉnh Tả đáp. “Xem ra thượng sự thật muốn ngăn đường đi của ta. Nếu vậy, chúng ta khó tránh khỏi một tràng tranh đấu.”
Nói xong, pháp lực trên người hắn tuôn trào, linh quang chợt hiện, một cỗ sát khí lăng lệ từ trong mắt phun ra.
“Cũng chưa chắc.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta không có hứng thú chặn đường của các hạ, nếu ngươi muốn đi thì lúc nào cũng có thể đi được.”
Nói xong hắn đưa tay ra hiệu.
“Xin mời.”
“Cái gì?”
“A!”
Hình Tả rõ là không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, nhất thời kinh ngạc trợn mắt. “Ngươi... ngươi sẽ không ngăn cản ta?”
“Đúng.”
“Ngươi muốn thả cho ta đi?”
“Mạc mỗ chỉ là không muốn động thủ.”
Hình Tả thở ra một hơi, bàn tay vừa nhấc, một thanh Ất Mộc phi kiếm lấp lóe ánh sáng vàng đã hiện ra tại chỗ. Hắn nhìn Mạc Cầu nói. “Nhưng tiếc là Hình mỗ lại không thể tha cho ngươi.”
“Ồ...”, Mạc Cầu cười khẽ. “Sớm biết như thế, các hạ cần gì phải làm bộ làm tích. Còn có ai nữa sao không ra nốt đi. Lôi huynh chắc cũng có mặt ở đây chú.”
Nói xong hắn nhìn về một mé rừng rậm.
“Rầm rầm...”
Cây cối lắc lư, Lôi Xương Dịch mang vẻ mặt phức tạp bước từ trong đó ra nhìn Mạc Cầu. “Mạc đạo hữu quả thật đã tới.”
Lôi Xương Dịch quả thực cũng có mặt ở chỗ này.
“Xem ra, người đồng ý thả Hình gia chủ đi không phải là ta, mà chính là Lôi huynh đây.” Mạc Cầu lên tiếng.
“Không sai.” Hình Tả gật đầu. “Lôi huynh hứa với ta, chỉ cần giết đạo hữu thì sẽ tha cho Hình gia chúng ta một đường thoát. Cho nên... thật xin lỗi.”
“Lôi Xương Dịch.” Mạc Cầu ra chiều suy nghĩ một chút rồi nói. “Ngươi muốn giết ta?”
“Mạc đạo hữu.” Lôi Xương Dịch giữ vẻ mặt lạnh lùng. “Tiểu nữ Lung Nguyệt là do ngươi giết đúng chứ?”
“Lôi Lung Nguyệt kết hợp với người của Hợp Hoan Tông, bị bọn chúng kê hoặc mà không biết, ta chỉ là thay Lôi huynh thanh lý môn hộ.” Mạc Cầu đáp. “Bởi vì việc đó mà ngươi muốn giết ta?”
“Không sai.” Lôi Xương Dịch trầm giọng. “Mối thù giết con không đội trời chung. Biết rõ hung thủ đang ở trước mắt, ta sao có thể bỏ qua đây.”
“A...”, Mạc Cầu bật cười. “Lôi huynh, Lôi Lung Nguyệt đúng là bị ta giết chết, nhưng sao ngươi lại biết chuyện đó? Chẳng lẽ ngươi cũng cấu kết với người của Hợp Hoan Tông? Mặt khác,” hắn hạ thấp giọng, “Vì nữ nhi mà đắc tội với Thương Vũ Phái, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
“Việc này không cần đạo hữu phải bận tâm.” Lôi Xương Dịch nhếch mép. “Chỉ có thể nói việc ngươi làm khiến người ta ai oán, hôm nay chính là ngày mất mạng của ngươi.”
“Lôi huynh, chớ nói nhảm với hắn làm gì.” Hình Tả buồn bực. “Đề phòng vạn nhất, tốc chiến tốc thắng.”
“Ừm.” Lôi Xương Dịch gật đầu, pháp quyết bấm ra, một thanh Tử Quang Chùy lấp lóe đập về phía Mạc Cầu.
Hình Tả vung tay áo, Ất Mộc phi kiếm bay lượn giữa trời, kiếm quang chưa đến mà mặt đất đã mọc đầy dây leo. Hai người mang sát tâm từ trước, ra tay là không lưu tình.
Mạc Cầu giữ vẻ mặt lạnh nhạt, tay áo khẽ vung, Ly Hỏa Kiếm lao ra vừa định ra tay thì ánh mắt đột nhiên co rút lại.
“Bạch!”
Thân hình hắn lóe lên, lùi về sau đến hơn mười trượng. Tại vị trí hắn vừa đúng có một cây châm dài hơn một thước cắm xuống.
“Huyền Dâm Thần Châm.”
“Đệ tử Hợp Hoan Tông.”
“Không ngờ...” Nhìn cây châm dài quỷ dị, Mạc Cầu khẽ than. “Lại có nhiều người xuất hiện như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận