Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 123: Nhận thân

Nhị đệ tử Tả Tư Minh của Hứa lão đã qua đời, chả trách mấy năm gần đây không thấy có tin tức gì. Mà không chỉ có vậy, tòa nhà Lê Hoa cũng bị người nhà ông ấy bán mất, giờ nó đã thuộc về một gia đình khác.
Cũng may, vẫn còn một chút mạnh mối.
“Sau khi Tả đại phu qua đời, thế thiếp của hắn liền tiến hành tranh đoạt tài sản, cả một khoảng thời gian ấy mọi người quanh đây không được yên ổn. Về sau chính thê Ngô thị mua lại tòa nhà, chia cho các vị thiếp thất mỗi người một phần. Hiện giờ Ngô thị ở đâu lão hủ cũng không biết, nhưng hiệu thuốc Tả Nhị lang thì vẫn ở Dương Lâu Nhai.”
Dương Lâu Nhai!
Đây là một trong ba đường phố của nam thành, phần lớn là các cửa hàng lấy thực phẩm, dược thiện làm kế sinh nhai.
Đến buổi trưa, mặt trời chói chang. Hiệu thuốc kinh doanh không được khá, sau khi tiễn hai khách nhân ra về, Tả Văn Bác đang nằm ở phía sau nghỉ ngơi. Vừa nhắm mắt được một lúc, gã sai vặt đã chạy vội vào tìm.
“Chưởng quản.” Hắn ngạc nhiên kêu lên. “Bên ngoài có hai người tới, nói là thân thích của ngài ở xa đến.”
“Cái gì?” Tả Văn Bác mở mắt, ngây ra một lúc.
Tả gia chỉ là một nhà nhỏ, thân thích nằm cả trong phủ Đông An này, làm gì có người ở xa?
Có ai đó bày chuyện tống tiền hay sao?
Hắn nhíu mày, uể oải đứng dậy khỏi cái ghế rồi khoát tay.
“Đi, mau qua xem một chút.”
“Vâng.” Gã sai vặt trả lời, hai người một trước một sau đi ra đằng trước. Vừa bước vào phòng đã thấy hai người trẻ tuổi đứng ở trước sân.
Là hai người một nam một nữ. Nam tử màu da hơi ngăm đen, tướng mạo bình thường, nhìn khá giống một tên sơn dân từ trên núi xuống. Nữ tử còn lại dáng gầy gò, mặc dù đã cố tình ngụy trang một chút những không dấu được tướng mạo tú lệ. Hai người điệu bộ bình thản, trong ngực nữ tử đang ôm là một cái bao đựng đồ lớn, nhìn qua không giống phương lừa đảo.
“Hai vị...”, Tả Văn Bác cẩn thận quan sát kỹ hai người rồi mới ôm quyền chắp tay. “Xin hỏi xưng hô thế nào?”
“Ngươi là thế huynh Văn Bác phải không?” Tần Thanh Dung thi lễ với nam tử trung niên trước mặt, hai mắt ửng đỏ, âm thanh đã hơi nghẹn ngào.
“Chúng ta từ Giác Tinh Thành đến. Ta là Tần Thanh Dung, đây là sư đệ của ta tên Mạc Cầu. Xin chào thế huynh.”
“Giác Tinh Thành? Tần Thanh Dung.” Tả Văn Bác lộ vẻ suy tư, chần chừ một chút rồi đột nhiên vỗ bàn tay hô lên. “Ta nhớ ra rồi, họ Tần, ngươi là nữ nhi của Tần sư thúc à?”
“Chính là Thanh Dung đây.” Nàng cúi đầu xác nhận. “Lần này ta không báo mà đến thật là thất lễ.”
“Chuyện này...”, Văn Bác cười ha hả, đưa tay chỉ ra phía sau. “Nhanh. Nhanh vào bên trong ngồi. Hơn hai mươi năm rồi, không nghĩ là ta còn có thể gặp người từ Giác Tinh Thành tới. Chuyện này thực sự là...”
“Ai!”
Hắn thở dài một tiếng rồi nói tiếp.
“Đúng rồi, mau cất đồ đạc đi, trời cũng không còn sớm nữa, ta sẽ an bài quán rượu đưa đồ tới ăn uống. Có chuyện gì trong bữa cơm chúng ta từ từ nói.”
Đối với người ở Giác Tinh Thành, hắn mới chỉ được nghe cha hắn nói lại mà thôi, cũng đã mấy chục năm, mọi chuyện mơ hồ không còn rõ nữa.
Nhưng sư đồ có thể so với phụ tử, nói là bà con xa cũng không hẳn đã sai. Thậm chí có khi quan hệ của sư đồ còn gần gũi gắn bó hơn. Hơn nữa biết việc này cũng chỉ có mấy người trong Tả gia nhà hắn, người ngoài rất khó giả mạo.
“Thế huynh.” Nàng nhìn thấy thế huynh cũng chỉ được nói qua trong thư tín thì tâm tình cũng hơi kích động, âm thanh trở nên run rẩy.
“Đây là tro cốt của cha ta.”
“A!” Tả Văn Bác biến sắc. “Đã có chuyện gì vậy? Sau khi gia phụ qua đời, Tả gia cũng xảy ra biến cố, gần như mất hoàn toàn liên lạc với người ở Giác Tinh Thành.”
Giác Tinh Thành cách phủ Đông An ngàn dặm xa xôi, vị thế muội này lại có thể không ngại gian khổ mang tro cốt từ xa mà đến. Chỉ nghĩ đến đây, Tả Văn Bác đã không khỏi cảm khái.
Đây là việc xứng đáng khiến cho người ta phải kính nể!
“Việc này nói ra thì dài lắm.” Thanh Dung lộ vẻ mặt phức tạp. “Tóm lại, ở Giác Tinh Thành, ngoài trừ một vị sư huynh ra thì Thanh Dung cũng không còn người thân nào nữa.”
“Vậy sao...”, Hai mắt Tả Văn Bác lại chớp động, cuối cùng hắn thở dài. “Xem ra thời gian qua thế muội đã chịu không ít vất vả rồi. Nhưng không sao, đã tới đây thì coi như đã về đến nhà mình. Người cứ an tâm ở lại.”
Sau đó hắn quay ra hướng một tên sai vặt rồi hô lên.
“Tráng tử, mau đi gọi một bàn rượu thịt đưa tới, nhanh lên.”
“Vâng.” Tên sai vặt vội vàng chạy ra ngoài.
Tần Thanh Dung khẽ mím môi, trên đường đi nàng vẫn thấp thỏm không an, xem ra vị thế huynh này cũng không phải người bạc tình. Ít nhất ở phủ Đông An này, hai người bọn họ không đến nỗi không có nơi nương tựa.
Dùng cơm xong, Tả Văn Bác lại dẫn hai người đi về nhà trong. Hiệu thuốc chỉ là nơi làm ăn, họ không ở đây mà ở tại nhà cách đó hai ngõ.
“Sau khi cha ta qua đời, di nương gây nên một phen ầm ĩ, gia mẫu ta súc khỏe ngày một sa sút. Hiện giờ đã rất ít khi ra ngoài.”
Đẩy cửa ra, Tả Văn Bác dẫn hai người đi vào bên trong, vừa đi vừa kể chuyện trong nhà. “Cũng may đệ muội trong nhà hiểu chuyện vẫn thường làm bạn chăm sóc cho người, hiện giờ tâm tình đã tốt hơn nhiều.”
“Đệ muội.” Tần Thanh Dung nhỏ giọng hỏi. “Văn Viễn sư đệ đã thành hôn rồi sao?”
Văn Viễn trong lời nói của Tả Văn Bác chính là người con nhỏ tuổi nhất của Tả Tư Minh, cùng tầm tuổi với Mạc Cầu, hẳn cũng dã mười tám tuổi, đến tuổi thành hôn rồi.
“Đúng vậy.” Tả Văn Bác gật đầu. “Hắn cưới nữ nhi của Lưu gia, cũng là một nhà thuốc gia truyền, nó còn là đệ tử của Linh Tố Phái.”
“Linh Tố Phái?” Tần Thanh Dung và Mạc Cầu đồng loạt liếc nhìn nhau. “Thế huynh chẳng lẽ không phải...”
“Ta sao?” Tả Văn Bác lắc đầu. “Xem ra thế muội không biết rồi, sau khi sư tổ rời đi, cha ta cũng từ từ rút lui khỏi Linh Tố Phái. Từ đó về sau Tả gia không còn ai gia nhập môn phái ấy nữa.”
Nói đến việc này tâm tình hắn có vẻ biến động, có tiếc nuối, có cam chịu, nhưng dần dần cũng trở lại bình thường.
“Việc này...”, Tần Thanh Dung cũng im lặng gật đầu.
Không bao lâu sau, ba người đi vào trong nội viện, thẳng tới chỗ gặp Ngô thị.
Ngô thị từng có quan hệ tốt với mẹ của Tần Thanh Dung, bây giờ gặp được nàng thì tất nhiên là vui vẻ mừng rỡ. Sau khi hỏi rõ tình hình ở Giác Tinh Thành thì hai mắt lại nhỏ lệ, liên tục thở dài.
“Năm đó, ta mới vào nhà họ Tả, mẹ ngươi là người thân duy nhất của ta, lúc đó chúng ta vẫn hay cùng nhau chơi đùa. Cha ngươi ta thấy chẳng khác nào khúc gỗ, không hiểu sao mẹ ngươi lại coi trọng hắn... Lúc còn nhỏ, mẹ ta vẫn hay nhắc đến bá mẫu...”
Ngô thị kéo Thanh Dung lại, kể từng chuyện xưa, hai người vừa nói vừa rơi nước mắt. Hoàn cảnh này nam nhân tất nhiên là không tiện xen vào.
“Mạc sư đệ.” Bên ngoài, Tả Văn Bác nhìn Mạc Cầu đang ngồi xuống hỏi. “Ta xưng hô như vậy ngươi không có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Mạc Cầu chắp tay. “Tả sư huynh không cần phải khách khí, các ngươi coi ta với sư tỷ như là người một nhà là tốt lắm rồi.”
“Được.” Tả Văn Bác gật đầu, vẻ mặt vui mừng.
“Sư đệ, ngươi có thể đi cùng thế muội bôn ba ngàn dặm tới phủ Đông An, phần nhân tình này đủ chứng minh ngươi không phải người ngoài. Đúng rồi, sư đệ đã từng học qua Thanh Nang Dược Kinh rồi chứ?”
“Đã từng học qua.” Mạc Cầu gật đầu.
“Cả bộ?”
“Cả bộ.”
Tề Văn Bác nghe câu trả lời thì lộ vẻ ngạc nhiên ngoài dự định,
Y thuật vốn khó học thành thục, muốn học sơ thành cũng cần tới hai mấy ba mươi tuổi, trong khi đối phương lại còn khá nhỏ. Thanh Nanh Dược Kinh truyền lại từ phái Linh Tố, học hết quyển thượng đã có thể gọi là đại phu.
Có lẽ bên Giác Tinh Thành không có người kế tục nên sư thúc mới đem y thuật truyền thụ hết cho người này chăng?
“Ừm...” Hắn hơi trầm ngâm nói. “Không biết tới đây Mạc sư đệ có dự định gì không?”
Ở trong phòng, Ngô thị nắm chặt tay Tần Thanh Dung, dịu dàng nói. “Ngươi đã đến đây thì hãy coi như đây là nhà của mình, không cần phải khách khí. Ta còn ở đây, chi phí ăn mặc sẽ không để ngươi phải túng thiếu.”
“Bá mẫu”, thân thể Tần Thanh Dung run lên, nàng vô cùng cảm động, trong nhất thời có cảm giác như lại được thấy mẫu thân của mình.
“Đúng rồi, còn đứa nhỏ đi cùng với ngươi nữa.” Ngô Thị chợt nhớ ra. “Hắn là sư đệ của ngươi, chắc cũng hiểu biết một chút y thuật chứ? Nếu đúng thế thì hắn có thể đến hiệu thuốc làm việc với Văn Bác, mỗi tháng đều có tiền, cũng coi như đảm bảo cuộc sống.”
“Bá mẫu.” Thanh Dung động lòng, nàng từ từ quỳ xuống đất. “Thanh Dung muốn cầu xin bá mẫu một chuyện.”
“Ngươi làm gì vậy?” Ngô thị vội nói. “Ngươi mau đứng lên, có chuyện gì từ từ nói là được. Ngươi yên tâm, dù y thuật hắn không tốt, Văn Bác vẫn có cách lo cho hắn.”
“Không.” Tần Thanh Dung lắc đầu. “Y thuật của sư đệ rất tốt, đệ ấy còn giỏi hơn ta nhiều. Nhưng hắn hy vọng có thể gia nhập một danh môn đại phái để học nghệ, mong bá mẫu giúp đỡ cho.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận