Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 208: Sát

Hàn phong thổi ngược, mặt đất đá cứng rắn bị lực lượng lớn cày thành rãnh sâu. Lão giả Tiên thiên mặc bào trắng đứng ở giữa, tóc bay trong gió, gương mặt hiện một tầng sương lạnh đang cúi xuống nhìn ngực mình. Ở trên đó có một cái khe nho nhỏ, từ trong đó chảy ra một giọt tiên huyết.
“Không tầm thường!” Hắn làm ra vẻ mặt kinh ngạc, hạ giọng tán thưởng. “Rõ ràng tu vi của ngươi không cao lại có thể bức lão phu đến mức này. Tiểu bối, ngươi có thể tự ngạo!”
Với thân phận và địa vị của hắn, những cao thủ bình thường có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng cũng chưa chắc đã được lão tán dương như thế.
Mạc Cầu đứng dậy một cách khó khăn, trên mặt cũng hiện một tầng sương lạnh. Bên cạnh hắn, hành thi bị băng tinh bao phủ nhưng vẫn không ngừng giãy giụa. Xem ra muốn thoát ra ngoài còn cần thêm một khoảng thời gian nữa mới được.
Lão giả mặc bào trắng không vội ra tay, ánh mắt lão chuyển sang nhìn vào thanh kiếm trên tay Mạc Cầu nói. “Thừa chỗ trống mà vào, phát sau nhưng đến trước, những kiếm pháp như thế không thiếu, nhưng chỉ với tu vi Nhị lưu lại có thể phá giải mười ba chiêu tuyệt học của ta thì trên đời chỉ có một môn kiếm pháp có thể làm được việc này.”
Nói đến đây âm thanh của hắn khẽ run lên, vẻ mặt như đang nhớ lại một việc xảy ra đã từ lâu lắm.
“Vô Định Kiếm! Kiếm xuất định càn khôn, võ giả đệ nhất nhân!”
“Thật không ngờ, hơn bảy mươi năm qua đi, môn tuyệt thế kiếm pháp này lại được tái hiện ở nhân gian.”
Cao thủ đạt tới Tiên thiên, tuổi thọ có thể kéo dài hơn một trăm tuổi. Vị lão giả tóc trắng này trên mặt mang nhiều nếp nhăn, khả năng tuổi của lão đã vượt qua bảy mươi từ lâu, rất có thể lão đã từng gặp Vô Định lão nhân.
“Tiền bối.” Mạc Cầu vận chân khí để điều hòa khí huyết trong cơ thể, khu trục hàn khí rồi trầm giọng nói. “Tại hạ thực không có ý đối địch với các ngươi, không biết tiền bối có thể giơ cao đánh khẽ, lưu lại một con đường sống?”
Hắn biết khả năng này không lớn, nhưng dùng nó để kéo dài thời gian cũng tốt.
“Nghe giọng của ngươi ta đoán ngươi cũng còn trẻ mà đã có kiếm pháp tinh diệu như thế, tiền đồ sau này thật không thể hạn lượng.” Lão giả cảm khái, rồi đột ngột nghiêm giọng. “Nhưng... Vô Định lão nhân không có người nối dõi, khi về già ở trong Lục phủ, môn kiếm pháp này cũng được lưu ở đó. Cho nên, ngươi hẳn là người của Lục phủ.”
Âm thanh lão trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. “Đã là người của Lục phủ thì không thể để ngươi sống được.”
Vừa dứt lời, hắn đã lao vút tới. Thân thể còn ở trên không, năm ngón tay đã vươn về trước, trảo lực ngưng thiên hung hăng bổ xuống. Năm ngón tay như năm lưỡi câu, chân khí Tiên thiên đè ép khiến không khí cũng như ngưng đọng lại, dồn ép rồi bị xé rách thành từng mảng.
Đã biết Mạc Cầu mang Vô Định Kiếm trên người, hắn tất nhiên hiểu rõ chiêu thức tinh diệu thế nào cũng là vô dụng, chỉ làm cho đối phương nắm được hạn chế trong chiêu thức của bản thân mà thôi. Cách hay nhất là dùng võ kỹ, dùng tu vi mạnh mẽ để nghiền ép đối phương.
Quả nhiên, Mạc Cầu thấy thế thì biến sắc, nhất thời bối rối mà không kịp xuất kiếm. Hắn nhấp môi, nhanh chóng thổi vào cái huân gốm trước ngực.
“U... u... u...”
Âm thanh mênh mang vang lên, lão giả Tiên thiên chưa kịp hiểu chuyện gì thì nơi khóe mắt đã thấy xuất hiện mấy bóng đen đánh tới.
“Bạch!”
Thế tới của những bóng đen này rất nhanh và mạnh mẽ.
“Cái gì vậy?” Hắn vô thức nghiêng đầu, đồng thời biến hóa trảo thể. Trảo ảnh như lưới bao phủ lấy bóng đen. Cao thủ Tiên thiên có thể cảm nhận tinh khí bên trong, cảm nhận thiên địa bên ngoài, chân khí trong người cơ hồ có thể hư hóa thành thật, trảo lực xuất ra có thể so với binh khí thượng phẩm.
“Xì...”
Âm thanh đứt xé vang lên liên tục, mấy bóng đen đột kích như bị lưỡi dao cắt ra rơi xuống mặt đất. Hắn định thần nhìn lại thì nhận ra chúng chính là những con nhện màu đen to như nắm đấm.
“Tê tê...”
“Chi chi...”
Cùng lúc đó xung quanh hắn liên tục vang lên những tiếng kêu kỳ quái, từng con nhện lớn nhỏ khác nhau từ bốn phương tám hướng vọt tới dồn dập như sóng triều. Là một cao thủ Tiên thiên, lúc này hắn cũng không binh tĩnh được, cả người căng ra. Nhưng hắn cũng tỉnh táo lại rất nhanh rồi nhìn thẳng Mạc Cầu.
“Ngươi đang làm trò quỷ gì vậy.”
Trong tiếng quát khẽ, lão giả hóa thành một cái bóng mờ lao về phía đối phương. Tay áo dài của hắn khẽ lắc, một cỗ hàn phong thổi ra tứ phương làm cho rất ít độc vật đang đột kích về phía lão có thể tới gần.
Dù đối phương có đang dở trò gì, chỉ cần hắn chế trụ được thì dị tượng nơi này sẽ biến mất.
“Tiên thiên!”
Đối mặt với thế công của dối phương, hai mắt Mạc Cầu ngưng trọng, thân thể khẽ cúi xuống, một đao một kiếm hoành ngang trước người.
Âm Dương Thác Loạn Đao. Độc Sát Kiếm. Tu La Đao. Vô Định Kiếm... Rất nhiều võ kỹ lần lượt lóe ra trong suy nghĩ của hắn, nhưng đối mặt với một cao thủ Tiên thiên thì chiêu thức tinh diệu thế nào cũng trở nên yếu kém chẳng còn mấy tác dụng. Nhưng hắn không muốn chết, nên nhất định phải tranh giành lấy một đường sinh cơ.
“Ông...”
Đao kiếm run rẩy, Hắc Sát chân thân toàn lực ứng phó, một cỗ ý chí mạnh mẽ toát ra từ người hắn khiến đối phương không khỏi trầm sắc mặt.
“Giãy chết mà thôi!”
Lão giả lẩm bẩm, thân thể lóe lên, Hàn Bằng Trảo từ trên trời vồ xuống. Mạc Cầu mở to mắt, từ trong thức hải hiện ra rất nhiều pháp môn, cuối cùng giao thoa với nhau thành một vòng sáng.
“Đinh...”
Trường kiếm nghiêng nghiêng đâm ra, quỹ tích khó hiểu vừa đúng đâm trúng vào điểm yếu trong chiêu thế của đối phương, đồng thời trường đao biến ảo theo kình lực xoắn ốc chém ra, xé nát chân khí Tiên thiên để mở ra một khu vực an toàn. Một đao một kiếm điên cuồng huy múa tạo thành một màn sáng che chắn trước người.
“Oanh...”
Phía trước hắn chân khí như bão táp, hàn băng chân khí cuồn cuộn như sóng biển đánh vào tạo nên những âm thanh ken két rung động đè ép đao kiếm. Tu vi đối phương quá cao, lực đạo mạnh mẽ vượt trội, dù Mạc Cầu dốc hết toàn lực thì chỉ qua thời gian một hai lần hô hấp là đã cảm thấy hết chống đỡ nổi.
“Ừm!” Thốt ra một tiếng bực bội, Mạc Cầu nhanh chóng rút lui. Trên đường rút, đao trái kiếm phải trên tay hắn điên cuồng bổ ra, cả người như một quả cầu có gai đâm tua tủa. Vô Định Kiếm kết hợp với đao kiếm trong tay hắn làm cho lực đạo tuy không mạnh nhưng mỗi lần xuất ra đều vừa vặn chặn đứng sát cơ của đối phương.
Đến một lúc...
“Răng rắc!”
Trên thân đao kiếm lần lượt hiện ra những vết nứt. Binh khí của hắn không tồi nhưng cũng không thể chống mãi được sự tàn phá do chân khí Tiên thiên của đối phương gây ra.
“Chết đi.” Lão giả mặc bào trắng giận dữ.
“Oanh!”
Cách đó không xa, băng tinh nổ tung, hành thi thoát ra liền gào lên một tiếng, giang hai cánh tay lao thẳng tới. Hai mắt Mạc Cầu ngưng tụ, chân khí thuần dương súc tích mấy năm nay trong thể nội cũng tuôn trào ra cả.
“Răng rắc...”
Đao kiếm trên tay hắn không chịu nổi vỡ nát, rất nhiều mảnh mỡ bay tán loạn. Mạc Cầu buông tay, bàn tay nắm thành quyền đầu mang theo quyền phong như đám lửa đánh ra.
Vô Định Kiếm tuy là kiếm pháp nhưng lại không câu nệ chỉ tại kiếm pháp. Hắn lấy quyền làm kiếm đều có thể thi triển ra được. Thời khắc quyền đầu xuất ra, pháp môn phát lực chính là Đại Hắc Thiên Quyền Phong của Hắc Sát Giáo, song quyền liên hoàn mang theo lực lượng muốn phá cả núi đá.
“Oanh!”
Kình khí bạo tán, dưới sự ứng phó toàn lực của Mạc Cầu và hành thi bên cạnh, lão giả Tiên thiên đang vọt tới cũng thoáng đình trệ lại. Cùng lúc đó, mấy chục con nhện to bằng cái chậu hung hăng đâm tới. Mỗi cái chân nhện đều giống như một thanh trường thương kéo theo tiếng gió rít gào.
Trọng Huyền Độc Chu!
“Tê!”
“Đinh...”
“Xì...”
Tiếng đứt đoạn vang lên liên tục. Thế tới của mấy con nhện không yếu nhưng thực lực không đủ để tạo thành uy hiếp đối với lão giả. Gặp phải năm ngón tay lão hóa thành lưỡi đao quét ngang, từng con nhện bị nó chém đứt đoạn mất mạng. Nhưng nơi này không chỉ có vài con nhện như thế. Số lượng chúng lao ra ngày một nhiều.
“Rầm rầm...”
Từ trong khu rừng, bóng nhện lắc lư liên tiếp chạy tới. Trong thời gian ngắn, cả nơi này đã bị bao trùm bởi rất nhiều loài nhện độc. Lão giả mặc bào trắng không sợ đám nhện vây công nhưng có một số loại độc cũng làm hắn chùn tay, động tác trên người không khỏi chậm lại.
“Bạch!”
Tốc độ Mạc Cầu nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt tránh thoát khỏi trung tâm cuộc chiến, hắn không dám ngơi nghỉ, ngay lập tức đưa huân gốm lên thổi. Ngay từ ban đầu hắn cố tình chạy về nơi này là vì biết ở đây tiềm ẩn rất nhiều nhện độc và độc vật để hắn lợi dụng. Chỉ cần có đủ thời gian và không bị đối phương kiềm chế, hắn tin có thể dựa vào số lượng độc vật nơi này ép chết ngay cả cao thủ Tiên thiên.
Từ trên cao nhìn xuống, quần thể nhện ùa ra từng đàn quây kín lão giả. Bất kể hắn trốn đến nơi nào cũng đều bị đám nhện bao vây xúm lại. Tình thế đột nhiên biến chuyển.
“A!”
Lão giả Tiên thiên ngửa mặt lên trời gào thét. Lão đưa mắt nhìn xung quanh, thấy đâu đâu cũng là nhện mà không thấy tung tích Mạc Cầu đâu nữa. Mỗi lần hắn muốn trốn ra thì đều bị hành thi liều mạng ngăn cản.
Hắn trợn mắt, mười ngón tay đột nhiên nhấn mạnh.
“Hàn Băng - Ngạo Tuyết Lăng Sương!”
Một đoàn chi khí lạnh lẽo nổ tung, quét sạch một vùng không gian rộng đến mấy trượng. Trong khu vực này, mọi vật đều bị đóng băng.
“Oanh!”
Băng tinh nổ tung, rất nhiều thi thể nhện bị chia năm xẻ bảy, một thân ảnh từ đó lao vút ra.
Chính là lão giả Tiên thiên mặc bào trắng! Hắn bay lên không trung hơn mười mét thì nhìn thấy vị trí Mạc Cầy, hai tay hắn chấn động, trảo thế như mũi diều hâu bổ thẳng tới. Sát khí trong mắt như hóa thành thực chất.
Chỉ là một tên tiểu bối Hậu thiên mà khiến hắn nhiều lần luống cuống, không giết đối phương thì hắn khó mà giải tỏa mối hận trong lòng.
“Chi chi...”
Tiếng rít từ bên cạnh hắn lại vang lên, hai con Trọng Huyền Độc Chu gào thét xông ra nhưng không giống với những con độc vật khác, đối tượng tấn công của hai con nhện độc này bao gồm cả lão giả Tiên thiên và bản thân Mạc Cầu. Thậm chí hận ý của nó đối với Mạc Cầu còn lớn hơn ác ý dành cho lão giả.
Bọn chúng đã có chút ít linh tính, không chịu để Ngự Thú chi thuật sai khiến như vậy. Chúng đều nhìn ra ai mới là người gây ra tình trạng này.
Trọng Huyền Chu Vương! Nó chính là linh vật, là dị loại trong truyền thuyết, cũng là vương giả ở nơi đây.
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, thân hình lóe lên không chạy mà tiến, khinh công được thúc đẩy tới đỉnh điểm đánh tới.
“Phốc xích!”
Chu vương còn chưa tới gần, dưới bụng nó đã phun ra mạng nhện che kín bầu trời trùm về phía Mạc Cầu. Nhưng hắn đã có dự phòng từ trước, thân thể còn ở trên không đã rẽ ngoặt để lộ phía sau là lão giả mạc bào trắng. Lão giả không hề biết suy nghĩ của bọn nhện, chỉ cho rằng chúng được đối phương triệu hồi tới làm trợ thủ.
Giữa không trung, hắn thu bớt chưởng thế, một cỗ hàn ý cuồng bạo phun ra.
“Hàn Băng - Thiên Cương Liệt Sát!”
“Răng rắc...”
Từng luồng hàn khí chí hàn như những còn cự mãng bổ nhào về phía trước, lao về phía một người và hai nhện. Chu vương né không kịp bị đóng băng tại chỗ. Con còn lại điên cuồng gào thét, chân nhện như gọng kìm bay múa, dưới bụng nó liên tiếp phun ra mạng nhện.
Tơ nhện nó phun ra không sợ khí lạnh của hàn băng, trực tiếp dính vào thân thể lão giả Tiên thiên. Sáu cái chân nhện lao nhanh tới như một cái máy muốn bao bọc tất cả vào bên trong. Hành thi ở phía sau vừa thoát khốn cũng rít lên một tiếng trong lúc lao đến. Nhất thời, hai người một nhện và một hành thi và rất nhiều độc vật xung quanh bám lấy nhau, cả chiến trường trở nên hỗn loạn.
Lão giả Tiên thiên chủ quan bị mạng nhện quấn lấy quăng trên mặt đất nên không thể né tránh đòn tấn công của hành thi.
“Ba!”
Hành thi dùng hai tay ôm chặt, lực đạo mạnh mẽ có thể chấn vỡ cả đá núi nhưng khi ôm đối phương lại có cảm giác như đang ôm một khối băng lạnh lẽo, thân thể nó cũng dần trở nên cứng nhắc.
“Ngao!”
Ngay lúc đối phương sắp sửa thoát ra, hành thi đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét. Miệng nó mở lớn, răng nanh nhe ra cắn về phía cổ họng đối phương.
“Răng rắc...”
Chân khí họ thể bị hành thi cắn nát, dư thế không dứt tiếp tục đâm vào cổ lão giả.
“A!...”
Thân thể lão cứng đờ, lão ngửa mặt lên trời gào thét, chân khí xung quanh trào lên bức ra bốn phía. Trong nhát mắt, hai tay hành thi bị đè nét tạo thành một cái khe hở, băng hàn với tơ nhện cũng lộ vẻ không chống chịu thêm được nữa, thời điểm nào cũng có thể bị đối phương phá vỡ.
Cách đó không xa, Mạc Cầu đang áp chế khí tức, hắn nhìn thấy vậy thì vội vã lắc tay, nhuyễn kiếm bên hông hiện ra thẳng tắp.
“Coong!”
Tiếng kiếm ngân vang, kéo theo đó là một vòng kiếm quang sáng ngời như lưu tinh, trong chớp mắt đã tới gần đối phương.
Thập Bộ Nhất Sát!
Trải qua vô số lần thôi diễn, ngàn vạn lần thử nghiệm, dung hợp vạn pháp làm một làm cho tốc độ xuất chiêu và góc độ xuất kiếm này có thể xưng là hoàn mỹ. Với định lực của lão giả Tiên nhiên, nhìn thấy một kiếm này cũng không khỏi kinh hãi.
“Răng rắc...”
Từng tầng băng tinh bị phá vỡ hiện ra vô số khe hở, lưỡi kiếm cuối cùng cũng điểm trúng mi tâm đối phương.
“Bành!”
Chân khí ngưng tụ tại đỉnh lưỡi kiếm nổ tung. Lực lượng cuồng bạo xé rách da thịt, xoắn nát gương mặt, xâm nhập vào trong đầu phá tung nửa cái đầu của đối phương. Không khí lạnh lẽo trắng toát bị tiên huyết nhuộm đỏ đầy trời.
“A!”
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên trong hạp cốc. Một luồng hàn khí màu trắng ngưng tụ thành sóng lớn rồi nổ vang, quét sạch hơn mười trượng xung quanh, hủy diệt vạn vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận