Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 529: Tiến lên

Chân Ngôn Chú!
Lục Thập Tứ Căn Mạch tâm pháp.
Cửu Cực Huyền Cương kình.
Song Long giản.
Tâm Trai pháp.
Trừng Tịnh Ngọc Yếu tâm kinh.
Lục Diệp tâm kinh!...
Rất nhiều pháp môn đến từ Tuệ Nguyên sư thái, Thanh Tùng đạo trưởng, Lục Liễu tiên tử, Kháng Kim Long... trong đó có Chân Ngôn Chú là không đầy đủ. Thanh Tùng đạo trưởng chịu đủ mọi tra tấn trong Địa Ngục Đồ, cuối cùng vẫn bị sưu hồn lấy đi công pháp.
Mấy người bọn họ đều là cao thủ đỉnh tiêm, pháp môn sở tu tất nhiên cũng tinh diệu. Có thể lúc trước Trác Bạch Phượng nhìn chúng không vào mắt, nhưng Mạc Cầu lại khác. Hắn có thể nhìn ra được, pháp môn trong giới này có không ít chỗ tinh diệu có ích lợi với hắn. Nhất là Diêm La Tâm Kin, Địa Ngục Đồ có thể nhân đây mà tiến giai thêm. Nói không chừng, sau khi vượt khỏi giới này, thu hoạch quan trọng nhất với hắn không phải phần thưởng của tông môn mà chính là những công pháp này đây.
Tất nhiên, bị giới hạn bởi quy tắc ở động thiên này, nếu muốn tiến bộ thêm một bước, dù thế nào hắn cũng phải trở về.
“Bành!”
Cách đó không xa, mặt đất rung động, một bóng người từ đó nhảy lên cao rồi đáp mạnh xuống phụ cận. Người kia mang vẻ mặt ngưng trọng, màu da tái nhợt, đôi mắt như mắt người chết đục ngầu. Bộ thân thể này căn bản là đã chết.
“Cương thi.” Mạc Cầu gật đầu. “Thì ra là vậy, ngươi giấu một cỗ thi thể ở đây, chắc đã muốn đi theo con đường Cương thi đạo từ trước rồi?”
“Không sai.” Kháng Kim Long mở miệng. “Vãn bối dùng võ nhập đạo, không thông trận pháp, khi mất đi nhục thân thì thực lực sẽ rớt xuống thê thảm. Bộ thân thể này do một cao thủ tiền bối lưu lại, phụ thể luyện hóa có thể tiết kiệm công phu tu luyện mấy chục năm. Mà lại... Cương Thi đạo mặc dù khó đi nhưng lại có thể tăng thêm thọ nguyên, với vãn bối mà nói thì cũng không tính là thiệt.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Tàng bảo địa ở đâu?”
“Bên này.” Kháng Kim Long cúi đầu, nâng cánh tay lên chỉ về bên cạnh. “Ngay tại dưới thủy vực kia.”
“Tốt.” Mạc Cầu nhấc tay, năm ngón mở rộng chụp một trảo về xa xa.
“Rầm rầm...”
Nơi đó mặt nước khuấy động, dòng nước cuộn trào, phương viên hơn mười trượng như bị một cự lực vô hình nhấc cao lên. Một cái hòm sắt lớn từ trong nước cũng được lôi ra.
“Bành.” Cái hòm nặng nề rơi xuống mặt đất. Dù nhục thân đã không còn sinh sơ, Kháng Kim Long không kìm được, hai gò má co rúm, trong lòng vô cùng sợ hãi. Đối phương chỉ giơ tay nhấc chân đã có lực lượng như thế... E là Thiên sư cũng không hơn gì thế này!
“Cạch!”
Mạc Cầu phất tay áo, một vòng đao quang lướt qua, cái hòm sắt liền bật mở để lộ bên trong, nắp hòm vừa bật, linh quang đã hiện ra sáng chói. Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hắn khẽ gật dầu. Thanh Long Hội cất giữ được không ít đồ tốt, lần này lại mang đến tiện nghi cho hắn rồi.
Đến lúc Mạc Cầu cất xong đồ đạc lên đường trở về chỗ cũ thì gần đội ngũ đi cùng đã xuất hiện thêm mười mấy bộ thi thể. Mạc Cầu không cảm thấy lạ, hắn lãnh đạm.
“Lại có người tới đây?”
“Vâng.” Trang Hận Ngọc gật đầu. “Gần đây có một đám tội phạm, thực lực không tệ, tiếc là còn chưa biết người biết ta.”
Tiền thưởng của triều đình lại dễ cầm như vậy hay sao? Nàng hừ lên một tiếng khinh thường. Chỉ là phong quan gia tước hậu thưởng là đủ để đám mãng phu hung hãn này không sợ chết lao lên trước. Mấy ngày nay, chỉ là hộ vệ thôi cũng đã giết không dưới trăm người. Tề châu treo thưởng để giết người của Thái Ất Tông cũng là việc đã lan truyền đi khắp nơi. Số tiền thưởng cũng ngày một tăng nhiều thêm, người tới đây thực lực cũng ngày một mạnh hơn.
Mạc Cầu gật đầu, hắn định cất bước lên cỗ kiệu thì đảo mắt qua nơi nào đó xong thân hình lại dừng lại.
“Điền cô nương, ngươi bị thương rồi?”
“Tiền bối.” Điền Ỷ ôm cánh tay, sắc mặt trắng bệch, nàng nghe Mạc Cầu hỏi thì vẻ mặt lại vui mừng hân hoan rồi lắc đầu liên tục. “Ta không sao cả.”
“Sao lại không việc gì?” Điền Nhất Kính ở bên cạnh nhíu mày. “Vừa rồi nếu không nhờ Minh thúc ngăn đòn, một đao kia đã không đơn giản chỉ chém lên cánh tay tỷ như vậy.”
“Đã bảo là không có việc gì.” Điền Ỷ nhíu mày, quét mắt nhìn đệ đệ mình. “Ngươi không cần nói nhiều.”
Điền Nhất Kính bĩu môi.
“Trên đường đi đúng là đã làm phiền hai vị.” Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, hắn lấy ra một đôi kim giản. “Điền cô nương, tạm thời hãy dùng vật này để phòng thân.”
“A!” Điền Ỷ không khách khí, nàng gật đầu đưa tay nhận lấy đồ vật. “Đa tạ tiền bối.”
Kim giản vào tay, nàng đột nhiên hoảng hốt, bên trong thức hải hiện ra rất nhiều quyết khiếu, còn có một môn công pháp đỉnh tiêm. Có rất nhiều cảm ngộ hiện ra trong thức hải, khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng.
Song Long giản!
Cửu Cực Huyền Cương Kình.
Song giản vốn bị phi kiếm chặt đứt, trải qua thời gian được Mạc Cầu luyện hóa thì phẩm giai không lùi mà tiến, trọng lượng bản thân nó giảm mạnh, Điền Ỷ cầm trong tay mà không thấy nặng.
Mạc Cầu khẽ gật đầu rồi bước vào trong cỗ kiệu.
“Tỷ.” Điền Nhất Kính khẽ kéo Điền Ỷ, hắn nhỏ giọng. “Hay là chúng ta cứ rời đi, đi theo bên cạnh tiền bối thế này càng ngày càng nguy hiểm.”
“Không.” Điền Ỷ thu hồi kim giản, nàng lạnh nhạt. “Ngươi muốn đi thì cứ đi đi.”
“Vì sao vậy?” Điền Nhất Kính nhíu mày. “Chúng ta không thể nói là thân cận với tiền bối, đâu cần phải ở chung một chỗ, chưa nói đến lúc này tỷ cũng bị thương rồi.”
Trần Minh Hà ở bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn sang ra điều suy nghĩ.
“Là ta tự nguyên.” Điền Ỷ làm ra vẻ mặt bướng bỉnh. “Chẳng biết tại sao, lúc ta nhìn thấy tiền bối thì ta có một cảm giác rất thân thuộc, ngươi muốn đi thì tự đi đi.”
“Ngươi...” Điền Nhất Kính trợn mắt lên. “Ngươi thật sự điên rồi.”
Trong toa xe, Mạc Cầu ra vẻ trầm ngâm, ánh mắt hơi hiện lên gợn sóng. Có lẽ, thế gian này thật sự có Luân hồi chuyển thế, nếu không sao lại có người giống người đến thế?
Hắn lắc đầu, thu liễm tạp niệm trong lòng rồi lấy từ trong túi trữ vật ra một mai linh quả nuốt vào trong bụng. Sau khi luyện hóa, hắn lại ở trong thức hải đọc qua công pháp.
Đội xe vẫn tiếp tục tiến lên.
Nửa ngày sau đoàn người đã đi tới một hạp cốc.
“Đi đường vòng.” Trong cỗ kiệu vang lên tiếng của Mạc Cầu.
“Vâng.” Trang Hận Ngọc không hỏi nhiều, nàng vung tay, đội ngũ vòng qua hập cốc dọc theo đường núi gập ghềnh mà tiến lên. Chờ bọn hắn rời đi rồi, phía trên hạp cốc hiện ra máy thân ảnh, một người trong đó ra vẻ căm hận.
“Đáng tiếc, chúng ta chuẩn bị ba trăm tấm lôi phù đều bị lãng phí hết rồi.’.
“Đại ca, làm sao bây giờ?”
“Đi phía trước chặn bọn hắn lại.”
“Vâng.”
“Tiền bối”, màn xe kiệu xốc lên, Trang Hận Ngọc khom người mở miệng. “Rượu và đồ nhắm đã chuẩn bị xong.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu ra khỏi thùng kiệu.
“Hắc hắc...”
Đột nhiên từ nơi xa xăm không có ánh mặt trời ở trong rừng truyền đến một thanh âm quỷ dị. “Dư nghiệt Thái Ất Tông, giết được sẽ nhận vạn lượng hoàng kim, linh vật quỷ khí tùy ý. Triều đình chịu bỏ ra vốn liếng không nhỏ.”
“Là ai?” Trang Hận Ngọc sa sầm nét mặt, nàng ngẩng đầu hét lên. “Đồ vật tuy tốt nhưng còn phải xem có mạng để cầm hay không nữa. Ta khuyên các ngươi đừng tự tìm đường chết. Mấy ngày nay số lượng người chết trong tay chúng ta đã không dưới một trăm người, các ngươi muốn đi theo bọn họ sao?”
“Tiểu nha đầu thật là nói khoác mà không biết ngượng.” Có một thanh âm trầm thấp vang lên. “Chúng ta chờ đợi đã lâu, mảnh rừng này đã được bày ra Phong Hồn Niết Trận, chỉ cần bước vào trong thì dù là chân nhân cũng khó toàn mạng ra ngoài. Nói cho các ngươi biết, chúng ta chính là Mang Sơn tứ quỷ.”
“Giết cho ta.”
Lời vừa ra, âm phong đã đột khởi. Vô số sợi tơ màu đen từ bốn phương tám hướng đánh tới, màn tơ che khuất cả bầu trời, uy thế thật kinh người.
“Mang Sơn tứ quỷ?” Nghe vậy vẻ mặt của Trang Hận Ngọc cũng biến đổi, nàng lùi lại một bước, ánh mắt sợ hãi. “Các ngươi không ở Mang Sơn mà tới Tề châu làm gì?”
Bốn người này chính là những yêu đạo tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, thực lực mỗi người đều cực kỳ bất phàm. Bốn người này liên thủ đã từng mấy lần vây giết chân nhân, thậm chí mười mấy năm trước vì luyện bí pháp, bọn họ lấy trận pháp vây khốn một tòa quận thành đồ sát mấy vạn người.
Sau đó bọn họ bị cao thủ thiên hạ truy sát nhưng vẫn chạy được tới Mang sơn quỷ vực, cuối cùng trốn thoát một kiếp. Sao bây giờ bọn họ lại xuất hiện ở đây rồi?
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.” Một người mở miệng. “Lần này triều đình ra hứa hẹn, chỉ cần giết được dư nghiệt Thái Ất Tông, mọi tội lõi trước kia sẽ được xoá bỏ, chưa kể còn có hậu thưởng.”
“Nhị tỷ, không cần nói nhảm. Động thủ.”
“Được.”
Sau mấy câu nói, trận pháp được khu động hướng về đội ngũ của Mạc Cầu hung hăng đánh tới.
“Coong!”
Đột nhiên, một vòng kiếm quang chói mắt xẹt qua chân trời, lôi đình lan tràn, lặng lẽ vô thanh vô tức bổ xuống bốn phía.
“Ba!”
“Phù phù!”
Ở xa xa, bốn thi thể cháy đen đồng thời rơi xuống đất. Trận pháp vừa mới rồi còn gào thét đã tan theo mây khói.
“Ồn ào quá.” Mạc Cầu buông lỏng chân mày, hắn phất tay áo chậm rãi ngồi xuống, mặt không biến đổi. Hắn nâng chén rượu, nhẹ lắc đầu rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
“Rượu ngon.”
“Thật độc!”
Sau khi than khẽ một tiếng, hắn há miệng thả ra một sợi khí cơ. Sợi khí cơ bay lên trời rồi lao vút về phương viên cách đó vài dặm. Ở đó có một lão ẩu đang phối chế độc dược, toàn thân xanh đỏ. Lão bà cười lạnh, âm thầm đợi độc dược của mình phát tác. Có điều, thân thể lão bà đột nhiên cứng đờ. Lão ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một cỗ khí cơ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chui vào trong gáy.
Cái đầu của lão bà nổ tung.
“Bành!’.
Máu tươi với óc trải đầy mặt đất, thi thể không đầu lung lay một hồi rồi đổ gục xuống.
“Tê tê…”
Vô số sâu bọ quỷ dị từ trên người bò ra, líu ríu gọi nhau rồi lại nhao vào thi thể mà gặm.
“Đi thôi.” Đoàn xe ăn uống xong xuôi rồi lại tiếp tục lên đường.
Trên một sườn núi có rất nhiều bóng người xuất hiện. Bọn hắn ăn mặc đủ kiểu, nhìn qua là biết không phải chung một đội ngũ. Người nào cũng đao kiếm xuất vỏ, bầu không khí căng thẳng như sắp sửa lao vào nhau một trận sống mái.
Một người trong đó ngửa mặt lên trời mà thét. “Vương lão ngũ, đầu đường này chúng ta đã chiếm, ngươi muốn làm gì?”
“Cửu Vĩ, các ngươi đi được chẳng lẽ chúng ta lại không đi được. Ngay cả triều đình cũng không có bá đạo như vậy.” Một người khác cười lạnh. “Hơn nữa chỉ dựa vào một mình ngươi mà muốn bắt người của Thái Ất Tông ư?”
“Không sai.” Một người khác gật đầu phụ hoạ. “Cửu Vĩ, ta biết hôm nay ngươi đã chuẩn bị không ít, nhưng không thể khinh thường đối phương. Không bằng chúng ta liên thủ với nhau, chờ đến lúc diệt xong đối phương, thành quả thu được sẽ đem chia nhau cũng không muộn? Bây giờ sống chết với nhau thì có ích lợi gì?"
“Ngươi…”, Cửu Vĩ sa sầm nét mặt.
Một bên có bảy người, một bên chỉ có một. Vậy sẽ chia thế nào đây?
“Sao rồi?” Một người khác cao gầy mở miệng. “Cửu Vĩ, ngươi muốn chúng ta tập trung đánh bại ngươi rồi đi đối phó với ma đầu kia, hay là chúng ta tin tưởng lẫn nhau để cùng hành động đây?”
“Các ngươi…”
“Được.”
Thấy đám người đối phương nhìn chằm chằm vào mình, Cửu Vĩ không cam lòng cũng đành cắn răng nhẫn nhịn, gật đầu oán hận. “Cùng động thủ.””Đại tỷ, người đến rồi.”
“Chuẩn bị đi.” Mấy người nghiêm sắc mặt.
“Rầm rập…”
Nhất thời đao thương giơ cao, linh phù chớp động, từng tầng linh quang bao trùm dốc núi che phủ đám người này.
Hai khắc đồng hồ sau, máu tươi nhuộm đầy đường núi, vô số tàn thi rải rác khắp nơi, bảy đại phỉ từng hùng cứ một phương đều táng mạng, máu tươi chảy xuống cả thuỷ vực phía dưới.
Một cỗ kiệu cứ thế chầm chậm đi qua.
“Ma đầu.”
“Ma đầu…”
Mặt trời ngả về tây, khắp nơi là tàn thi rơi rụng, một người hoảng loạn, thần sắc điên cuồng hoa chân múa tay vừa chạy vừa thét lên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận